Thâm Vũ lúc này lạnh lùng nói: "Ngươi không biết sao? Có người chết. Là người của lớp ngươi."
Lý Ẩn nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau khi nghe xong đứng tại chỗ sửng sốt.
"Thực sự sao?" Hắn nhìn biểu lộ của Di Chân, hiểu được không phải đang nói đùa.
"Như thế nào lại... là ai chết? .
"Vương Thiệu Kiệt cùng Lâm Tâm Hồ." Di Thiên thay thế Di Chân trả lời: "Ngươi tự đi xem đi, chỗ này không có chuyện của ngươi. Tỷ, chúng ta đi!"
Tình huống hiện tại nguy hiểm, không thể để tỷ tỷ sinh ra bất luận suy nghĩ nào, hắn so với bất luận ai đều hiểu rõ tình cảm của nàng đối với Lý Ẩn. Đồng thời, cũng từ trong miệng của Thâm Vũ biết được Lý Ẩn hiện tại, bên người đã có người yêu sinh tử gắn bó.
Như vậy, điều này cũng có nghĩa tỷ tỷ đã không có hy vọng nữa rồi. Di Thiên rất hiểu con người Lý Ẩn, hắn là người trọng tình cảm, sẽ không dễ dàng động tình, một khi động tình, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ dao động.
Mà ở thế giới này, hết thảy đều đảo ngược lại, cái này ý vị thế nào không nói cũng rõ.
Cho nên, Di Thiên lôi kéo Di Chân, lách qua Lý Ẩn trước mắt, chuẩn bị cướp đường chạy trốn.
Vô luận như thế nào, hắn phải nghĩ biện pháp tìm được cửa ra vào không gian này.
Nhưng mà lúc này đối diện lại chạy tới 2 người! Một là La Thành, một là Bạch Tú Mẫn. Tốc độ của 2 người rất nhanh, lát sau đã tới trước mắt mọi người, La Thành sắc mặt trắng bệch, dùng âm thanh giống như kêu rên nói: "Lý Ẩn, Di Thiên, cứu, cứu... chết rồi, chết rất nhiều người!"
Lời còn chưa nói hết, lại 1 thanh âm thê lương thảm thiết xẹt qua trong bầu trời đêm, lộ ra vẻ đặc biệt sợ hãi!
"Thanh âm kia" Di Chân nghe xong liền nói: "Là Mạc Hiểu Phỉ!"
Mạc Hiểu Phỉ là 1 người trong lớp của Lý Ẩn, Di Chân. Thanh âm kêu la thảm thiết của nàng tự nhiên làm mọi người phải kinh hãi lạnh mình!
"Ngàn vạn lần đừng tới cửa trường học! La Thành hai mắt trợn to, đồng tử cơ hồ muốn lồi ra: "Ở nơi đó chết rất nhiều người, cả đường cái đều là thi thể! Phàm là người đi ra toàn bộ đều chết!"
Trong đầu La Thành nhớ lại tràng cảnh khủng bố ở gần cửa ra vào. Vô số tay chân gãy, thậm chí nội tạng ruột rơi tán loạn trên mặt đất, quả thực là tràng cảnh huyết tinh chỉ thấy trong phim Hollywood. Trên đường hắn chạy đi không biết đã ói bao nhiêu lần, lá gan cũng bị dọa vỡ. Mà Bạch Tú Mẫn thì từ 1 cửa khác chạy tới, cũng nhìn thấy tràng cảnh kinh dị như vậy!
Học viện Kim Vực, bây giờ là 1 cái l*иg giam, chỉ có thể vào không thể ra!
"Trước nghĩ biện pháp tụ họp với mọi người đã!" Di Chân quyết định thật nhanh: "Mọi người tụ tập cùng 1 chỗ nghĩ biện pháp! Phải tìm cách giải quyết chuyện này!"
Trong sân trường đen tối hắc ám, Nghiêm Lang đỡ Thiên Tịch Nguyệt vì sợ hãi mà thân thể đã mềm nhũn, vội vàng di chuyển.
Lúc này Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt còn chưa trải qua đoạn thời gian hắc ám kia, hai người bọn họ cơ hồ đều không nói 1 tiếng. So sánh với Thiên Tịch Nguyệt được vô số người hâm mộ không thôi, Nghiêm Lang dung mạo bình thường hơn nữa tính cách nhu nhược, thủy chung mang theo tâm tư tự ti. Nhưng sâu trong nội tâm hắn, hình ảnh Thiên Tịch Nguyệt đã bén rễ thật sâu, tại thời khắc mấu chốt này liền thể hiện ra. Lúc trước, hắn sở dĩ không thể không gϊếŧ Vương Thiệu Kiệt là vì biết rõ gia đình hắn quyền thế, nếu như không gϊếŧ hắn, hắn tuyệt đối sẽ lợi dụng quyền thế của cha mẹ tra tấn Tịch Nguyệt. Vì ngăn chặn hành động này, hắn mới ra tay hạ sát thủ.
