[Đông Phương Bất Bại] Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh

Chương 49

Chương 49: Khởi song
Khởi Song lớn hơn ta năm tuổi.

Quen biết với nàng thực trùng hợp, đó là một năm mất mùa, lại kèm theo hoạ chiến tranh, ta đi theo cha mẹ huynh muội trốn chết.

Ngày thứ mười ba chạy nạn, muội muội nhỏ nhất của ta đói chết.

Ngày mười lăm, đại ca đói chết.

Ngày mười tám, cha ta cũng chết. Ông đem mọi thứ có thể ăn, thậm chí là một chút nước, đều để dành cho ta cùng nương. Trước khi chết ông nói với nương của ta, cắt cổ tay của ông, uống máu của ông còn có thể chống đỡ được vài ngày.

Khi đó trên mặt mẹ ta đã không còn cảm xúc gì, trong mắt đều là mờ mịt, bà trầm mặc làm theo. Cha ta đã gầy thành một bộ khung xương, da bọc xương cốt, một đao cắt xuống thậm chí không chảy ra được bao nhiêu máu, mẹ ta để ta uống nhưng ta không làm được.

Hai ngày nữa, trong đội ngũ chạy nạn càng ngày có càng nhiều người bị dịch mà chết.

Lúc đang chuẩn bị tiến vào thành Định Châu, vừa khéo có một đoàn quân đến công thành, quan binh thủ thành lập tức hạ lệnh đóng cửa thành, hai cây trường kích đâm xuyên qua vài người dân chạy nạn chặn cổng không chịu đi, sau đó ném bọn họ ra ngoài.

Ta cùng nương sắp xếp đằng trước, may mắn trước khi quan binh hạ lệnh đã chen được vào, mẹ ta lạnh run mà ôm ta chen dưới chân tường, chúng ta mắt mở trừng trừng nhìn cửa thành khép kín trước mắt, vô số dân chạy nạn khóc hô bị nhốt ở bên ngoài, mà người Ngõa Thứ quơ đao đã giục ngựa lại đây.

Ngàn dặm xa xôi, cát vàng bay tứ tung, chịu đựng đói khát cùng thống khổ, ven đường mai táng thi cốt thân nhân, đi qua nhiều ngày đêm mới tới nơi này, cứ cho rằng rốt cục có thể nghênh đón một đường sinh cơ, nhưng lại chỉ có một hồi gϊếŧ hại không người còn sống đang chờ chúng ta.

Không có người bi thương vì người đã chết, trong triều đình, bọn quan binh ở trên hành lang hoặc trong phòng uống rượu đánh xúc xắc, quan to quý nhân vẫn hàng đêm sênh ca như cũ, trong chốn giang hồ, “Hiệp nghĩa chi sĩ” sẽ vì một lời không hợp mà rút kiếm tranh đấu, bọn họ có quyền, có tiền, có danh vọng, bọn họ mới là chúa tể của thế gian này.

Bọn họ đứng ở nơi rất cao, khát vọng rộng lớn, người như chúng ta chỉ là bụi bậm dưới lòng bàn chân của bọn hắn.

Ngày thứ sáu mươi tám chạy nạn, mẹ ta chết.

Chúng ta ăn xin mỗi một người đi qua ven đường, trên đường có rất nhiều người như chúng ta, dường như dưới mái hiên mỗi cửa hàng đều có khất cái quần áo tả tơi đang nằm, chúng ta chính là hai người không thu hút trong số đó mà thôi.

Một đoàn ngựa thồ phóng nhanh như gió vọt vào phố xá sầm uất. Tên đi đầu quơ mã tiên, lớn tiếng hô: “Cút ngay! Cút ngay!” Trung gian đoàn ngựa thồ che chở một chiếc xe ngựa, trong xe ngựa thỉnh thoảng có vết máu chảy xuống, sau lại ta nghe người ta nói, người nọ đến từ phái Kim Đao tiếng tăm lừng lẫy trên võ lâm, lúc luận võ bị một cao thủ khác phái gây thương tích, bị trọng thương, vội vàng đưa đi cứu chữa.

Ngựa chạy một đường ném đi vô số kẻ bán hàng rong, mẹ ta đẩy ta qua một bên, chính mình lại trốn tránh không kịp, bị gϊếŧ chết tại chỗ.

