Học viện Kim Vực, ở gần khu trung tâm Bạch nghiêm đường Nguyên Dương, sân trường diện tích phi thường lớn, coi như cũng là một học viện kinh tế nổi danh. Ở đây giao thông rất nhanh và tiện lợi, nếu đi tầu điện ngầm thì không đến nửa giờ là có thể đến nơi.
Căn cứ theo bản đồ tàu điện ngầm, đến đường Nguyên Dương rồi chỉ cần đi bộ khoảng 1000m, là có thể đến tới học viện Kim Vực. Lúc này, Tử Dạ cùng Tinh Thần đang trên tàu điện ngầm, hai người nhất thời không biết nói gì.
Vô luận như thế nào, đây cũng là tình huống vô cùng nguy hiểm. Chuyện cho tới bây giờ, cũng không biết có hộ gia đình nào biết rõ, nếu như không phải hộ gia đình chấp hành huyết tự mà lại đến nơi có liên quan đến huyết tự, sẽ phát sinh chuyện như thế nào. Trước kia từng có một tiền lệ, là Ngân Dạ vì cứu Ngân Vũ đã tiến thằng vào Vĩnh viễn trấn. Bất quá huyết tự ấy lại hoàn toàn chấp hành trong mộng cảnh, cho nên đối với Ngân Dạ cũng không có tạo nên bất cứ thương tổn gì. Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn khác biệt.
Lần này tiếp cận nơi Quỷ hồn bị sát hại! Nếu trực tiếp tiến hành điều tra ở đây sẽ phát sinh tình huống như thế nào? Chỉ sợ nhà trọ sẽ không gây ra hạn chế cho quỷ hồn.
Đã đến được con lộ.
"Nếu sợ..., ngươi có thể trở về." Tử Dạ lúc này ngồi rất nghiêm chỉnh, hai hàng lông mày không có sợ hãi chút nào, nhàn nhạt nói: "Hô hấp của ngươi đang rất gấp gáp, thân thể cũng run rẩy kịch liệt. Nếu ngươi sợ hãi như vậy thì trở về nhà trọ đi thôi, điều này không có gì mất mặt , rất bình thường."
"Đừng nói nữa!" Tinh Thần nhanh chóng siết chặt bàn tay thành nắm đấm, trong mắt hoàn toàn là ngoan cường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đã quyết định, nếu như Thâm Vũ chết mà nói..., ta tồn tại cũng có giá trị gì nữa chứ? Doanh Tử Dạ, ngươi không phải cũng giống như vậy sao? Nếu như Lý Ẩn xảy ra chuyện gì bất trắc..."
Tử Dạ khi nghe được câu này, hàng lông mi rõ ràng rung rung vài cái, mười ngón đan xen nhanh chóng nắm chặt làm bàn tay có chút ửng đỏ.
" Trạm dừng ở đường Nguyên Dương có thể thông đến thư viện Nguyệt Dương học viện Kim vực..."
Tàu điện ngầm mở cửa ra, Tử Dạ cùng Tinh Thần lập tức đứng lên, hai người song song đi ra ngoài. Hôm nay họ chính là bước vào sào huyệt ác ma, không có đường về!
Học viện Kim vực tọa lạc tại ngay ngã tư đường, cổng trường đối diện một đầu ngã tư, ước chừng rộng 30m, tiến vào bên trong liền chứng kiến rất nhiều cây xanh và học sinh hai bên đường. Ở đây không khí rất thoáng đãng trong lành, chắc vì bây giớ đang vào lúc giữa trưa, xua tan đi không ít lo lắng cho hai người.
"Chúng ta đi tìm hội học sinh trước sao?" Tinh Thần ở một bên hỏi: "Hay là đến trong hội trường đây?"
"Đi hội học sinh a." Tử Dạ quyết định thật nhanh nói: "Xác nhận căn cứ của Văn Hoa là trọng yếu. Dù sao nàng nắm giữ mấu chốt của manh mối, điểm này là thật hay giả có biến đổi rất lớn."
"Nếu như nàng nói là sự thật, như vậy có thể lý giải lý do Nghiêm lang gϊếŧ chết Vương Thiệu Kiệt, thế nhưng Thiên Tịch Nguyệt vì cái gì lại làm nhân chứng cho hắn? Chẳng lẽ thật là hai người lúc ấy đã yêu mến nhau? Thế nhưng căn cứ theo lời Lý Ẩn, hai người bọn họ cơ hồ không có tiếp xúc, mà đột nhiên mến nhau nhiều đến mức có thể vì đối phương khai man sao?"
