Bàng Quan Bá Khí Trắc Lậu

Chương 183: Thiên Đô Phong Vân (15)

Chiến Bất Bại trừng mắt nhìn y một cái.

Hàn Phi Tà liếc mắt thấy, nghĩ ngợi một chút mới nói: “Y nói không sai.”

Chiến Bất Bại nói: “Tự điều động quân đội là tội chết.”

Chiến Trạm lầm bầm: “Chúng ta đều ‘phản loạn’ rồi, không tự điều động quân đội thì là không nể mặt hoàng đế.”

Chiến Bất Bại giơ tay định vỗ vào sau gáy y, nhưng lần này có Hàn Phi Tà ở đó, tay bị chặn lại giữa chừng. Hàn Phi Tà nắm lấy tay ông nói: “Ta chỉ hỏi bá phụ một câu, Vân Mục Hoàng đối đãi với Chiến gia thế nào?”

Chiến Bất Bại bị nắm chặt tay, từ từ nắm thành nắm đấm, rất mạnh mẽ rút về nói: “Sao ngươi không hỏi nhà họ Vân đối đãi với nhà họ Chiến thế nào? Tổ tiên ta xuất thân là đồ tể, chỉ có sức mạnh, không biết chữ, đừng nói đến binh pháp chiến lược. Nếu không có tổ tiên nhà họ Vân thu nhận bên cạnh, dạy dỗ kỹ lưỡng, làm sao có được Chiến gia hôm nay? Bây giờ thiên hạ đều nói phủ quân thần Chiến gia công trạng hiển hách, đánh đâu thắng đó, nhưng không biết nếu không có sự tin tưởng của nhà họ Vân nhiều năm, để chúng ta thống lĩnh binh quyền mà không can thiệp vào quân sự, thì Chiến gia làm sao có được danh tiếng ‘Phủ Quân Thần’ này?”

Hàn Phi Tà nói: “Nếu tin tưởng, thì bá phụ sẽ không bị giam dưới đáy hồ Khánh Ân, bá mẫu cũng không bị giam cầm trong hoàng cung.”

Chiến Bất Bại nhắm mắt, thở dài: “Lỗi này, đều do ta mà ra.”

Chiến Trạm khẽ nói: “Có phải mẹ...”

Chiến Bất Bại nhìn y, thần sắc phức tạp, “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Con trai nhà họ Chiến ta từ khi sinh ra đã lấy việc trung thành với nhà họ Vân làm sứ mệnh! Nhưng, mẹ ngươi và ngươi trong người mang dòng máu nhà họ Vân, không cần tính vào. Sau này, các ngươi muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến ta.”

Chiến Trạm nghe mà lạnh cả tim, run rẩy nói: “Cha, đừng nghĩ quẩn. Còn núi xanh, không lo thiếu củi. Giờ chưa chắc chắn việc này có phải mẹ làm không? Dù có là thật, ừ, Vân Mục Hoàng cũng không nói nhất định phải truy cứu mà? Làm sao cha biết hắn không âm thầm vui mừng.” Nói đến đây y cũng không biết mình đang nói gì nữa.

Chiến Bất Bại quay đầu đi, không muốn nhìn y, “Ngươi đưa ta đến nam thành trước.”

Chiến Trạm nhìn Hàn Phi Tà cầu cứu.

Hàn Phi Tà nói: “Đã đến hoàng cung rồi.”

Chiến Trạm nhìn xuống, quả nhiên thấy những cung điện hiện ra trong tầm mắt.

Nhưng vừa tiến gần, một nơi nào đó trong hoàng cung có hàng chục bóng đen lao lên không trung.

Chiến Trạm nhìn rõ, chỉ tay nói: “Ở đó...”

Hàn Phi Tà không nói hai lời, bắn ra một luồng kiếm khí.

Kiếm khí ngược gió, tạo thành hình dù, đẩy lùi tất cả bóng đen lao tới.

Chiến Trạm nghe thấy tiếng kêu của chúng, nói: “Lại là Khai Huệ Ưng? Nhà họ Kỳ Lân nuôi bao nhiêu con thế này, không lẽ mở trại nuôi?”

“Thùng thùng thùng thùng...”

Trong hoàng cung vang lên một loạt tiếng trống.

Chiến Bất Bại kinh ngạc nói: “Trống Phá Vân? Hắn muốn mời Vân Cô và tiền bối Ngư Thanh Sầu ra tay?”

Chiến Trạm sắc mặt tối sầm, “Hai vị dưới sự ngầm đồng ý của Vân Mục Hoàng, bị nhà họ Kỳ Lân hạ độc thủ, không may tử trận.”

Chiến Bất Bại kinh ngạc nhìn y, run giọng nói: “Ngươi, ngươi nói gì?”

Chiến Trạm thấy vậy, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện Vân Tiêu Tiêu và Ngư Thanh Sầu tử trận oanh liệt, quá trình tất nhiên cố gắng bôi đen Vân Mục Hoàng và Vệ Thịnh, kẻ áo xám của nhà họ Kỳ Lân càng không cần nói, không bôi cũng đã đen.

