Chương 2 quyển 23:
La Thập Tam cùng An Tuyết Lệ đem Thâm Vũ trở về phòng. An Tuyết Lệ giúp nàng đắp kín chắn, rồi quay ra nói với La Thập tam: "Cảm ơn ngươi đã giúp ta mang nàng trở về phòng."
"Nếu ngươi có ý định chiếu cố nàng, vậy thì ta rời đi trước."
Kỳ thật đa số hộ gia đình trong nhà trọ cực kỳ căm hận Thâm Vũ. Phụ thân của nàng là ác ma, mà bản thân nàng trước kia cũng từng hại chết rất nhiều hộ gia đình. Cho nên, cuộc sống sau này của nàng chắc hẳn sẽ bị cô lập. Dù sao những người sống tại nơi này sẽ không đồng tâm mà cảm thấy đáng thương với một tên tội phạm gϊếŧ người, hơn nữa còn là hại qua nhiều hộ gia đình.
An Tuyết Lệ nhìn La Thập Tam, hắn nguyện ý giúp mang Thâm Vũ lên tới lầu 25 đã là rất tốt rồi, không thể mong chờ thêm điều gì.
"Ngươi cũng không cần quá đồng cảm với nàng " La Thập Tam nhìn về phía Thâm Vũ, sắc mặt đang trắng bệch như tờ giấy nói: "Trong nhà trọ này, chú ý tốt mình chính là được rồi."
Sau khi nói xong, La Thập Tam liền rời đi.
Ra tới cửa mới phát hiện Ngân Dạ đang đứng ở gần đó chờ hắn. La Thập Tam bước nhanh tới, hai người cùng sóng vai đi về hướng thang máy.
"Kế tiếp tận lực an bài người giám thị nàng " Ngân Dạ nhấn nút thang máy, ánh mắt lạnh lùng nói: "Ngươi phụ trách chuyện này đi, Thập Tam."
"Vâng."
"Còn có... Mau chóng tìm ra Liễu Quang Vinh, còn phải lập tức nghĩ biện pháp kiểm kê nhân số trong hội, coi có còn người mất tích nữa hay không. Chuyện này rất trọng yếu, cần phải mau chóng làm tốt. Ta nghĩ, thần cốc Tiểu Dạ Tử hiện tại cũng đang ưu phiền vì chuyện này."
"Yên tâm đi." La Thập Tam lấy ra một bao thuốc lá Trung Hoa, đem điếu thuốc ngậm trong mồm, Ngân Dạ lập tức lấy bật lửa, giúp hắn châm thuốc.
"Cảm ơn. Ngươi cho rằng, chuyện gì đang xảy ra?" La Thập Tam hít thật sâu một hơi thuốc lá, đồng thời ngẩng đầu, nhìn màn hình hiển thị thang máy nói: "Ngươi cho rằng, chuyện đó có liên quan tới Thánh Nhật giáo hay không? Chúng ta có phải đối với bọn chúng quá mức bao dung?"
"Thánh Nhật giáo quy mô đã vượt ra khỏi tưởng tượng của chúng ta. Lúc ban đầu ta cân nhắc giáo phái này có thể làm ân tâm một số hộ gia đình cho nên mới ngầm đồng ý cho bọn hắn tồn tại, nhưng hiện tại xem ra là ta cân nhắc không chu toàn." Ngân Dạ lúc này cũng rút ra 1 điều thuốc đặt lên miệng "Tam đại liên minh trước mắt vẫn đang ở thế cân bằng, nhưng chỉ cần 2 mảnh vỡ khế ước cuối cùng tuyên bố, thế cân bằng này sẽ triệt để bị phá vỡ. Không loại trừ khả năng một bộ phận thành viên không dủ lý trí có thể ra tay..."
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Hai người cùng tiến vào thang máy, sau đó Ngân Dạ tiếp tục nói: "Tăng thêm nhân thủ giám thị Thần Cốc Minh cùng Thánh Nhật giáo, mặt khác trước khi vào phòng phải xác định, có người lẻn vào hay đặt máy nghe trộm hay không đã."