"Ngươi có ý kiến gì không? Biện Tinh Thần?"
"Nếu như theo ta nghĩ... Hẳn là như vậy, lúc ấy Thiên Tịch Nguyệt cùng Nghiêm lang có thể là hợp mưu sát hại bọn người Vương Thiệu Kiệt. Ta nghĩ căn cứ vào việc xấu Vương Thiệu Kiệt gây ra, hắn đối với Thiên Tịch Nguyệt cũng có thể làm một số chuyện tàn nhẫn cũng nên. Mà hai người bọn họ có chung một cừu nhân, cho nên cùng nhau giả lời khai, sau đó vì đã ở chung trên một con thuyền cho nên sau đó cũng nhanh chóng kết thân. Đương nhiên, cũng có khả năng là thật sự phát triển tình cảm."
Tử Dạ dừng chân một chút, tiếp tục nói: "Có lẽ vậy, nhưng vẫn nên xác nhận lời nói của Văn Hoa mới được. Khả năng có rất nhiều loại, nhưng nếu như không cách nào xác nhận chân tướng cũng chỉ là nói suông mà thôi. Phải cứu Lý Ẩn, phải cần chứng cớ xác thực."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Sau một hồi nghe ngóng, hội học sinh nằm ở khu nhà dậy học thứ tư. Đi xuyên qua một rừng cây xanh um tươi tốt liền chứng kiến một tòa nhà đứng lặng phía trước.
"Chính là chỗ này a?" Tinh Thần nhìn trên mặt tòa cao ốc có ghi một chữ lớn "4".
Chỉ là, thời điểm này không biết có phải là ảo giác hay không, mà cảm giác chung quanh rất yên tĩnh.
Điều này tựa hồ là dấu hiệu không tốt.
Tử Dạ cùng Tinh Thần đi vào lầu tư, sau đó hướng về cửa lớn bên trái chỗ thang máy.
"Đợi một chút!" Tinh Thần chợt dừng bước, nói: "Doanh Tử Dạ, ta cảm giác, vẫn là không nên vào thang máy a, quá nguy hiểm. Không bằng đi cầu thang. Đúng, đi cầu thang."
Tử Dạ nhìn thang máy trước mắt cũng lui về phía sau mấy bước, nói : "Ngươi nói cũng đúng, đi cầu thang. Nhưng cầu thang cũng chưa chắc an toàn."
"Đúng vậy... Chỉ mong sẽ không xảy ra vấn đề gì ."
Cùng thời khắc đó, bọn người Lý Ẩn đang trong nhà xác dưới mặt đất nhanh chân chạy vội, dù sao không gian cũng không lớn lắm, càng về sau mọi người càng cảm giác mệt mỏi hơn. Bị phong tỏa dưới mặt đất căn bản chính là tuyệt vọng bao trùm. Tìm không thấy sinh lộ, toàn bộ mọi người chết chỉ là vấn đề thời gian!
Mọi người ai cũng hướng ánh mắt hi vọng vào Thâm Vũ cùng Lý Ẩn. Chỉ có hai người kia chính là hy vọng cuối cùng để mọi người có thể trở về nhà trọ.
Nhưng trên thực tế Lý Ẩn đang thi hành lần huyết tự thứ năm, hắn vốn phải chấp hành đến lần huyết tự thứ bảy nhưng vì tiêu trừ cho Tử Dạ nên bị giảm lần chấp hành xuống. Người khác cho là hắn đang chấp hành lần huyết tự lần thứ tám, nhưng trên thực tế chỉ là lần huyết tự thứ năm. Bất quá Thâm Vũ không giống vậy, với tư cách tự nguyện tiến vào nhà trọ, được hưởng đặc quyền mỗi lần huyết tự đều có thể tự động trở về nhà trọ ngay lập tức. Một đặc quyền có thể nói bảo đảm tánh mạng của tất cả hộ gia đình tham gia huyết tự.
Nếu như trốn không thoát, nhất định cũng phải bảo vệ tánh mạng Thâm Vũ! Đây là phương án duy nhất trước mắt. Cũng may, nàng còn sống. Chỉ là, tiếp theo người hi sinh sẽ là ai? Phong Dục Hiển, hay là Thâm Vũ, hoặc ... Chính là Lý Ẩn đây?
