Tiểu Sư Đệ Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Giữ Nam Đức

Chương 4

Vừa nói, Đào Khanh vừa vội vàng lấy ra một ít pháp khí từ trong nhẫn Tu Di, cùng với rất nhiều linh thạch, linh dược rồi đặt trên giường đá, tạo thành một đống lấp lánh.

"Đây là quà xin lỗi của ta gửi đến đạo hữu. Trước đây là ta đã mạo phạm, mong đạo hữu tha thứ.”

Đào Khanh cẩn thận nói: “Sau này nếu có cần gì, đạo hữu có thể tùy lúc tới Hợp… ừm, chỉ cần kêu người đến tìm ta là được. Ta nói đạo hữu không đến tìm ta sẽ cô đơn cũng là đùa thôi, Hợp Hoan Cung có rất nhiều người ở cùng ta…”

Ý định ban đầu của Đào Khanh là muốn làm cho Bùi Chi Hoán không cảm thấy bản thân chịu nhục, nhưng khi y nói điều này, Bùi Chi Hoán không những không cảm kích mà vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng hơn, hắn thốt ra vài từ bằng giọng khàn khàn: "Ngươi thật sự là không biết xấu hổ.”

Thế phải làm sao? Xem ra càng nói thì Bùi Chi Hoán càng ghét y!

Đào Khanh gần như ngất đi, quả thực là con trời. Y chưa bao giờ nhìn thấy một người khó tính như Bùi Chi Hoán.

Nếu đã càng nói càng sai, tốt nhất y nên rời đi, để Bùi Chi Hoán có thể bình tĩnh lại: “Thực xin lỗi, Bùi đạo hữu, ta không phải cố ý chọc giận ngươi, ta thật là vô liêm sỉ, vấy bẩn đôi mắt của ngươi. Ta đi đây, những món đồ đó ngươi nhớ lấy đấy nhé.”

“Ngươi…”

Bùi Chi Hoán cau mày, như muốn nói điều gì đó, nhưng Đào Khanh không dám đợi lâu hơn nữa, y vận dụng linh lực chạy rất nhanh, lao ra khỏi phòng đá bỏ chạy thật xa, bỏ lại Bùi Chi Hoán ở lại.

Bên ngoài thạch thất là một khu rừng rậm rộng lớn, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng và thú kêu kỳ lạ vang lên, bóng mát xanh tươi, dây leo đan xen, rậm rạp đến mức không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Đào Khanh chạy rất lâu, xác nhận Bùi Chi Hoán không thể đuổi kịp, sau đó y dừng lại sau một gốc cây với nỗi sợ hãi, xác định phương hướng, dựa theo ký ức đi về một nơi.

Nơi mà Đào Khanh và Bùi Chi Hoán đang ở là một bí cảnh, tên là "Tâm Trì Động Thiên", là động tiên do một vị đại thừa chân nhân một ngàn năm trước sau khi viên lạc để lại.

Ban đầu, phàm là người tu đạo đều được nhập cảnh tìm bảo vật. Nhưng trải qua ngàn năm, linh khí của bí cảnh đã cạn kiệt quá nhiều, giờ đây chỉ có tu sĩ dưới Nguyên Anh mới được phép vào, cũng bị tiên tu và ma tu của các đại môn phái nghiêm khắc kiểm tra số người nhập cảnh.

Lúc này mối quan hệ giữa tiên tu và ma tu tương đối hòa bình. Mặc dù có xích mích nhưng sẽ không tàn sát lẫn nhau. Hợp Hoan Cung của Đào Khanh và Tử Tiêu Phái của Bùi Chi Hoán đều là những đại phái của ma tu và tiên tu. Lợi dụng thời cơ mở cửa mười năm một lần, cả hai phái đều đưa đệ tử của mình vào bí cảnh.

Đào Khanh bước vào bí cảnh tìm một loại linh thảo tên là "Thiền Tâm Thảo" để luyện đan. Y muốn luyện chế một loại đan dược cực lợi hại để làm quà sinh nhật bốn trăm tuổi cho sư tôn.

Hiện tại còn nửa tháng bí cảnh mới mở lối ra. Có ký ức kiếp trước, Đào Khanh đương nhiên quen thuộc, nhanh chóng tìm được Thiền Tâm Thảo, sau khi hái xong, y tránh gặp phải Bùi Chi Hoán, y vẫn phải nghiên cứu cốt truyện.

Sau khi Thiên Đạo và thần thức dung hợp, Đào Khanh phát hiện mình có thể nhìn thấy nhiều cốt truyện hơn, thậm chí còn có thể tìm kiếm tên người và địa danh, vì lo lắng cho bản thân, đương nhiên trước tiên y phải tìm kiếm tên của mình.