"Ta sẽ an bài." La Thập Tam nhẹ nhàng gật đầu, "Ta sẽ chọn lựa một vài người trung thành phụ trách việc này. Ngươi cứ yên tâm, vô luận như thế nào, ta chính là người tận tâm nhất với ngươi."
Ngân Dạ khẽ tựa vào vách tường, cầm điếu thuốc trong tay, nói: "La Thập Tam, chỉ cần ngươi có thể vì liên minh cống hiến hết mình, tương lai ta sẽ không bao giờ làm ngươi cảm thấy hối hận."
La Thập Tam tuy biểu lộ bất động thanh sắc, thế nhưng trong nội tâm lại đang nghĩ: nói thực là hay hơn hát ah, Kha Ngân dạ. Loại liên minh này của chúng ra so với đậu hủ còn yếu ớt hơn, mọi người cũng chỉ vì sinh tồn mà tạm thời hợp tác thôi. Được rồi, ngươi là thưởng thức ta, cho nên ta tạm thời giúp đỡ ngươi. Hi vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.
Mà An Tuyết Lệ, vẫn đang trông chừng Thâm Vũ. Nhìn thấy nàng không khỏi làm An Tuyết Lệ nghĩ đến muội muội.
"Sau khi tỉnh lại, nàng làm thế nào có thể sống tiếp được đây?" An Tuyết Lệ biểu lộ ưu thương, cúi đầu trầm thấp, dụi dụi con mắt, nói: "Sống ở nơi này vốn đã tàn khốc, nàng còn vì Biện Tinh Thần mới tiến vào nhà trọ."
Rất nhiều hộ gia đình không hiểu được tình yêu của Biện Tinh Thần cùng Bồ Thâm Vũ, vì cái gì mà hai người mới gặp nhau vài giờ đã lập tức xác định yêu thương, còn có thể làm cho Thâm Vũ chủ động tiến vào nhà trọ, trả giá bằng loại hi sinh khủng bố này? Nàng dù sao không giống với Kha Ngân Dạ, đối với sự khủng bố của nhà trọ nàng am hiểu rất nhiều, dưới loại tình huống này mà vẫn nguyện ý tiến vào nhà trọ trở thành hộ gia đình sao?
Nhưng An Tuyết Lệ có thể hiểu. Đối với người như Thâm Vũ mà nói, yêu sâu đậm chính là hết thảy. Trong nháy mắt khi nàng và Tinh Thần gặp nhau, nàng đã tìm được người có thể bổ sung điểm thiếu khuyết của mình. Chính vì nguyên nhân như vậy, mới làm nàng nguyện ý trả giá hết thảy để bảo vệ phần tình yêu này.
Quá tàn nhẫn. Thật sự quá tàn nhẫn, hy sinh lớn như vậy, cơ hồ đem tánh mạng của mình trao đổi, nhưng vẫn không thể giữ được hạnh phúc. Mặc dù trước kia nàng có sai, nhưng bây giờ không phải đã chịu đủ trừng phạt rồi sao? Dù sao, hiện tại nàng phải thừa nhận so với chết còn thống khổ hơn!
Nghĩ đến đây, An Tuyết Lệ không khỏi hi vọng, Biện Tinh Thần không chết. Có lẽ hắn còn sống, còn có thể trở lại nhà trọ. Điện thoại không gọi được là do rớt ở chân núi, hắn có lẽ đang trên đường trở về nhà trọ. Cho nên, Tinh Thần vẫn có khả năng còn sống.
"Ngươi phải gắng gượng ah, Bồ Thâm Vũ." An Tuyết Lệ gục đầu xuống nhìn Thâm Vũ, nói: "Có lẽ hắn còn sống. Ngươi không nên vứt bỏ, có lẽ còn có hi vọng đấy."
Cứ như vậy, nàng một mực chờ đợi bên cạnh Thâm Vũ. Kỳ thật lúc trước An Tuyết Lệ đối với Thâm Vũ cũng không có bao nhiêu cảm tình, nhưng giờ phút này nàng lại cảm giác được, ít nhất bên người thiếu nữ này, phải có một người làm bạn với nàng. Hiện tại, trong nhà trọ, không một người nào quan tâm đối với sống chết của nàng, tối đa chỉ lo lắng nàng mất trí sẽ làm ra điều gì bất lợi với các hộ gia đình mà thôi.