Biết rõ mình gϊếŧ người, kẻ cầm đầu ngay cả dừng cũng không dừng lại, biến mất thực nhanh ở cuối phố. Cũng không có ai đi đòi công bằng cho chúng ta, ta thủ thi thể của mẹ ta cả ngày, sáng sớm hôm sau, muốn nghênh Chỉ huy sứ kinh thành phái tới, quan quân đi tuần thành đã tới từ sớm quét tuyết, lại đẩy đến mấy cái xe, một đường đi hốt những người chết ở dưới mái hiên cửa hàng lấy chiếu bọc lại ném đến hố thiêu ở ngoại ô.

Năm đó ta chưa tới bảy tuổi, nắm chặt lấy thành xe mà dập đầu thùm thụp, một lần lại một lần cầu xin, đầu gối cọ chấm đất, bị kéo hơn nửa phố, chà sát đến huyết nhục mơ hồ, cuối cùng vẫn đoạt không được.

Đó là lần đầu tiên ta mất đi tất cả.

Sau đó, một bàn tay kéo ta dậy khỏi mặt đất.

Khởi Song vừa đen vừa bẩn đứng ở bên cạnh ta, nàng cũng như ta, là dân chạy nạn, cũng đã mất đi người thân cuối cùng. Nhưng trong mắt nàng không có chút nước mắt, nàng lớn hơn ta, cũng càng thông minh giảo hoạt hơn ta, nàng chỉ mới mười hai tuổi đã sớm hiểu được, thế gian này chính là một hầm băng lớn, dù ngươi có khóc đến mù mắt cũng chẳng thay đổi được gì.

Một hai tháng đầu còn sẽ trộm rơi lệ vào ban đêm, nhưng thời gian dài, nước mắt đã không còn.

Chúng ta đều không có thân nhân, liền tự phát mà dựa vào nhau, ban ngày trà trộn trong phố phường, trộm, đoạt, lừa, cái gì cũng làm, buổi tối đồng thời cuộn mình nơi cửa sổ trong ngôi miếu đổ nát, Khởi Song không biết nhặt được một cây đao rỉ sắt loang lỗ từ nơi nào, mỗi ngày đều đặt ở bên gối ngủ.

Miếu đổ nát vốn là địa bàn của một đám khất cái, bọn họ nhìn chúng ta còn nhỏ dễ bắt nạt liền tính toán đuổi chúng ta đi, còn muốn động thủ động cước với Khởi Song, Khởi Song cầm cây đao rỉ sắt xông lên, chém một đao vào cánh tay một người trong đó, hai mắt nàng đã biến thành màu đỏ, quơ đao lấy máu, chỉ vào một đám nam nhân đó, giọng nói bén nhọn: “Đến a! Các ngươi tới a!”

Không người nào dám tới gần nàng nữa.

Cứ sống sót như vậy, sau này Khởi Song bị tú bà trong thanh lâu nhìn trúng, nàng dùng chính bản thân mình đổi lấy hai lượng bạc, chia một hai cho ta, nói với ta: “A Dương, ta phải đi, nghe nói vào bên trong, mỗi ngày đều có thể ăn một chén cháo thịt, ta cảm thấy rất tốt. Cái này cho ngươi, ngươi giấu kỹ, đừng để người khác nhìn thấy, muốn ăn cái gì liền đi mua, dùng xong rồi thì tới tìm ta, ngươi đừng sợ, chúng ta sẽ không bị đói bụng nữa…”

Ngày đó tuyết nơi đến mê ánh mắt người, Khởi Song rửa mặt sạch sẽ, mặc váy đỏ do tú bà cho nàng, lẳng lặng đứng ở giữa trời màu trắng, sau đó hai tay trống trơn đi theo tú bà mập mạp, ta đứng xa xa nhìn nàng đi xa, váy đỏ nàng mặc trên người giống như một vệt máu giữa trời, dần dần mà hóa ở trong tuyết, dần dần bị tuyết bao trùm, hai người quẹo phải, đã nhìn không thấy.