Lý Ẩn chưa bao giờ cảm giác bất lực như vậy. Trước mắt, Nghiêm lang cùng Thiên Tịch Nguyệt là hảo hữu của hắn ở trường đại học, có lẽ đối với Nghiêm lang cũng không quá thân thiết, thế nhưng Tịch Nguyệt lại là bạn tốt lúc trước của hắn, hắn làm sao có thể ngồi nhìn Phong Dục Hiển gϊếŧ chết bọn hắn? Nhưng nếu như gϊếŧ chết bọn hắn chính là sinh lộ..., Lý Ẩn không có thể bảo chứng mình sẽ không ra tay với bọn họ.
Mọi người lúc này đang đứng ở một đầu hành lang, xác nhận không có người đuổi theo mới dựa thân thể vào vách tường ngồi xuống. Hôm nay, đi thang máy xác định là tử lộ, không có người nào dám thử. Như vậy hiện tại vấn đề là có nên gϊếŧ vợ chồng Nghiêm lang hay không. Đương nhiên hai người này cũng không phải chỉ biết ngồi chờ chết.
Lý Ẩn đi đến trước mặt Thâm Vũ, quyết định trước bảo vệ tốt cho nàng trước, dù sao Thâm Vũ cũng là mấu chốt sống sót của mọi người. Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối không thể để cho nàng gặp chuyện không may, nàng một khi chết đi mà nói..., mọi người chính là không còn đường lui.
Sau đó, hắn nhìn về phía Nghiêm lang cùng Tịch Nguyệt, nghiêm mặt nói: "Nói chính xác các ngươi gϊếŧ chết bọn Vương Thiệu Kiệt phải không. Thông qua lời ngươi mới nói vừa rồi, Vương Thiệu Kiệt lúc ấy muốn cưỡиɠ ɖâʍ Tịch Nguyệt, cho nên ngươi mới gϊếŧ chết bọn hắn? Thế nhưng vì sao ngươi lúc ấy cũng ở đó? Ngươi làm như thế nào có thể gϊếŧ chết bốn người bọn họ đây?"
Đồng thời, hắn cũng đứng một bên nhìn chằm chằm Phong Dục Hiển nói : "Còn có, Phong Dục Hiển, ta nói cho ngươi biết không nên tổn thương bọn hắn, ít nhất phải rõ ràng tình huống trước đã. Ngươi nghĩ nếu như ta cùng Nghiêm lang liên hợp lại, ai trong chúng ta có khả năng thắng cao hơn?"
Phong Dục Hiển lúc này tựa hồ cũng minh bạch lời nói của Lý Ẩn, muốn gϊếŧ chết Nghiêm lang không phải một chuyện dễ dàng, rất tức giận thu hồi dao găm, ngồi ở một bên. Nghiêm lang đang thở hổn hển, trên trán mồ hôi không ngừng tuôn ra, hắn hiện tại có thể nói là dốc sức liều mạng không cho chính mình sụp đổ.
"Ngươi muốn ta nói ra chân tướng?" Nghiêm lang cười lạnh: " chân tướng cái gì? Lý Ẩn ngươi nếu như đã biết, chẳng lẽ sẽ không gϊếŧ chết vợ chồng chúng ta sao? Tịch Nguyệt nàng hiện tại tay trói gà không chặt, nếu như không có ta, các ngươi muốn gϊếŧ nàng dễ như trở bàn tay! Lý Ẩn, đừng giả bộ giả mù sa mưa, con mẹ nó chứ bốn người các ngươi có gan tới gϊếŧ ta đi! Đến một ta gϊếŧ một, đến hai ta gϊếŧ luôn một đôi, lão tử buôn bán có lời! Ai dám động đến một cọng tóc gáy Tịch Nguyệt, chính là chọc vào Thiên Vương lão tử ta!"
"Nghiêm lang, ngươi nên minh bạch, hiện tại chỉ có tìm ra sinh lộ mới có hi vọng. Theo như lời ngươi nói có lẽ sẽ trở thành mấu chốt quan trọng cho chúng ta! Vô luận như thế nào, ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ điểm này! Hiện tại mọi người nếu như cứ giấu diếm nhau, chẳng ai có thể sống sót cả!
