Chương 3: Gặp lại
Bốc thăm xong không lâu, trời tối sầm xuống, tầng mây buông xuống, tuyết lượn vòng mọi nơi, trời hạ tuyết.Đoàn người đều đi làm việc, khi rời đi Chu Hàn liếc ta một cái, ánh mắt phức tạp, ta hồi tưởng ánh mắt của Đông Phương Bất Bại khi tức giận một chút, âm trầm cười cười nhìn gã, làm ra động tác cắt cổ, gã thế mà sợ tới mức run run lảo đảo chạy trốn ra ngoài.
Ta hừ lạnh một tiếng, đi theo Lưu quản sự vào phòng.
Bởi vì giáo chủ ăn gì đều do nội viện phụ trách, mà nội viện không cho phép ngoại nhân xuất nhập, cho nên đồ ăn cần người của nội viện đưa tới, sau đó ta lại đưa đi, phiền toái đến cực điểm.
Lưu quản sự nói liên miên cằn nhằn dặn ta nên nói cái gì không nên nói cái gì, ta ngoài miệng nhu thuận, kỳ thật tai phải nghe tai trái xuất, Đông Phương Bất Bại yêu thích chán ghét gì, ta so với ai khác đều hiểu biết, dù sao trong cuộc đời ngắn ngủi của ta, dường như mọi thứ đều liên quan đến y. Một cái nhăn mày mỉm cười của y ta đều nhớ rõ, chỉ là ta rất tham lam, rất không biết đủ, mới có thể…
Ta cúi đầu cười khổ, không nghĩ nữa.
Một lát sau, một bóng dáng yểu điệu cầm ô trúc, mang theo hộp cơm ba tầng, từ trong gió tuyết đi tới. Nữ tử tóc cài ngọc trâm, quần tử sam la, mặc dù đã hai mươi bảy vẫn có gương mặt cực xinh đẹp, chỉ thấy mũi chân nàng điểm nhẹ, tựa như hồ điệp mà lướt vào viện.
Lưu quản sự vội vàng đi ra ngoài nghênh đón thỉnh an, mặt cười đầy xu nịnh, cao giọng nói: “Tố Vân cô nương đến, trời lạnh như thế còn làm phiền ngài đi một chuyến, mau vào uống chén trà!”
Khi nghe được cái tên này, ta ngơ ngẩn, ta đứng ở trong phòng nhìn nữ tử mặc tử y bên ngoài, không đi ra ngoài.
“Đa tạ ý tốt của Lưu quản sự, nhưng ta còn vài chuyện phải làm, không đi vào.” Tố Vân đưa hộp cơm cho Lưu quản sự, dịu dàng nói. “Vẫn mau mau gọi người sớm đưa cơm qua đi, đừng trì hoãn mới phải.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta lập tức đưa đi.”
Nàng mỉm cười với Lưu quản sự, lại hàn huyên vài câu mới rời đi. Nàng là tỳ nữ có địa vị nhất trong nội viện, khi Đông Phương Bất Bại vẫn là Phó giáo chủ đã đi theo hầu hạ, ta nhìn bóng dáng thon thả mảnh khảnh của nàng, trong lòng không biết là tư vị gì.
Nàng vẫn nhu tình như nước như vậy, cho dù đối mặt với tên tạp dịch nghèo hèn cũng chưa bao giờ không kiên nhẫn, cũng không tự cao tự đại, không quản là làm gì, không quản là đối mặt ai, nàng đều chu đáo như vậy, thật khiến người ta thích. Kỳ thật cẩn thận nhìn, liền phát hiện trong mắt nàng căn bản không hề có ý cười, khóe miệng gợi lên một độ cung chưa bao giờ biến hóa.
Nhưng mà kiếp trước ta lại sớm đắm chìm trong lớp ngụy trang dịu dàng của nàng, nào có biết nàng cũng là nữ tử tâm cao khí ngạo, căn bản chướng mắt loại người từ tạp dịch bò lên như ta đây, ta là ngốc như vậy, một chút cũng không phát hiện nàng tâm cơ tính kế dưới lớp hư tình giả ý, vội vàng làm quân cờ cho nàng qua sông… A, thật sự là xứng đáng.
Lưu quản sự tiến vào, ta nhận hộp cơm từ trong tay ông ta, cúi đầu hành lễ, che dấu cảm xúc trong đáy mắt.