Nửa năm, Khởi Song ở trong thanh lâu học đánh đàn xướng khúc, tuổi nàng còn nhỏ, tú bà muốn chờ nàng vài năm, người cũng trưởng thành mới cho nàng tiếp khách. Ta vẫn làm một ít hoạt động ngầm, có khi Khởi Song cũng sẽ hợp tác với ta trộm túi tiền những khách làng chơi uống đến say không còn biết gì. Cho đến một ngày rốt cục nàng lấy giá hai mươi hai, bán đêm đầu tiên của mình cho một người giang hồ, người giang hồ kia đã gần bốn mươi tuổi, ăn mặc tơ lụa, đi giày đế trăng, đai lưng đều là vàng, đi đường cái bụng lớn tròn còn đi trước cái đầu.

Ngày hôm sau, nàng đỏ mắt tới tìm ta, nói cho ta biết một tin tức.

“Ông ta là một quản sự nhà giàu, chỗ bọn họ đang muốn mua người hầu hạ, mỗi tháng có thể được một lượng bạc một túi gạo, ta nói với hắn ta có một đệ đệ, vừa đến tuổi, thực nghe lời, ông ta nói bằng lòng gặp ngươi, A Dương, ngươi đi đi. Ngươi không thể ăn trộm cả đời.” Khởi Song nhìn vào đôi mắt của ta, thực nghiêm túc mà nói với ta, “Chúng ta đều phải trở nên nổi bật, A Dương, ngày lành còn ở phía sau.”

Khách làm chơi mua đêm đầu tiên của Khởi Song chính là Lưu quản sự.

Ông ta không nói thật với Khởi Song, “Nhà giàu” trong miệng ông ta thật ra chính là Nhật Nguyệt thần giáo.

Thanh lâu kia cũng thuộc về thần giáo. Nhưng khi đó, chúng ta không biết chuyện này. Biết, cũng sẽ không để ý, mặc kệ là cái gì giáo cái gì nhai, có thể cho chúng ta sống sót, có thể ăn no mặc ấm, là đủ rồi.

Sau này chúng ta không gặp nhau thật lâu. Sinh hoạt trên Hắc Mộc Nhai cũng không dễ dàng, thậm chí càng tàn khốc, hơi vô ý sẽ vứt bỏ tánh mạng, ta vẫn là một hạt bụi dưới lòng bàn chân của người khác. Ta nhớ thực rõ, ta và con trai nhỏ tuổi nhất của Đồng Bách Hùng sàng sàng tuổi, mỗi ngày nó vì cha mẹ càng yêu thích huynh trưởng mà phiền não ghen tị, cả ngày khóc nháo không ngừng, ta lại vì làm sao để tiếp tục sống mà vắt hết óc, dần dần ta hiểu được, cuộc đời chính là không công bằng như vậy.

Muốn bò đi lên, muốn có được càng nhiều tiền tài cùng quyền lực, muốn tùy ý giày xéo toàn bộ những người đó, ta muốn bọn họ cũng sợ ta, hận ta, quỳ xuống để van cầu ta!

Nảy sinh ý nghĩ như vậy, chỉ dựa vào mấy đồng lương tạp dịch kiếm được hàng tháng căn bản không đủ, vì thế ta sẽ thừa cơ hội mỗi tháng xuống núi một hai lần, cùng Khởi Song liên thủ lừa một ít nam nhân từ nơi khác tới. Khởi Song có mục tiêu thích hợp liền liên hệ với ta, nàng sẽ trộm dấu tú bà làm bộ như nữ nhân nhà đàng hoàng rồi cấu kết với nam nhân kia, lại đến một khách điếm nhỏ thuê một gian phòng, sau đó chuốc quá chén nam nhân kia, chờ nam nhân kia muốn cởi xiêm y của nàng, ta liền nhân cơ hội xông tới, làm bộ như trượng phu của Khởi Song, đại náo một hồi, vì bận tâm thanh danh, những nam nhân đó sẽ bỏ tiền dàn xếp ổn thoả.

Số tiền này đều dùng để hối lộ quản sự cùng thị vệ, tâm chậm rãi vặn vẹo, rốt cuộc nhìn không rõ chính mình.

Từ nay về sau một bước sai, từng bước sai, có đôi khi cũng sẽ nghĩ, một đường đi tới, đến tột cùng là mất đi nhiều lắm, hay là được đến nhiều, hỏi chính mình rất nhiều lần, nhưng trong lòng vẫn không có đáp án. Kiếp trước, ta không biết đã làm bao nhiêu chuyện sai chuyện ác, ta chết lặng nghĩ, ta không có sai, đây không phải là sai, ta chỉ, cố gắng sống sót mà thôi.