Cảnh tượng muội muội cắt cổ tay trong phòng tắm, lại lần nữa hiện lên trước mặt An Tuyết Lệ. sau ngày hôm đó nàng một mình an táng thi thể muội muội. Không để bất luận người nào biết được chuyện em gái mình đã chết, nàng ngụy trang thành muội muội mình sống trên thế giới này. Cơ hồ quên mất bản thân, hoàn thành xong chương trình đại học, thậm chí còn dùng thân phận muội muội tìm việc làm.
Đến chính nàng cũng không biết, bản thân mình tới lúc nào thì có thể dừng lại.
Thẳng đến một ngày, nam nhân mà nàng một mực thầm mến trong công ty, đột nhiên nói với nàng, hắn phát hiện bản thân hắn rất yêu thích nàng. Một khắc đó, tâm An Tuyết Lệ không biết phải làm như thế nào.
Nàng không có khả năng dùng thân phận của muội muội để gả cho hắn. Nhưng kêu nàng xé đi mặt nạ ngụy trang sao? Nói như vậy hắn có coi nàng như một kẻ biếи ŧɦái không? Vô luận như thế nào, hắn yêu là "muội muội" chứ không phải mình.
Thật đáng buồn chính là An Tuyết Lệ cũng yêu người nam nhân kia.
Muốn yêu, nhưng không cách nào tiếp nhận. Đến cuối cùng nàng không biết bản thân mình là ai nữa. trong khoảng thời gian suy sụp đó, trong một lần tản bộ nàng đã bước chân vào nhà trọ này. Tựa hồ như thiên ý trêu ngươi, từ nay về sau nàng không cần phải giả trang muội muội nữa, có thể hoàn toàn biến mất không cần đối mặt với hắn nữa.
Thực là một nhân sinh đáng buồn.
Mặt trời mọc lên ở hướng đông. Một ngày mới lại bắt đầu. Ba đại thế lực tổ chức hội nghị. Bởi vì trong nhà trọ đã xuất hiện 8 hộ gia đình mất tích!
Trong 8 người mất tích, có ba người thuộc về Thánh Nhật giáo, ba người thuộc về Thần Cốc Minh, hai người thuộc về Dạ Vũ Minh!
Vấn đề lớn như vậy cần phải lập tức giải quyết.
Mỗi thế lực đều có người mất tích!
"Vấn đề này, ta sẽ mau chóng điều tra rõ ràng!" trong hội nghị, Kha Ngân Dạ dùng âm điệu băng lãnh nói: "Tam đại liên minh đều xuất hiện người mất tích, chuyện này nhất định phải mau chóng xử lý!"
"Xác định là mất tích?" Lúc này một hộ gia đình mở miệng hỏi.
"Xác định." Người mở miệng là thần cốc Tiểu Dạ Tử: "Tám người kia đều là nhân vật nòng cốt trong liên minh, đều phụ trách công tác trọng yếu, nếu vẫn không liên lạc được thì chúng ta sẽ phải đi ra ngoài tìm kiếm."
"Ta có một suy đoán như vậy." Một nam nhân mắt có quầng thâm thật sâu, xoay xoay cây bút máy trong tay nói: "Có phải hay không 8 người bọn hắn nhận được một chỉ thị huyết tự, nhưng lại không thông báo tới bất kỳ kẻ nào, mà tự mình đi chấp hành chỉ thị?"
Những lời này vừa nói ra lập tức kích lên một làn sóng ngầm. Trước mắt huyết tự ban bố hoàn toàn không có quy luật, nếu như lúc này thật sự có chuyện này xẩy ra, ai cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mà người nam nhân có đôi mắt thâm quầng kia, đúng là Lý Ẩn!
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia hội nghị sau nhiều ngày.
Lý Ẩn bỏ qua những ánh mắt kinh ngạc của người khác, tiếp tục nói: "Về phần lý do giấu diếm không nói ra cũng rất đơn giản. Bởi vì trong huyết tự bọn hắn chấp hành có ban bố mảnh vỡ thứ 6. Còn cần nói thêm cái gì nữa không?"