"Điện thoại không thể nào sử dụng!" Thần sắc Nghiêm lang lúc này tràn ngập lo lắng, hắn chỉ muốn mau chóng mang Tịch Nguyệt rời khỏi học viện Kim Vực, nhưng chứng kiến quá nhiều thi thể làm hắn sợ tới hồn phi phách tán. Hắn vốn là người nhát gan, nhưng trước mặt Tịch Nguyệt, chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Tịch Nguyệt là nữ hài tử lá gan đương nhiên nhỏ hơn, lúc này đã sợ tới mức đi bộ cũng không đặng, chỉ có thể vịn lấy Nghiêm Lang. Hiện tại bọn hắn đang lui về phía sân trường, nghĩ biện pháp truyền tin ra bên ngoài. Trong cái trường này, kể cả cổng lớn hay vách tường, phàm có ý đồ bỏ chạy đều không 1 ai sống sót.
Trước mắt, phòng vi tính trong học viện Kim Vực, Nghiêm Lang cho rằng, tiến vào đó nhất định có thể sử dụng mạng máy tính, tìm kiếm đối sách.
Trong nội tâm nghĩ đủ các loại cách, hắn mang theo Tịch Nguyệt tiến vào bên trong phòng máy.
Mà cùng một thời gian, trong 1 tầng nào đó ở ký túc xá, tụ tập hơn mười người trong lớp Lý Ẩn. Bọn người tiểu đội Hàn Chân,lớp phó La Thành, Bạch Tú Mẫn, Văn Hoa, Đoan Chính Sáng đều tụ tập ở đây.
Mà trung tâm nhóm người này là Di Thiên, Di Chân cùng Lý Ẩn.
Đối với Thâm Vũ lạ lẫm, không ít người quăng đến ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ thoáng qua tức thì.
"Tìm không thấy bất luận 1 phương thức nào có thể truyền tin ra ngoài." Hàn Chân cau chặt lông mày, cực kỳ bất an nói: "Hơn nữa cũng không cách nào đi ra ngoài, hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là thi thể, toàn bộ là của những người có ý định chạy trốn."
"Ta cũng đã thử qua phòng máy tính rồi, vô dụng thôi." La Thành lo lắng nói: "Chỉ còn mấy người chúng ta sao? Giáo sư đều chết sạch rồi sao?"
"Mọi người tỉnh táo!" Hàn Chân lập tức cao giọng nói: "Hiện tại tuyệt đối không thể bối rối! Đầu tiên nghĩ biện pháp tìm vũ khí, sau đó cân nhắc vấn đề dự trữ đồ ăn. Không biết bị vây ở nơi này bao lâu, nhưng chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng! Tốt nhất là tìm được thứ có thể phát tín hiệu ra bên ngoài, như vậy liền không còn gì tốt hơn!"
Còn Di Chân lúc này thỉnh thoảng lại lén nhìn Lý Ẩn bên cạnh, đồng thời nàng cũng dần ý thức được, chỉ sợ tình hình sẽ không phát triển thuận lợi như nàng nghĩ.
Dù sao, bởi vì Thâm Vũ, cho nên bọn hắn gặp phải chính là nguyền rủa của ma vương.
Mà Ma Vương là tồn tại không ai biết trong nhà trọ. Đối với chuyện không biết, con người vẫn luôn có bất an rất lớn.
Mà sau khi Hàn Chân hạ mệnh lệnh, mọi người bắt đầu tản ra chuẩn bị. Muốn tìm vũ khí thực ra rất khó, cho nên chỉ có thể tìm được vài cây chổi lau nhà cùng với mấy cái ghế.
Về phương diện đồ ăn, Hàn Chân chỉ huy một nhóm người đi tới nhà ăn trường học. Đồng thời, hắn yêu cầu nhất định phải có ba người cùng đồng hành, nếu không khó tránh khỏi sẽ theo gót Vương Thiệu Kiệt. Mà hai người Nghiêm Lang, Thiên Tịch Nguyệt cũng nhất định phải đi tìm.
Đúng lúc này, bỗng bên ngoài truyền tới 1 thanh âm: "Các ngươi làm gì? Đừng có lôi kéo ta!"
Thâm Vũ nghe được thanh âm này lập tức ngẩng đầu, hai mắt sáng rực rỡ trước nay chưa từng thấy, lập tức lao ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy bên ngoài hành lang, La Thành cùng Đoan Chính Sáng đang lôi kéo một thanh niên.
"Ngươi là ai? Ngươi không phải người trong trường học?" La Thành quát hỏi: "Nói! Ngươi đến tột cùng là... ... . . ."
"Tinh... Tinh Thần!"