Cho đến khi đi đến bên người Đông Phương mới biết được trước kia ta sống đều là những ngày heo chó cũng không bằng.

Vì thế càng thêm khát vọng quyền thế.

Kiếp trước, năm thứ hai ta lên làm Đại tổng quản, Khởi Song đến tìm ta nương tựa.

Khi đó nàng đã sớm không ở thanh lâu, lúc ta gặp nàng, nàng sơ búi tóc phụ nhân, dung nhan tiều tụy tái nhợt, có lẽ bệnh quấn thân đã lâu.

Ta mất đi liên hệ với nàng nhiều năm, cuối cùng được đến tin tức về nàng thì nàng đã bị một phú thương chuộc thân mang đi.

Sau đó nàng nói cho ta biết, trong nhà phú thương đã có thê thất, không dám đưa nàng về gia, trộm mua một khu nhà ở bên ngoài, ngẫu nhiên gạt thê tử lại đây hoan hảo với nàng. Khi nàng nói những điều đó, trên mặt không có một chút biểu cảm, ta nghĩ nàng không có tình cảm gì với thương nhân kia, nàng nói: “Ta không hy vọng xa vời, có một nơi an thân đã thực tốt, vốn định cứ như vậy cũng không tồi…”

Nàng có hài tử, được năm tháng thì thê tử phú thương đột nhiên tra ra sự tồn tại của nàng, đó là một trong nữ nhân cực kỳ mạnh mẽ mắt, trong mắt không dung nổi một hạt cát, trực tiếp mang theo gia đinh đánh tới cửa, Khởi Song sợ tới mức chạy trốn. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ thời gian này nàng tìm đến ta một lần, nhưng kiếp trước lúc này, ta chẳng qua chỉ là một tiểu thị vệ vô danh bên người Đông Phương, các trưởng lão căn bản không biết sự tồn tại của ta, nàng nhất định là bị trực tiếp đuổi đi.

Ba năm sau, nàng tới tìm ta lần thứ hai, hài tử của nàng đã chết. Nàng không có nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ nói, nàng cùng đường, hy vọng ta nhớ tình cũ khi còn bé mà lưu nàng lại.

Nhưng ta có thể đoán được, tên trượng phu ngay cả danh phận cũng không cho nàng kia nhất định không lựa chọn bảo hộ nàng, nàng cũng không thể tìm được ta che chở, mang hài tử lại không chỗ để đi, chỉ có lựa chọn trở lại bên người thương nhân. Trong lòng nàng nhất định nghĩ, hắn là phụ thân của hài tử, rồi cũng sẽ bảo hộ nàng, sẽ nể tình hài tử mà cho nàng một nơi dung thân.

Rốt cuộc nàng đã sai.

Ta tìm một cái sân an trí nàng, phái tỳ nữ người hầu chăm sóc nàng, vốn nói với bên ngoài nàng là tỷ tỷ của ta, nhưng không có người tin. Lưu quản sự nhận ra Khởi Song, vì thế tất cả mọi người biết Khởi Song đã từng là một kỹ nữ, như vậy càng không có người tin tưởng, tất cả mọi người xem nàng là thị thϊếp của ta, chỉ là sợ giáo chủ tức giận mới không dám nói rõ mà thôi.

Đông Phương đương nhiên biết đến, y luôn vô cùng quan tâm mọi chuyện của ta. Ta không hiểu nên giải thích với y thế nào, y vừa mở miệng liền hỏi ta, Liên đệ, ngươi nạp thϊếp, có phải vì phiền chán ta hay không?

Ta nói không phải.

Y nói, Liên đệ, vậy ngươi đừng nạp thϊếp, đưa nàng đi có được không?

Ta nói đó không phải là thϊếp của ta, đó là tỷ tỷ của ta.

Đông Phương nâng ánh mắt nhìn ta trong chốc lát, phất tay áo đi rồi, ánh mắt của y thực bi thương, ta biết y không tin ta.

Ta không có chạm qua Khởi Song, kiếp trước không có, kiếp này lại càng không.

Kiếp trước, Khởi Song chỉ tại ở trên Hắc Mộc Nhai một năm liền chết, thân thể của nàng rất tệ, mời thầy thuốc đến thì nói, đây là vì bệnh căn lưu lại lúc sinh sản rong huyết, chỉ có thể chậm rãi điều trị, có lẽ sẽ tốt lên một chút.