"Ngươi!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức từ trên ghế đứng lên, sắc mặt biến ảo bất định nói: "Ngươi mới vừa rồi nói, bọn hắn muốn dấu diếm nuốt riêng mảnh vỡ thứ 6?"
Tức khắc các hộ gia đình giống như đang ở trong dầu sôi trảo nóng, nhao nhao hết lên. Khế ước địa ngục đối với hộ gia đình là vật quan trọng ngang với tánh mạnh, là giấy thông hành để rời khỏi nhà trọ! Mà nếu như mảnh vỡ thứ 6 thật sự đã được tuyên bố mà bị 8 người này giấu diếm, chuyện thật chẳng khác nào sám sét giữa trời quang!
"Ngươi im ngay cho ta!" Lúc này, La Mật Tử ngồi bên cạnh Từ Thao hung hăng vỗ mặt bàn, đứng lên, nói: "Lô Triệu Thiên ba người bọn họ đều là tín đồ cực kỳ thành kính đối với Thánh chủ, Lý Ẩn, lời ngươi nói chính là đang vũ nhục Thánh Nhật giáo!"
"La Mật Tử, Thánh chủ bên cạnh ngươi còn không có mở miệng, ngươi ngược lại lên tiếng, nghĩ muốn bao biện sao?"
Một âm thanh lạnh như băng truyền đến, người nói chuyện kia chính là Doanh Tử Dạ!
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Lý Ẩn cũng chấn động một cái! ánh mắt Tử Dạ băng lãnh bắn về phía La Mật Tử, tiếp tục nói: "Hơn nữa, lời Lý Ẩn nói đích thực có căn cứ giả thiết, chẳng lẽ có người cam lòng ngồi yên trong nhà trọ?"
Mọi người lúc này cái gì cũng không nói, thậm chí còn có người đưa ra ý kiến, có phải nhà trọ xảy ra chuyện ma quái rồi không? Nhưng thuyết pháp này căn bản không được coi trọng, bởi vì tất cả mọi người hoàn toàn tin tưởng nhà trọ sẽ không để cho quỷ hồn tiến vào, điểm này giống như là công thức toán học đã được áp dụng cho toàn thế giới.
Hội nghị cũng tiến hành thảo luận giả thiết Lý Ẩn đưa ra, cuối cùng quyết định, cử người thay phiên trông coi ở cửa nhà trọ, một khi thấy bất kỳ ai trong 8 người này trở về, nhất định phải nghiêm cẩn lục xoát người, ít nhất cũng phải có thành viên của ít nhất hai liên minh đồng thời làm việc này. Điều này cũng gây nhiều tranh cãi trong hội nghị, nhưng vì lợi ích của ba đại liên minh không thể không thỏa hiệp được.
Dù sao, cũng có người hoài nghi đây là một loại âm mưu liên minh, vì để thoát khỏi hiềm nghi mới làm bộ những người thuộc liên minh của mình mất tích. Tam đại liên minh hoàn toàn không hề lo lắng về góc độ linh dị. Dù sao, con người chỉ cần ở trong nhà trọ, sẽ tuyệt đối an toàn trừ phi vi phạm bóng dáng nguyền rủa, nếu không làm sao có thể chết?
Sau khi hội nghị kết thúc, lúc Lý Ẩn rời khỏi phòng chợt nghe sau lưng truyền tới thanh âm.
"Lý Ẩn."
Quay đầu lại, Lý Ẩn nhìn thấy Doanh Tử Dạ đang đứng cách đó không xa.
Mặt mũi của nàng thoạt nhìn rất tiều tụy. Mặc dù vậy vẫn lộ ra thần trí kiên định, nói: "Ta biết rồi, ta sẽ chờ ngươi. Thẳng đến khi ngươi có năng lực bảo hộ ta, có biện pháp bảo hộ chính ngươi, lúc đó, ngươi có thể hứa hẹn cùng ta, cầm tay nhau rời khỏi nhà trọ."
Lý Ẩn cứ như vậy đứng nhìn nàng hơn nửa ngày, rốt cục mới nói một câu.
"Nhất định ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm một chút."
Chỉ một câu ngắn gọn như vậy.
Cuối cùng, hắn quay đầu lại, thẳng hướng về thang máy.