Thâm Vũ bổ nhào tới ôm lấy người thanh niên kia, vùi đầu vào ngực hắn nghẹn ngào nói: "Anh đã xuất hiện, rốt cục đã xuất hiện!"
Người thanh niên này, chính là Biện Tinh Thần!
"Thâm, Thâm Vũ, em đừng như vậy. Không có việc gì, anh không sao. Thật kỳ quái, rõ ràng anh đang ở Hồng Nguyệt trấn, không biết làm sao lại xuất hiện ở đây. Còn em vì cái gì lại tới đây?"
"Không, không phải" Thâm Vũ lau nước mắt nói: "Không phải! Đúng, anh bây giờ không phải đang chấp hành huyết tự, là anh và em phải hoàn thành huyết tự này, sau đó , em sẽ mang anh rời khỏi nơi này, trở về!"
"Đây là ý gì?"
Di Thiên lúc này cũng bước ra, nhìn thấy Thâm Vũ đang ôm Tinh Thần, cả người ngẩn ngơ. Lời Thâm Vũ nói, hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
"Bồ tiểu thư!" Di Thiên lập tức tiến lên giữ chặt Thâm Vũ, nói: "Ngươi tại nói đùa gì vậy? Đây là Tâm Ma của huyết tự Ma Vương, người này không phải Biện Tinh Thần ah! Hắn chẳng qua chỉ là chế phẩm do thế giới này dựng lên mà thôi!"
"Dừng tay!" Thâm Vũ hất cánh tay của Di Thiên ra nói: "Chỉ cần ta mang theo hắn trở lại thế giới thật, như vậy hắn chính là Tinh Thần! Đúng, chính là như vậy đấy! Ta muốn cho Tinh Thần sống sót, cho nên anh ấy xuất hiện."
"Ngươi làm sao có thể dẫn hắn trở về?"
"Không, có thể." Thâm Vũ cười thảm nói: "Lúc ban đầu ta cũng cho rằng không có khả năng.
Nhưng ta cảm thấy. Mọi thứ trong thế giới này đều là chân thực, có thể đưa tới thế giới sự thật. Cho dù không ai nói với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được. Ta có thể mang hắn trở về, sau đó ta sẽ không mất hắn nữa. Không người nào có thể tách rời ta và Tinh Thần, không ai!"
Di Thiên lúc này dường như nghĩ tới điều gì, lập tức quay đầu lại. Phía sau hắn, Lý Ẩn cùng Di Chân đang đứng đấy.
"Tỷ, ngươi biết?" Di Thiên bỗng nhiên hiểu rõ "Ngươi hi vọng đem Lý Ẩn trong thế giới này đưa đến hiện thực phải không? Bởi vì ngươi biết rõ, người của thế giới này có thể mang tới thế giới sự thật sao?"
Di Chân không trả lời.
Di Thiên bắt đầu ý thức được.
Nguyện vọng cường liệt trong thế giới sự thật, sự tình không thể nào đạt được. Ở thế giới này lại có thể hoàn thành. Chỉ cần thành công chấp hành huyết tự cấp Ma Vương, liền có thể thực hiện tâm nguyện. Nhưng càng là như vậy, cái thế giới này sẽ xuất hiện càng nhiều khe hở cho ma vương xâm nhập nhất, nội tâm khi hoàn toàn mở ra, hộ gia đình sẽ lâm vào Thâm Uyên vạn kiếp bất phục.
"Không thể!" Di Thiên hai mắt đỏ hồng hét lớn: "Thanh tỉnh đi tỷ! Còn có, Bồ tiểu thư.”
Tỷ! Ta không cho phép, cho dù có thể đưa bọn hắn vào thế giới sự thật bọn hắn cũng không phải người các ngươi yêu, bất quá chỉ là dung mạo, trí nhớ hoàn toàn giống nhau mà thôi, tối đa chỉ coi như 1 người nhân bản, nhưng tuyệt đối không có khả năng thay thế con người thật!"
Nhưng lời chỉ mới nói được phân nửa, 1 thanh âm thủy tinh tan vỡ mãnh liệt vang lên, hai đồ vật hình cầu từ cửa sổ hành lang bay vào.
Chỉ thấy đó là 2 cái đầu lâu, bị một cây côn sắt thật dài, xuyên qua từ lỗ tai bên này tới lỗ tai bên kia nối lại cùng 1 chỗ, cứ như vậy đập xuống trên sàn hành lang. Mà 2 cái đầu lâu kia chính là Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt!
Cuối đoạn côn sắt, từ lỗ tai phải Tịch Nguyệt xuyên qua, đoạn mũi nhọn bị máu tươi nhuộm đỏ. Giọt máu kia vẫn như trước rơi vãi trên mặt đất, phát ra âm thanh "Tí tách" "Tí tách"! .