Nhưng nàng không thể chống đỡ tiếp, có lẽ sau khi hài tử của nàng đã chết, nàng liền trở thành một cái xác không. Trước khi chết nàng nói với ta, lúc nàng ở thanh lâu có một thư sinh nghèo kiết hủ lậu ngày nào cũng tìm đến nàng, bỏ tiền nhịn ăn nhịn uống chỉ để nghe nàng xướng khúc đánh đàn, nhưng hắn trả không nổi một đêm xuân, chỉ có thể ngồi xa xa ở dưới đài nghe nàng xướng khúc, nghe xong bước đi. Sau này nàng bị thương nhân chuộc đi, thư sinh bán đi tất cả đồ vật có thể bán nhưng vẫn không gom đủ tiền để có thể mua nàng đi, vì thế nửa đêm chạy tới, nói muốn bỏ trốn cùng nàng.

Khởi Song nói tới đây thì cười: “Ngươi nói chàng có ngốc không? Thế nhưng nói như vậy với ta, ta nói, nếu ngươi có thể kiếm đủ tiền chuộc ta, ta liền đi theo ngươi. Thật ra ta lừa chàng, dù chàng có tiền chuộc ta, ta cũng sẽ không đi với chàng. Cái gì chàng cũng không có, làm sao ta sẽ đi theo chàng? Nhưng chàng nói, ta hãy chờ chàng.”

Ngày Khởi Song bị thương nhân mang đi, thư sinh cũng tới, chân hắn bị què, hắn nâng bạc vụn dính máu tươi đặt trước mặt Khởi Song, muốn kéo tay nàng, dịu dàng mà nói: “Ta mang tiền đến, chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt Khởi Song vô thần nhìn xa xăm: “Ngươi nói sao ta có thể theo chàng về nhà chứ? Cái gì chàng cũng không có, chân chàng sẽ không bao giờ lành…” Vấn đề này, ngay cả chính nàng ta cũng không có đáp án.

Sau đó nàng trầm mặc thật lâu, suy yếu mà gọi ta một tiếng: “A Dương…”

“Ngươi nhìn, cả đời này, thật ngắn, nếu không biết quý trọng liền bỏ lỡ, ta vẫn luôn thực hối hận, nếu khi đó có thể liều lĩnh hết thảy mà đồng ý bỏ trốn cùng chàng thì tốt rồi, có lẽ ta cùng chàng sẽ sống thực nghèo khổ, nhưng có thể giúp đỡ lẫn nhau… Có khi, ta nằm mơ thấy ta cùng chàng đi rồi, mỗi ngày ta đốt đèn ở nhà chờ chàng trở về, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, mỗi khi đến lúc đó, ta thật hy vọng mặt trời sẽ vĩnh viễn không dâng lên, sẽ không cần tỉnh mộng… Ngươi nhìn, người luôn đi đến nông nỗi không thể vãn hồi mới biết tâm của mình…”

Trong mắt của nàng bỗng nhiên rơi ra từng giọt nước mắt lớn, nàng khóc rống lên, “Nếu khi đó đi cùng chàng thì tốt rồi, nếu theo chàng đi rồi thì tốt rồi, thật ra cái gì ta cũng không cần, cái gì ta cũng không nghĩ muốn, ta muốn cùng chàng đi, ta muốn cùng chàng đi…”

Cái gì ta cũng nói không nên lời, chỉ có thể yên lặng mà nắm tay nàng.

Cuối cùng, nàng nói với ta: “A Dương, đừng giống ta, chờ đến lúc hối hận đã không còn kịp rồi.”

Ta kinh ngạc mà trừng lớn mắt, nàng đã ngừng thở.



Ta cùng Đông Phương chậm rãi tới phòng khác. Ở trên đường ta nói cho y biết chuyện về Khởi Song, chỉ nói trước kia sống nương tựa với nàng, ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, nhỏ giọng nói: “Nếu như không có nàng, có lẽ ta sẽ không sống đến bây giờ, Đông Phương, ta tuyệt không nảy sinh ra loại tâm tư này với nàng…”

Đông Phương vẫn luôn trầm mặc, trong lòng ta càng sốt ruột mà đi nắm tay y.