Chờ ra khỏi phòng Lưu quản sự, ta mới lén lút xốc lên hộp cơm nhìn lén thức ăn, vừa thấy thịt cá canh đại bổ bên trong, ta bưng kín mặt —— trách không được mỗi người đưa cơm đều sẽ bị Đông Phương Bất Bại đâm chết.
Y ghét nhất thức ăn tanh nồng đầy mỡ, nhưng lại không thích người bên ngoài rình coi tâm tư của y, cho nên không hề lộ ra bản thân yêu thích, cho dù là ta, kiếp trước tận lực lấy lòng, nơi chốn lưu ý cũng phải mất bốn năm năm mới thăm dò ra tính nết của y.
Còn nhờ ta sống lại hơn một cái tâm nhãn, sáng sớm để y ăn cái này không phải muốn chết sao? Mặc dù bế quan luyện công cũng không cần bổ dưỡng đến mức này, nào phải đang ở cữ. Nhìn xem đều là cái gì, ta xốc một cái nắp nhỏ ở bên trong lên, nhìn canh gà hầm táo đỏ cẩu kỷ nhân sâm ở bên trong, khóe miệng run rẩy.
Mấy ngày liên tiếp ăn mấy thứ này, y nhất định ăn không ngon, tâm tình tất nhiên không xong, tâm tình y không tốt, ta đây tất nhiên chỉ có một con đường chết. Ta không chút do dự lộn trở về nhà bếp, xăn tay áo động thủ chuẩn bị chút đồ ăn sáng khoan khoái ngon miệng nhẹ nhàng.
Trong bếp của hạ nhân thật sự không có thứ gì tốt, ta đành phải đưa mắt nhìn hộp cơm lần thứ hai. Nghĩ nghĩ, chọn một chút xương heo hầm bên trong, cẩn thận róc sạch mỡ, đem cơm và canh xương hầm trong hộp cơm đổ vào nồi, chờ cơm và canh giao hòa sôi trào, ta mò cá trong canh cá, gỡ xương băm nhỏ, cho vào nồi, nấu ra một nồi cháo thịt cá.
Nhìn sắc trời bên ngoài, chậm nữa là bỏ lỡ giờ cơm, phỏng chừng cũng phải chết. Ta vội vàng múc cháo ra, lại từ cái bình trong góc múc ra mấy muỗng tương cùng dưa muối, sau đó đi lên núi.
Đông Phương Bất Bại bế quan luyện công ở một gian thạch thất sau núi. Trăm năm trước, một hồi động đất chia ngọn núi này làm hai, một bên rộng chừng trăm trượng vắt ngang ở giữa vực, vực sâu vạn trượng không thấy đáy, thạch thất kia khảm tại vách đá gập ghềnh, thông đạo duy nhất là một cái cầu treo lắc lắc lắc lắc.
Ta nơm nớp lo sợ mà đi trên dây biên thành cầu treo, nói thật ta có chút sợ độ cao, trước kia đều là Đông Phương Bất Bại dùng khinh công mang ta đi qua, ta một mắt nhắm một mắt mở liền tới, không giống như bây giờ bước từng bước, thật sự chịu tội.
Gió to gào thét bên tai, mấy lần tuyết rơi vào mắt ta, tròn một khắc đồng hồ, trong lòng không ngừng mà nghĩ sắp nhìn thấy y, muốn gặp y, mới có dũng khí tiếp tục đi xuống.
Rốt cục đi vào cửa thạch thất, ta run rẩy hai cái chân mềm nhũn, thói quen tính sờ cơ quan mở cửa trên nham bích, tay vừa mới đυ.ng vào một chốc, ta mãnh liệt giật mình, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Làm thế nào mở ra thạch thất, rất nhiều năm sau Đông Phương Bất Bại mới nói bí mật này cho ta biết, bây giờ chỉ có một mình y biết được, nếu ta thật sự mở ra, chỉ sợ nghênh đón ta là một căn ngân châm.
Thở ra một hơi dài, ta cung kính khom người hô: “Giáo chủ, tiểu nhân đưa cơm đến cho ngài.”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Ta không dám khinh thường, vẫn duy trì tư thái cúi đầu khom người như cũ, đợi thật lâu, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng ho khan trầm trầm, nhưng không có động tĩnh khác. Ta không dám hoạt động, chỉ cúi đầu càng thấp, nghĩ thầm rằng có phải mình đã tới chậm, chọc y tức giận hay không? Càng bất an, tim ở trong l*иg ngực càng đập bình bịch, phía sau lưng lại toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Không biết qua bao lâu, bên trong rốt cục truyền đến một giọng nói thanh lãnh.