Lý Ẩn thuyết phục Nghiêm lang, trước mắt hạ cục diện xuống, song phương hoàn toàn không có ý gây chiến. Hắn đột nhiên nghĩ đến, tại sao đưa bọn họ nhốt vào căn phòng dưới đất này, chỉ sợ có một mục đích, chính là không thể ly khai khỏi vợ chồng Nghiêm lang, mọi người không thể cách xa quá 100m với hai vợ chồng kia được.
Điều này làm Lý Ẩn càng thêm vững tin, thang máy là một tử lộ. Đã tính nếu có khả năng là sinh lộ, cũng không có ai dám thử sức xem có đúng hay không.
Nghiêm lang tựa hồ cũng bị câu "Không ai có thể sống sót " làm ảnh hưởng, hắn cũng biết rõ, trước mắt đối tượng căm hận hắn nhất là Vương Thiệu Kiệt! Bởi vậy, hắn vẫn tạm thời buông dao găm xuống, nói : "Được rồi. Sự tình là như thế này ..."
Tiếp đó, hắn đem sự tình từ đầu đến cuối, kể ra.
"... cho nên ta mới gϊếŧ bọn chúng."
"Vương Thiệu Kiệt loại người này cặn bã, " trong hai mắt Thâm Vũ tràn đầy lửa giận: "Loại hỗn đản này xứng danh "Ác ma chi tử", cũng bởi vì cha mẹ hắn có tiền có quyền, không đem người khác bỏ vào trong mắt!"
Phong Dục Hiển nghe xong tựa hồ cũng có chút dung động, than tiếc nói: "Đúng vậy, bốn người Vương Thiệu Kiệt bọn họ, đích thật không có nhân tính. Đều là sinh viên, như thế nào lại tàn nhẫn như thế?"
Lý Ẩn thì trả lời: "Quy tội chế độ giáo dục sao? Ta không cho rằng như vậy. Bất quá hiện tại thảo luận những chuyện này... không có ý nghĩa rồi. Vương Thiệu Kiệt là vì có cha mẹ là chỗ dựa, cho nên có cảm giác ưu việt khác người, cho rằng mình với người khác không cùng đẳng cấp , cho nên có thể đơn giản hạ nhục, tổn thương người khác mà không cần phụ trách bất cứ trách nhiệm nào. Tình huống của các ngươi kỳ thật pháp luật cũng có thể phán định là hành vi phòng vệ chính đáng."
"Đừng nói với ta cái gì là pháp luật!" Nghiêm lang cười lạnh: "Vương Thiệu Kiệt cho rằng, nhà bọn họ chính là vương pháp, tiền quyền có thể thông thiên mà! Ta lúc ấy nhất định gϊếŧ chết Vương Thiệu Kiệt, nếu không hắn vì hôm nay có thù, sẽ tuyệt đối tiếp tục tổn thương Tịch Nguyệt , bởi vì hắn có cái năng lực kia! Mình không được, đại khái có thể sai người khác , hắn trong trường cũng tụ hội không biết bao tay chân, khả năng không phải chỉ có mấy người Tiết Long bọn hắn, đến lúc đó chúng ta có thể làm sao?"
"Sau đó các ngươi liền bịa đặt bằng chứng ngoại phạm? Hung khí đâu rồi? Con dao người mang theo để gϊếŧ người, hiện đã vứt bỏ ở nơi nào?"
Tại Trung Quốc, cái loại dao găm khẳng định thuộc về quản chế dụng cụ cắt gọt, cũng không quá khó để lấy được.
"Cũng không phải súng ngắn, tốn chút khí lực là có thể lấy được." Nghiêm lang cười nói: "Trên mạng đặt hàng đấy. Ta lưu cho đối số điện thoại di động cùng tên giả, loại dụng cụ cắt gọt này bán đầy trên các trang web phi pháp, đương nhiên không có khả năng chỉ chứng ra ta. Con dao đó về sau vứt bỏ ở sông Uyển Thiên."
"Thì ra là thế." Lý Ẩn trầm ngâm một lát, nói: "Nếu như con dao kia vẫn còn, có lẽ có thể trở thành "Sinh lộ" . Bất quá hiện tại không được rồi."
"Sinh lộ?" Phong Dục Hiển cau mày nói: "Lý Ẩn, chẳng lẽ ngươi cho rằng, dao găm có thể gϊếŧ chết bọn hắn? Chờ một chút, nói như vậy, Nghiêm lang lúc ấy trên cầu thang cùng trong thang máy có nhìn thấy cái ghế kia, chẳng lẽ cũng là "Sinh lộ" nhà trọ cho? Nếu thế cái ghế kia..."