“Đông Phương, ngươi tin tưởng ta, ngươi tin tưởng ta…” Lúc này miệng ta lại ngốc vụng, lật đi lật lại chỉ nói một câu như vậy.

Đông Phương liếc ta một cái: “Ta không thể chỉ nghe ngươi nói.”

Nói xong, y bước qua cánh cửa.

Ta nhìn thấy Khởi Song ăn mặc một thân xiêm y rộng lớn đứng ở nơi đó, sau đó, ánh mắt kinh hỉ mà sáng lên, kích động đến vung khăn tay, che bụng liền chạy vội về phía ta, yểu điệu gọi: “Tướng công —— ”

Đông Phương đen mặt.

Ta kinh hãi, vội vàng nói: “A Khởi, ngươi đừng nói lung tung!”

Khởi Song dậm chân, đặt mông ngồi vào ghế bên cạnh, lấy khăn tay ấn trên mặt liền ngao ngao kêu: “Tướng công! Ngươi không cần ta chẳng lẽ cũng không cần cốt nhục của ngươi sao, tướng công, ngươi đã quên những lời thề non hẹn biển với ta rồi sao! Chúng ta đã dập đầu trước hoàng thiên hậu thổ chứng hôn, ngươi không thể vứt bỏ ta —— ”

Ta nhanh chóng tiến lên che miệng của nàng, cắn răng nói bên tai nàng: “A Khởi, ngươi nói bậy bạ gì vậy! Muốn hại chết ta sao!”

Khởi Song ngừng tiếng khóc một chút, vứt ánh mắt về phía Tần trưởng lão ra hiệu, cũng nói nhỏ: “Lão nhân kia cho ta năm mươi hai, ngươi cho ta nhiều hơn ông ta, ta liền sửa miệng, được không?”

“Năm mươi hai!” Ta chấn kinh rồi, “Năm mươi hai ngươi liền bán ta?!”

Khởi Song nói: “Ngươi được giá năm mươi hai đã không tồi.”

“…”

Ta liếc Đông Phương một cái, thấy sắc mặt y hoãn xuống, trong lòng ta đắc ý, ai u, thính lực của giáo chủ nhà ta thực tốt a.

Vì thế ta trừng Khởi Song một cái: “Ngươi giỏi! Ngươi đừng mơ lấy được một đồng từ chỗ của ta!”

Khởi Song nổi giận, không nói hai lời, ngao ngao khóc lên: “Trời ơi đất ơi, có người vứt thê khí tử a, Dương Liên Đình ngươi không phải người, có còn thiên lý hay không a… Bây giờ ngươi có tiền có thế liền không cần thê tử, đi nhiều năm như vậy, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, nha nha nha…”

Ta: “…”

Thật ra ta đã sớm muốn đi tìm Khởi Song, nhưng thời cơ ta trọng sinh không đúng, lúc ta trọng sinh trở về nàng đã bị phú thương chuộc thân, rời khỏi Định Châu. Ta tìm không thấy nàng, trong lòng vẫn luôn đè nặng chuyện Đông Phương, sau này Nhậm Ngã Hành xuất hiện cùng mọi chuyện xảy ra liên tiếp càng làm ta luống cuống tay chân, hoàn toàn quên sai người đi tìm hiểu tin tức của nàng.

Nhưng bây giờ cũng không chậm, ta nghĩ, bây giờ cũng không chậm.

Vì thế ta lặng lẽ đi qua kéo tay áo Đông Phương, nuốt nuốt nước miếng: “Đông Phương, có thể… lưu nàng ở lại Hắc Mộc Nhai hay không?”

“Hửm?” Đông Phương nghiêng đầu xem ta, đôi mắt đen thùi chăm chú nhìn ta trong chốc lát, bỗng nhiên híp lại: “Dương Liên Đình, muốn bổn tọa đồng ý cũng không phải không được, nhưng ngươi phải đồng ý với bổn tọa một chuyện.”

Ta mừng rỡ thốt ra: “Đừng nói một chuyện, dù là một trăm chuyện cũng được! Cái gì ta cũng nguyện ý làm!”

Đông Phương nhếch môi, con ngươi tối như mực lóe ra: “Thật không…”

Ta nhìn Đông Phương cười, bỗng nhiên sợ run cả người.