“Tiến vào.”
Cơ quan khởi động, cửa đá chậm rãi mở ra, ta phục tùng rũ mắt mang theo hộp cơm đi vào, vẫn hơi hơi cúi người, cúi đầu, nhìn không chớp mắt, nhẹ tay nhẹ chân. Thạch thất có hai phòng trong ngoài, màn trúc rủ xuống phân làm hai. Nội thất nhỏ hẹp, thiết kế rất đơn giản, trừ cái bàn và giường đá, không có vật phẩm dư thừa. Ngoại thất nhìn trống không có một vật, kì thực tứ phía trên tường có rất nhiều mật các, bên trong tồn trữ đan dược cùng cơ quan gϊếŧ người.
Ta vươn tay vén lên màn trúc, đặt hộp cơm trên bàn đá, tầm mắt buông xuống có thể thoáng nhìn thấy một góc áo hồng sắc trên giường đá, nhất thời tâm lại loạn như ma. Không dám nhìn nhiều hơn nữa, run rẩy vươn tay bày ra bát cháo thịt, hai món ăn kèm theo cùng bát đũa, còn lại đều đặt ở bên trong hộp. Làm xong tất cả, ta rút lui mười bước, rời khỏi nội thất, đứng ở trong góc.
Bên trong thạch thất lại an tĩnh, bởi vì tuyết rơi, ánh sáng càng hôn ám, bên trong thạch thất có đèn, đèn lục trản lưu ly bát giác giắt ở trên tường, ngọn đèn dầu ấm áp hơi hơi chớp lên, ta nhìn chằm chằm bóng dáng lộ ra phía sau màn trúc, đầu quả tim khó hiểu chua xót.
Bên trong an tĩnh thật lâu, mới truyền đến tiếng vật liệu may mặc ma xát, ta trộm giương mắt nhìn, màn trúc in ra thân ảnh cao ngất, không có cách nào nhìn kỹ, ta ngơ ngác mà nhìn mặt bên không rõ ràng của nam nhân, rõ ràng cách một màn trúc mỏng manh, lại giống cách thời gian vô cùng vô tận, dù làm sao bơi qua, cũng không thể gặp lại.
Gió rét lạnh thổi vào sau cổ, khiến toàn bộ phía sau lưng đều lạnh lẽo, ta giật mình một cái, nỗi lòng hỗn loạn bất định dần dần bình ổn lại, yên lặng thu hồi tầm mắt, ta cúi đầu nhìn chằm chằm bóng dáng của y mà xuất thần.
Lần đó là lúc nào? Coi như là ta đi theo Đông Phương Bất Bại năm thứ tư.
Ta đã thành cái gọi là Đại tổng quản, vênh váo tự đắc từ bên ngoài làm việc trở về, nhớ tới đã thật lâu chưa đi hoa viên, do dự hồi lâu, hoàn hồn thì đã đứng ở trước cửa sắt. Rốt cục vẫn đi tìm y.
Mới vừa tới gần, chỉ thấy y mặc hồng y đứng ở dưới mái hiên, thân mình tà tà dựa tại cây cột khắc hoa, vươn tay đón lấy mưa chảy xuống từ mái hiên.
Thâm đình vắng vẻ, cảnh xuân triền miên lưu luyến trong mưa bụi mông lung, gió lạnh thổi qua tay áo, ngay cả tay áo cũng dính vào hương mai.
Giữa mày y là xa cách cùng hờ hững mà chỉ thượng vị giả mới có, nhưng lại không làm người ta cảm thấy lạnh như băng, cành liễu rũ bay phất phơ, y cảm thấy ngứa, cau có cái mũi.
Có lẽ là thấy y lộ ra một mặt trẻ con, ta cười khẽ một tiếng.
Y nghe thấy tiếng vang, quay đầu, con ngươi thanh lãnh giống bị mưa bụi rửa sạch, dần dần tràn ra ý cười ấm áp: “Liên đệ.”
Một khắc kia ta lại bị ánh mắt của y làm bỏng, cuống quít dời mắt đi.
Y có vẻ bị hành động trốn tránh theo bản năng của ta làm tổn thương, có chút chua sót mà quay đầu đi.
Vài năm đó, ta đã rất ít rất ít nhìn y.