"Nhà trọ như thế nào có thể đưa manh mối sinh lộ cho người không phải hộ gia đình? Ngay cả như vậy, loại sinh lộ này cũng quá khó phán đoán đi, hoàn toàn không phù hợp đối với độ khó huyết tự."
"Vậy ngươi nói sinh lộ là cái gì? Chúng ta nên làm như thế nào, mới có thể thoát khỏi huyết tự này?"
"Lý Ẩn." Lúc này Thâm Vũ đột nhiên nói chuyện: "Ta cho rằng, sinh lộ nhắc nhở có lẽ đã xuất hiện trước khi Lê Đốt bị sát hại, nếu không khó có tình huống này xuất hiện. Nếu không ngươi cho rằng tại sao, Lý Ẩn? Ngươi cùng vợ chồng đồng học tụ hội nói chuyện, còn có cuộc nói chuyện sau khi đã tiến vào bệnh viện, đều có thể bao hàm sinh lộ nhắc nhở."
Lý Ẩn không phải là không nghĩ tới điểm ấy, hắn thậm chí hoài nghi có thể trong cuộc họp mặt cũng đã xuất hiện nhắc nhở sinh lộ. Nhưng bất kể nghĩ thế nào cũng không ra được một kết quả. Sau cuộc đối thoại, có chỗ nào phát sinh đây?
Kỳ thật, nếu như suy đoán vợ chồng Nghiêm lang là hung thủ, có lẽ Lý Ẩn sẽ cho rằng gϊếŧ bọn họ đi đúng là sinh lộ. Căn cứ chính xác từ Văn hoa, xác định bọn hắn là hung thủ cũng không phải là khó khăn để suy đoán. Dù không có chứng cớ, nhưng là gϊếŧ chết bọn hắn có lẽ là biện pháp tối ưu nhất. Mà tại buổi gặp mặt, Văn Hoa dẫn chứng, người có chỉ số thông minh kém cỏi nhất cũng hoài nghi hai vợ chồng này, vậy loại sinh lộ này không hẳn quá đáng tin rồi.
Vẫn là nói nhà trọ khảo nghiệm không phải độ khó, vẫn là nhân tính? Khảo nghiệm bọn hắn có thể đối với vợ chồng họ ra tay? Nếu như quyết tâm ra tay, có thể tìm được đường sống?
Đợi đã nào...!
Lý Ẩn bỗng nhiên nghĩ tới một nhân tố rất trọng yếu. Quá dễ dàng. Đúng vậy, quá dễ dàng. Căn cứ theo Văn Hoa xác minh, hiện nay vợ chồng Nghiêm lang kết hôn, cộng thêm Quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt trả thù, rất dễ dàng suy ra "Hung thủ là vợ chồng Nghiêm lang ".
Thế nhưng mà...
Hung thủ thật là vợ chồng Nghiêm lang?
Tuy bản thân Nghiêm lang cũng thừa nhận điểm này, nhưng Lý Ẩn lại cảm giác có vấn đề. Lúc ấy thật sự bọn hắn đã gϊếŧ chết Vương Thiệu Kiệt sao? Có thể hay không đối phương còn lưu một hơi thở trước khi chết? Sau đó bị người nào đó xâm nhập, sát hại?
Nếu như vậy, người kia mới chính thức là tội phạm gϊếŧ người, có lẽ đây mới là sinh lộ huyết tự!
Hung thủ gϊếŧ người, căn bản không phải vợ chồng Nghiêm Lang?
"Ngươi xác định sao?" Lý Ẩn đột nhiên hỏi Nghiêm lang: "Ngươi xác định khi đó, Vương Thiệu Kiệt hoàn toàn đã chết? Xác nhận hắn đình chỉ hô hấp, tim cũng ngừng đập sao?"
"Đương nhiên!" Nghiêm lang như trước cảnh giác Lý Ẩn cùng Phong Dục Hiển, nói: "Lúc ấy ta cùng Tịch Nguyệt không ngừng hướng trái tim hắn đâm nhiều nhát, loại thương thế như vậy, có khả năng còn sống sao?"
"Ta hỏi ngươi, có hay không xác nhận hô hấp cùng tim ngừng đập!"