Sau khi trở lại phòng, Lý Ẩn khóa cửa lại, xác nhận không có người lẻn vào phòng mới ngồi xuống ghế sofa. Lúc này, hai mắt hắn đã tràn đầy nước.
"Tử Dạ..."
Mặc cho nước mắt chảy xuống, thấm ướt vạt áo. Lý Ẩn, rốt cục có thể khóc lớn một lần.
Bầu trời, vẫn như cũ một mảnh trống rỗng.
Mà ở một mặt khác của bầu trời, không hề có chút dương quang, chỉ có một mảnh mây đen tối tăm mờ mịt, trong một trấn nhỏ bị vây quanh bởi vô số thạch đầu.
Đẩy cánh cửa thư phòng rách dưới ra, Di Chân bước vào.
"Lý Ẩn, không có người vào đi." Di Chân sau khi nói xong, nhẹ chân bước hẳn vào bên trong thư phòng, một loạt giá sách bám đầy tro bụi trước mắt.
"Quả nhiên không có." Di Chân nhìn khắp bốn phía, mở miệng nói.
"Cái gì không?" Hắn cũng đẩy cửa bước vào, tới bên cạnh Di Chân hỏi: "Có phát hiện gì sao?"
"Mạng nhện." Di Chân chỉ vào giá sách: "Không có mạng nhện. Tuy những nơi chúng ta đi qua có rất nhiều tro bụi, thế nhưng không hề nơi nào xuất hiện mạng nhện. Nói cách khác, trong trấn nhỏ này không hề có nhện. Chẳng những như vậy, trong hoàn cảnh dơ dáy thế này, những cũng không hề nhìn thấy bất kỳ con ruồi nào. Cái trấn nhỏ này, không hề có bất kỳ sinh vật sống."
Hắn nhìn về phía giá sách cùng 4 phía, nhẹ gật đầu nói: "Đúng là như thế. Nói như vậy... Còn có một vấn đề. Cái trấn nhỏ này, không toàn bộ dạ u cốc đều như thế, chỉ có thạch đầu, ngay cả hoa cỏ cũng không hề nhìn thấy, nơi này không hề có bất kỳ sự sống nào tồn tại..."
"Kế tiếp nhất định phải coi chừng." Di Chân nói khẽ: "Hiện tại quỷ tiến vào trấn này, nhất định không chỉ có 1. Nhất định phải mau chóng tìm ra được nửa bức thạch đầu còn lại đập nát, bằng không thì cố tìm ra mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại, chúng ta sẽ đi trước một bước..."
Lúc này, bầu trời bên ngoài vẫn là 1 mảnh âm trầm.
Bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến thanh âm đồ vật bị đánh vỡ!
Di Chân lập tức dừng bước, hai con mắt chuyển động. Ngay sau đó, ánh mắt lập tức chạm đến 1 cái bàn! Trên mặt bàn có một tấm ảnh chụp trong khung kính, trên tấm ảnh, thoạt nhìn là một nhà ba người, một cặp vợ chồng trung niên cùng 1 nữ tử khoảng 16, 17 tuổi.
"Chính là ở đây!" Di Chân không chút do dự tiến tới vách tường trước mặt, gõ gõ mấy cái, phát hiện bức tường này rỗng ruột!
Còn chưa kịp có động tác gì, đã thấy Lý Ẩn hắn chạy tới đấm 1 phát, làm bức tường vỡ nát! Sau đó, một cỗ thi thể thình lình xuất hiện bên trong vách tường! Không, nghiêm túc mà nói không phải thi thể, mà là một pho tượng đá. Quỷ dị chính là, tượng đá chỉ có nửa phần dưới thân thể, nhưng chế tác cực kỳ giống như thật.
Không, không phải chế tác... Di Chân rất rõ ràng, bức tượng đá này trước kia rõ ràng là một người sống, một nửa còn lại của nó đang ở bên ngoài thị trấn!
"Đập vỡ nó!" Di Chân vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm cái gì thuận tay nặng nặng một chút, "Nhất định phải đập vỡ tượng đá trước khi con quỷ kia tới!"
"Két.. —— "
Sau lưng, truyền đến âm thanh mở cửa thư phòng!