Muốn đọc nguyên văn vẫn có điều kiện, phải tiêu tốn rất nhiều linh thạch, tìm kiếm càng cần nhiều hơn. Lần này Đào Khanh mang theo hơn một vạn linh thạch, khá là khả quan, nhưng cũng chỉ đủ để đọc cốt truyện của chính mình... Tổng cộng chỉ có ba chương.

Toàn bộ cuốn sách dài đến mức khiến Đào Khanh tuyệt vọng, tổng cộng có hơn hai nghìn chương, y chỉ xuất hiện có ba chương, miễn cưỡng có thể coi là một tên phản diện làm nền.

Một lần, chính Tâm Trì Động Thiên này, Bùi Chi Hoán ở lối vào bí cảnh chú ý đến y. Tác giả đã dùng giọng điệu châm biếm xuyên suốt, chỉ trích tu sĩ của Hợp Hoan Cung, do Đào Khanh đại diện, nói là quá hoang da^ʍ vô độ.

[Các đệ tử của Hợp Hoan Cung đều có dung mạo khá nổi bật, khi đến cửa vào, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Thiếu niên đẹp nhất trong số họ tên là Đào Khanh, là người trẻ nhất trong số các đệ tử của Hợp Hoan Cung. Hắn bằng tuổi các đệ tử hiện tại, nhưng bối phận cao hơn một bậc, vì thế các đệ tử đều gọi hắn là Tiểu sư thúc, hắn mỉm cười đáp lại.

Hắn vừa xuất hiện, mấy nữ tu sĩ ánh mắt sáng lên, chủ động nói chuyện với hắn, thậm chí có một số nam tu sĩ đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, mà các đệ tử Hợp Hoan Cung đều có biểu cảm đây là chuyện quá quen thuộc.

Quả nhiên như Bùi Chi Hoán đã nghe, phần lớn ma tu trong Hợp Hoan Cung đều là nam nữ đều ăn. Loại lối sống này khiến tiên tu có chút không nhìn nổi.]

Đào Khanh: “...”

Hứ, y là vừa thích tỷ tỷ xinh đẹp cũng thích lang quân anh tuấn, đều là mỹ nhân, lẽ nào y không nên đối xử bình đẳng sao?

Có lẽ bởi vì quá vô đạo đức, trong sách không đề cập đến việc Đào Khanh đã cứu Bùi Chi Hoán, điều này khiến Đào Khanh yên tâm. Nếu như trong sách ghi lại, y thật sự sợ tối nay sẽ bị sét đánh chết.

Lần xuất hiện khác của Đào Khanh là trong Cuộc thi Tiên Ma vài năm sau đó, lần này hình ảnh của y thậm chí còn tệ hơn.

[ “Ồ, thật xin lỗi, ta đến muộn!” Đào Khanh, tiểu sư thúc của Hợp Hoan Cung, cuối cùng cũng đến, bước xuống phi xa bằng đôi chân trần.

Đào Khanh vẫn xinh đẹp như xưa, cũng hoang đường như trước, không biết lúc trước trên phi xa đã làm gì, quần áo xộc xệch, mái tóc đen rối bời, gò má hơi ửng hồng, thanh tú như hoa đào.

Các sư muội của Bùi Chi Hoán lập tức đỏ mặt, thậm chí có rất nhiều người trong số họ không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào Đào Khanh. Chỉ có Bùi Chi Hoán là không bị ảnh hưởng, tâm lặng như nước, bình tĩnh nhìn Đào Khanh.]

Đào Khanh thấy mình thật oan ức, lúc đó y buồn ngủ, vô tình ngủ quên nên vội vàng xuống xe. Tại sao lại viết như thể vừa mới song tu xong vậy? Rõ ràng y chưa từng luyện song tu công pháp với ai!

Hơn nữa, Bùi Chi Hoán không có hứng thú với vẻ đẹp của y, kỳ thực cũng là chuyện tốt, Đào Khanh ước gì Bùi Chi Hoán không nhìn thấy y, để hắn không tính sổ với y…

Những cảnh của Đào Khanh chủ yếu là ở hai cảnh này, lẻ tẻ có vài lần nhắc đến tên y. Đào Khanh nhìn từng cái một, khi nhìn thấy một trong số đó, sắc mặt có chút tái nhợt.

[Trang Yến giơ tay phải lên, chạm vào vai trái của mình. Trong một tia sáng lạnh lẽo, toàn bộ cánh tay bị cắt đứt gọn gàng, máu vương vãi khắp sàn nhà.

Hắn thậm chí không thèm nhìn đến cánh tay bị gãy của mình, mà ghê tởm liếc nhìn ca cơ đang nằm trên bàn. Vài tên tiểu quỷ đang bò trên người cô, ăn thịt cô, hủy hoại vẻ đẹp kiêu hãnh của cô, chỉ còn thừa những chiếc xương trắng.