"Ta xác nhận qua." Lúc này Tịch Nguyệt một mực trầm mặc rốt cục cũng nói chuyện: "Lúc ấy Vương Thiệu Kiệt đích thật là chết rồi, tim cùng hô hấp hoàn toàn không có. Nếu như vẫn chưa tính là chết mà nói..."
"Cũng có khả năng lúc ấy chỉ là chết lâm sàng." Lý Ẩn vẫn không hết hy vọng: "Y học cũng có nhiều trường hợp cứu sống nạn nhân tưởng chừng đã chết thật, y học cho rằng não tử vong cho nên các cơ chế khác tự ngừng hoạt động. Bất quá..."
Bất quá thuyết pháp này cũng rất gượng ép. Trái tim bị đâm liên tục, hô hấp đã đình chỉ, như thế nào cũng thấy là hoàn toàn tử vong rồi. Rất khó nói hung thủ không phải vợ chồng Nghiêm lang.
Dựa theo lời khai của bọn hắn, Tiết Long cùng La Tử Cường là Nghiêm lang gϊếŧ chết, mà Trịnh Hoa là Tịch Nguyệt gϊếŧ chết, Vương Thiệu Kiệt thì do hai người bọn họ hợp lực sát hại. Nói cách khác, tay hai người đều nhuốm máu.
Lý Ẩn cảm giác hắn suy luận rất có vấn đề, xác thực ai mới chính là hung phạm gϊếŧ chết Vương Thiệu Kiệt? Vô luận nghĩ như thế nào đều cảm giác không hợp lý.
Gϊếŧ chết bọn hắn tuyệt đối không phải là sinh lộ, nhưng đây cũng là manh mối duy nhất trước mắt có khả năng là sinh lộ.
Chẳng lẽ nhà trọ lợi dụng áp đặt tâm lý thiết kế bẫy rập? Không có khả năng nhất, chính là có khả năng nhất. Khả nghi nhất cho nên mới thấy bất khả nghi, bởi vì bất khả nghi cho nên cũng chính là khả nghi nhất?
Như vậy cũng có thể miễn cưỡng thông qua.
Cho tới bây giờ, vợ chồng Nghiêm lang đều còn sống, nếu thật là oán linh lấy mạng, như vậy chỉ gϊếŧ hộ gia đình mà lại không gϊếŧ chết vợ chồng hai người, rất rõ ràng là chế ngự với hộ gia đình. Nhà trọ tận lực bảo toàn tánh mạng vợ chồng Nghiêm lang, chẳng là bức bách hộ gia đình gϊếŧ chết bọn hắn? Hay vẫn là có dụng ý khác?
Lý Ẩn cảm giác đầu óc hoàn toàn hỗn loạn, suy nghĩ rất mơ hồ mông lung khó có thể sắp xếp lại được.
Sinh lộ sẽ là cái gì? Đến tột cùng là cái gì?
Lúc này, Tử Dạ cùng Tinh Thần đi tới lầu dạy học số 4 tầng thứ năm. Văn phòng hội học sinh so với trong tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều, mà bên trong thì đang có ba bốn người làm việc.
Tử Dạ cùng Tinh Thần đi tới cạnh một nữ sinh viên trẻ tuổi đang mở máy tính xem video. Chú ý tới có người tiến đến, nàng nhìn về phía hai người, vội vàng đứng lên hỏi: "Xin hỏi các ngươi tìm ai?"
"Quấy rầy rồi. Nơi này là văn phòng hội học sinh a?" Tử dạ tiến lên một bước, hỏi: "Chúng ta có một số việc muốn hỏi một lát, là tư liệu tốt nghiệp của những học sinh trong trường."
" Tư liệu tốt nghiệp?" nữ sinh viên kia ngây ngẩn cả người, còn không đợi nàng nói tiếp, Tinh Thần đã tiến lên một bước, nói : "Là như thế này , bằng hữu của chúng ta trước kia là sinh viên đại học ở đây, sau khi tốt nghiệp không có liên hệ lại, nghĩ muốn cùng bọn họ gặp mặt, nên hiện tại muốn biết liên hệ địa chỉ. Không biết có thể không..."
"Dựa theo nội quy trường học điều này không thể đâu..."
Tinh Thần từ trong túi áo lấy ra một phong thư, đặt ở trên mặt bàn, hạ giọng nói: "Đã làm phiền ngươi, một điểm nhỏ ý tứ, kính xin vui lòng nhận cho."