Không biết trầm mặc bao lâu, y bỗng nhiên mở miệng: “Bốn năm rồi…”
Ta nâng mắt, ánh mắt y mềm mại ngóng nhìn ta, lời nói nhẹ nhàng như hòa vào trong mưa, một tiếng một tiếng làm tim người ta đập nhanh, “Liên đệ, người sống cho hậu thế, đường còn dài, qua một cái bốn năm, cũng còn vô số bốn năm khác… Liên đệ, về sau đều ở bên cạnh ta đi.”
Ta nhất thời sửng sốt, không biết đối đáp như thế nào, cúi đầu thật lâu sau, chỉ có trầm mặc.
Nhịn không được giương mắt nhìn y, y có vẻ không quá muốn câu trả lời của ta, hoặc là đã sớm hiểu được câu trả lời của ta, chỉ miễn cưỡng mỉm cười với ta. Ta không biết có người tươi cười lại chua sót như vậy.
Không biết vì sao, ta lại rầu rĩ trả lời một câu: “Chuyện sau này về sau hãy nói.”
Y có chút vui vẻ, cho dù là một câu trả lời có lệ như vậy, y vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.
Lòng có chút chua, ta vươn tay nắm lấy tay y, y nhẹ nhàng nắm lại ta.
“Nói rồi đó.” Y rũ mắt cười nhạt, khuôn mặt trang điểm đậm cũng không dấu được dịu dàng thắm thiết toát ra.
Đáng tiếc, ngay cả một câu thệ ước có lệ như vậy, cũng nhất định bị chém đứt.
Từ khi ta mang Nhậm Ngã Hành bước chân vào khuê phòng của y —— từ sau đó, sau đó, giữa ta và y là một vực sâu vạn trượng, bên trong là vô vọng cùng sinh tử biệt ly, là lừa gạt cùng phản bội huyết hải thâm cừu.
Bên trong thạch thất chỉ có một ngọn đèn tối ám, trong tầm mắt ta chỉ còn lại hắc vụ dày đặc, bên tai là tiếng bát đũa va chạm rất nhỏ cảm giác như thật xa xôi, thay thế tiếng mưa rơi tích táp trong trí nhớ, như vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
“Dọn xuống đi.”
Một tiếng mệnh lệnh lạnh lùng, kéo ta ra khỏi ký ức.
“Vâng.”
Ta cúi đầu đi vào thu dọn. Cháo thịt trên bàn dùng hết, chén tương động hai đũa, dưa muối vơi hơn phân nửa. Ta nhất nhất ghi tạc trong lòng, dọn bát đũa vào trong hộp ăn, hành lễ với Đông Phương Bất Bại rồi rút lui rời đi. Lúc sắp rời khỏi nội thất, ta phồng lá gan giương mắt nhìn, vừa khéo gặp được một đôi mắt tối như mực, không có một chút dịu dàng, lạnh như băng như thiết hàn.
Tâm giống như bị ai hung hăng nắm chặt, ta vội vàng rũ mắt xuống, cong cong thắt lưng, giống như trốn chạy mau ra ngoài.
Bị gió lạnh đến thấu xương thổi đến tứ chi cứng lại, ngay cả đầu óc của ta cũng vô tri vô giác rồi. Mờ mịt ngẩng đầu nhìn trời, tuyết lông ngỗng bay lả tả, theo gió rơi rụng trong trời đất lạnh như băng.
Ta bỗng nhiên ý thức được, người trong thạch thất chính là giáo chủ thần giáo đệ nhất thiên hạ, không phải Đông Phương trong trí nhớ của ta.
Nam nhân sẽ đứng ở bên cạnh ta cúi đầu cười nhạt, đã bị ta hại chết.
Giống như lại về tới ngày đó, y không hề tiếng động mà ngã vào trong vũng máu, ta giãy dụa đi đến bên cạnh y, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm đến góc áo y, thi thể của y đã bị Nhậm Ngã Hành đá một cước văng ra.
Tuyệt vọng giống như một con dao nhỏ sắc nhọn, từ l*иg ngực đâm thẳng vào, xuyên qua tâm phế.
Ta không dám nghĩ nữa, che ngực nghiêng ngả lảo đảo, có chút thở không nổi.
Không biết trên đời này có loại rây nào, có thể tìm ra ký ức chôn sâu trong tâm trí, sàng bỏ tất cả đau khổ không thể chịu nổi, khổ thân, khổ ly biệt, chỉ còn lại kỷ niệm không nỡ quên, hứa nguyện, hai người cùng vui vẻ.
Sau đó trái tim không còn đau, sẽ không còn đêm không thể say giấc.