Chiến Bất Bại nghe nói về các hành động của Vệ Thịnh, tức đến đỏ bừng mặt. Nhà họ Vân đối với nhà họ Chiến có ân tri ngộ, đỡ đầu, sủng ái, ân tình này nặng như nghìn núi, từ nhỏ ông đã được dạy rằng dù nhà họ Vân làm gì cũng là đúng, nên ông đối với Vân Mục Hoàng cực kỳ khoan dung, thậm chí khoan dung đến không có giới hạn. Nhưng nhà họ Vệ thì khác, khi xét về họ, Chiến Bất Bại rất khách quan và lý trí.

Ông nói: “Nịnh thần!”

Chiến Trạm thầm nghĩ: "Thật là tuyệt."

Chiến Trạm lập tức đổ thêm dầu vào lửa về Vệ Thịnh, còn đề cập đến việc Chiến Bất Bại lan truyền tin đồn hắn thích đàn ông trong quân đội.

Chiến Bất Bại nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ hắn không thích đàn ông?” Hiển nhiên ông cũng nghe qua tin đồn này.

Chiến Trạm càng nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ hắn thật sự thích đàn ông?”

Chiến Bất Bại xua tay nói: “Ta cũng nghe đồn như vậy. Thôi, nếu hắn đường hoàng, thẳng thắn, sao lại có lời đồn như vậy? Hơn nữa, đã đồn thì đồn, là thì là, không là thì không là, đàn ông đại trượng phu, vì chuyện vặt vãnh này mà tính toán chi li, thật là nhỏ nhen!”

Chiến Trạm thêm dầu vào lửa, “Quá là nhỏ mọn!”

Chiến Bất Bại gật đầu đồng tình.

Ferrari đột nhiên nói: “Cảm giác không đúng lắm.”

Hàn Phi Tà điềm nhiên nói: “Một vài kẻ nhãi nhép.”

Lúc này, trời gần tối, trời dần dần tối xuống.

Chiến Trạm tiếc nuối nhìn hoàng hôn, “Đêm đen, khó đánh quá.”

Chiến Bất Bại hừ lạnh một tiếng, nói: "Cách nhìn nông cạn như vậy, làm sao làm truyền nhân của Phủ Quân Thần ta, con trai của Chiến Bất Bại? Chúng ta không nhìn thấy trong đêm đen, chẳng lẽ đối phương lại sáng rực rỡ sao? Tác chiến phải biết lợi dụng thiên thời địa lợi, biến bất lợi thành có lợi!"

Chiến Trạm nói: "Nguyện nghe kỹ."

"Trước tiên đưa ta đến nam thành."

"..." Chiến Trạm nhỏ giọng nói, "Cha không phải lợi dụng thiên thời địa lợi, mà là nhân hòa phải không?"

Hai người đang nói, thì nghe phía dưới một tiếng sư tử gầm.

Ferrari đang xoay vòng trên không trung hai vòng, rùng mình nói: "Cái dọng này, đáng ghét quá."

Chiến Trạm nói: "Được, không gả cho nó."

"Moá Chạn Chạn, càng ghét hơn!"

"Người này ngươi muốn gả cũng không được."

"......"

Tiếng sư tử gầm càng ngày càng nhiều, từ đông sang tây, từ nam chí bắc, không ngừng vang lên.

Chiến Trạm thốt lên: "Đây là hoàng cung hay sở thú?"

Ferrari tò mò hỏi: "Sở thú là gì?"

"Ngôi nhà ấm áp của ngươi."

"Phủ Quân Thần là sở thú?"

"...... Ha ha ha ha!"

"Wa!" Một tiếng gầm từ xa đến gần, Chiến Trạm trong lòng rung động, Ferrari tức khắc bay lên cao mấy trượng. Chiến Trạm trong lúc hoảng loạn nhìn xuống, chỉ thấy một con sư tử đực toàn thân tắm trong ánh vàng lướt qua vị trí của họ vừa nãy, rơi xuống đất. Sư tử vàng ngẩng đầu, há miệng gầm vang trời đất, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn!

Chiến Trạm nói: "Hàn Bá, huynh thưởng thức đủ chưa?"

Hàn Phi Tà im lặng bấy lâu mở miệng nói: "Ta đang tìm vị trí của bá mẫu."

Chiến Trạm và Chiến Bất Bại đồng loạt quay đầu nhìn anh.

Hàn Phi Tà cau mày nói: "Nhưng, không tìm thấy."

Chiến Trạm lo lắng nói: "Bị chuyển đi rồi?"

Hàn Phi Tà nói: "Có thể."

Chiến Trạm lo lắng vô cùng, đối với thái độ chần chừ của Chiến Bất Bại trước đó càng thêm oán hận, "Cha, bây giờ cha hài lòng chưa?"

Chiến Bất Bại vừa đau lòng, vừa lo lắng, nhưng trong lòng vẫn có nhiều chuyện không thể vượt qua, cả người suy sụp mâu thuẫn đến cực điểm, im lặng cúi đầu.