Nữ sinh kia hồ nghi cầm lấy phong thư, mở ra xem xét, tức khắc sắc mặt thay đổi hoàn toàn!
Bên trong có nguyên một vạn nhân dân tệ!
"Ngươi, ngươi đây là..." Nữ sinh viên vội vàng nói: "Như vậy, như thế nào có thể..."
"Không có vấn đề gì." Tinh Thần trả lời: "Dù sao, ta hiện tại ngoại trừ tiền, cũng không còn cái gì khác. Nếu như ngươi ngại không đủ, ta còn có."
Cha mẹ Tinh thần sau khi mất tích, cảnh sát điều tra tuy vẫn còn chưa kết thúc, nhưng Biện gia đã có quyết định cho tập đoàn. Tinh Thần trong công ty cũng có cổ phần, hắn mang hoàn toàn cổ phần công ty bán hết thu được một số lớn tiền mặt.
"Cái này, làm sao có thể..." tuy nói như vậy, nhưng rõ ràng nữ sinh này đã dao động, đối với người còn chưa va chạm công tác xã hội mà nói, một vạn cũng là số lượng không nhỏ rồi. Chỉ cấp bọn hắn xem một ít tư liệu liền có một vạn tiền mặt, kẻ đần mới không làm!
"Được rồi, các ngươi chờ một lát, hồ sơ tốt nghiệp, ở một phòng khác. Ân, các ngươi muốn tìm người có tên gọi là gì?"
Không lâu sau, bọn hắn đã đi tới trong phòng lưu trữ hồ sơ, bên trong đang có một nam sinh viên, tựa hồ phụ trách đảm bảo hồ sơ. Phòng hồ sơ, tư liệu đặt rất nhiều trên kệ, sắp xếp rất chỉnh tề. Sau đó, mọi người bắt đầu tìm kiếm tư liệu. Dù sao tư liệu rất nhiều, bất quá biết năm tốt nghiệp , lớp học cùng tên gọi, nên tìm ra cũng không khó khăn. Rất nhanh,đã thấy tư liệu của Văn Hoa.
Tên nam sinh kia rút tư liệu ra, giao cho Tinh Thần cùng Tử Dạ, nói: "Xem hết để lại chỗ cũ, ta chờ các ngươi ở cửa ra vào."
Nữ sinh viên kia vui tươi hớn hở nói: "Ta đi trước ah. Đa tạ các ngươi rồi."
"Bất quá đây là tư liệu đăng ký lúc trước, hiện tại cũng có khả năng chuyển nhà."
"Không có sao." Tinh Thần vừa nhìn thấy trên mặt tư liệu đăng ký, lập tức lấy Notebook ghi nhớ, mà Tử Dạ thì lấy điện thoại di động ra bấm số Văn Hoa.
Không lâu lắm, điện thoại đã được nối.
"Này, " Tử dạ dò hỏi: "Là Văn Hoa tiểu thư sao?"
"Đúng, ngươi là ai?"
"Còn nhớ rõ ta không? bạn gái Lý Ẩn, ta gọi Doanh Tử Dạ, có ấn tượng a?"
"Ah, nhớ rõ. Ngươi gọi điện thoại muốn hỏi điều gì?"
"Ngươi lần trước trong buổi họp mặt có nói chuyện vợ chồng Nghiêm lang, có thật không vậy? Ta chỉ muốn hỏi thăm lại một chút."
"Ngươi muốn nói tới chuyện này? Nghĩ tới mới hận làm sao! Ngươi vì sao lại hỏi chuyện này? ngươi không có có quan hệ gì tới bọn họ a?"
"Ta tin tưởng lời của ngươi. Kỳ thật, là vì bạn thân thiết nhất của Lý Ẩn có thể là tội phạm gϊếŧ người, ta cũng để ý. Thỉnh ngươi, nói kỹ càng một câu a."
"Tử Dạ!" Tinh Thần bỗng nhiên bắt lấy bả vai Tử Dạ, nói : "Chờ một chút! Vừa rồi người nam kia sinh viên, ta cảm giác giống như đã gặp nhau ở nơi nào?"
Tử Dạ dừng lại đối thoại, nói: "Chờ một chốc." Sau đó quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không có chú ý sao? Khóe miệng người kia... Có một cái nốt ruồi! Lý Ẩn cho chúng ta xem ảnh chụp Vương Thiệu Kiệt, giống như, chính là hắn a?"