Nhìn ông như vậy, Chiến Trạm cũng không biết nói gì thêm, nhìn Hàn Phi Tà đột nhiên nhảy xuống, trực tiếp đáp lên đầu sư tử vàng.

Sư tử vàng lập tức phản công.

Chiến Trạm vốn định xem một màn thuần phục thú mãn nhãn, không ngờ Hàn Phi Tà trên không trung thay đổi vị trí, một cước đạp vào đầu sư tử vàng, sư tử vàng rên lên một tiếng, từ không trung rơi thẳng xuống đất, chưa kịp vùng vẫy đã chết ngay.

Tiếng sư tử gầm trợ uy xung quanh lập tức im bặt.

Sự im lặng kỳ lạ.

Hàn Phi Tà bước đến bên xác sư tử vàng, lạnh lùng nói: "Tổ Ưng, Tổ Sư tử, tiếp theo, chắc chắn là Kỳ Lân Vệ rồi?"

Một câu của hắn như lửa cháy lan ra đồng cỏ, lập tức thiêu đốt hoàng cung yên tĩnh. Những con sư tử ẩn nấp xung quanh đều lao ra, cùng với chúng là mười mấy con Khai Huệ Ưng.

Chiến Trạm nhìn những con sư tử cái phía dưới điên cuồng tấn công, thở dài nói: "Thiên nhai hà xứ vô phương thảo, chồng chết rồi tìm cái khác, cần gì vậy chứ?"

Đối phó với Khai Huệ Ưng và sư tử, đừng nói đến kiếm thần, kiếm thánh đã là dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà, Hàn Phi Tà đứng tại chỗ, vẫn dùng phương pháp của Uý Tuyết Ngân dạy, nén khí kiếm trong cơ thể thành mười mấy tiểu nhân, xuyên qua giữa đàn sư tử và đàn Khai Huệ Ưng, chẳng mấy chốc, dưới đất đầy xác chim thú.

Ferrari từ trên không trung hạ xuống, tìm một chỗ xác không quá dày đặc để đặt chân.

Chiến Trạm từ lưng nó trượt xuống, bịt mũi chạy đến bên cạnh Hàn Phi Tà nói: "Có tin tức gì về mẹ ta không?"

Hàn Phi Tà nói: "Có hai khả năng, một là bá mẫu bị đưa ra khỏi hoàng cung, một là bị giấu trong mật thất khó phát hiện trong hoàng cung."

"Ta nghĩ là khả năng thứ hai." Chiến Trạm không do dự nói.

Hàn Phi Tà hỏi: "Tại sao?"

"Phân tích nội dung quá dài, ta không tiện kể từng chi tiết, tóm lại, kinh nghiệm cho ta biết, trong tình huống này, xác suất xảy ra khả năng thứ hai lớn hơn." Mặc dù cuốn sách "Tuyệt Thế Kiếm Tà" đã thay đổi nhiều nội dung hấp dẫn hơn do sự tham gia của y, nhưng kinh nghiệm của y cho thấy cấu trúc chung của tác giả vẫn không thoát khỏi những xu hướng cẩu huyết hiện tại, vì vậy, y rất tự tin rằng tình tiết này cũng vậy.

Hàn Phi Tà đối với kinh nghiệm của y chỉ gật đầu không phản đối, "Bây giờ ngươi muốn tìm thế nào?"

Chiến Trạm quay đầu hỏi Chiến Bất Bại, nói: "Cha, bây giờ... hả? Cha ta đâu rồi?"

Hàn Phi Tà nói: "Đang tiến về hướng tây bắc."

"Âm thầm theo dõi." Chiến Trạm nói.

Hàn Phi Tà nói: "Không cần, ông ấy biết chúng ta sẽ theo dõi." Hắn gọi Ferrari, tự mình nhảy lên trước, rồi quay lại kéo Chiến Trạm. Chiến Trạm vốn định tự mình lên, nhưng thấy tay hắn, lại đổi ý, rất tao nhã nắm lấy tay hắn, chậm rãi đưa chân ra...

Hàn Phi Tà cau mày nói: "Bị thương rồi?"

Chiến Trạm nói: "...... Không, ta sợ hành động quá nhanh, khán giả nhìn không rõ nên tự động làm chậm lại."

"Ồ, ngươi cũng biết ở đây có khán giả?" Hàn Phi Tà bất ngờ nhướng mày.

......

Nếu cuốn sách "Tuyệt Thế Kiếm Tà" này vẫn là một cuốn sách, chắc chắn sẽ có độc giả phải không?

......

Chắc chắn sẽ có phải không?

Dù cho cốt truyện rất oái oăm.

Chiến Trạm xoa cằm. Y đột nhiên rất tò mò, nếu cuốn sách "Tuyệt Thế Kiếm Tà" sau khi thay đổi vẫn còn tồn tại, độc giả sẽ để lại bình luận gì.

Y tưởng tượng một chút, sau đó chân thành hy vọng tác giả không thay đổi phong cách viết giản lược, ít nhất trong cuộc sống riêng tư, hy vọng có thể cho y chút riêng tư, đừng miêu tả cụ thể những cảnh như đi vệ sinh.