Sau Khi Trọng Sinh Chỉ Muốn Làm Nông Dân Bé Nhỏ

Chương 23.1

Mùa hè năm 94, Lý Tân Hạo sáu tuổi, năm này đã xảy ra một chuyện quan trọng nhất trong lịch sử gia đình nhà họ Lý. Chị hai Lý Tiểu Linh thi đậu trường chuyên trong thành phố Hạ Giang, thường gọi là trung chuyên.

Người dân quê lúc ấy không có khái niệm giữa trung học phổ thông, trung học chuyên và trường dạy nghề có gì khác nhau cả.

Cha Lý vui mừng, mời nhóm thân thích tới nhà ăn cơm. Mọi người cũng không biết rốt cuộc là Lý Tiểu Linh thi đậu trường gì, chỉ biết là thi đậu trường trong thành phố lớn, cho rằng trường đó còn giỏi hơn trường trung học trọng điểm trên thị trấn.

Ngày đó, chị cả Lý Linh Linh cũng xin nghỉ phép ở công xưởng, còn mua một chiếc váy bông màu trắng trên thị trấn về tặng cho Lý Tiểu Linh nữa. Lý Linh Linh đã làm trong xưởng hai năm rồi, mặc dù tiền lương mỗi tháng đều giao lại cho mẹ Lý, nhưng cô vẫn giữ lại mấy chục tới một trăm tiền tiêu vặt, tự mua một ít đồ mà bản thân thích. Cô gái nhỏ ra đời sớm, mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng đã hiểu thấu cách làm người rồi.

"Cảm ơn chị cả, cái váy này đẹp quá." Lúc ấy, cái váy này mới vừa thịnh hành. Một cái váy như vậy cũng tốn mất hơn năm mươi đồng, không phải là rẻ.

"Em hai, em có tương lai thì mọi người trong nhà cũng nhờ em mà được nở mày nở mặt theo." Lý Linh Linh thật sự vui mừng thay Lý Tiểu Linh, nhưng mà lúc vui vẻ, không ai nhìn ra được sự mất mát trong ánh mắt của cô.

Cô còn chưa tốt nghiệp tiểu học đã bắt đầu kiếm tiền trợ giúp chi phí trong gia đình rồi. Đầu năm nay, ai cũng biết càng học cao sẽ càng có tương lai hơn, con người mà ai không có lòng ích kỷ, ai mà không thích tương lai mình sẽ được thành công.

Lý Tân Hạo ngồi trên ghế, nhìn sự hâm mộ, cùng một ít ghen tị chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lý Linh Linh, trong lòng cậu cũng chua xót thay.

Đêm hôm đó, Lý Tân Hạo ôm cái mền nhỏ của mình đến gõ cửa phòng Lý Linh Linh.

"Hạo Hạo ?" Lý Linh Linh mở cửa, lúc nhìn thấy em trai út đã sợ hết hồn.

"Chị cả." Lý Tân Hạo nhào vào trong l*иg ngực Lý Linh Linh, "Đã lâu rồi em không được ngủ cùng chị, tối nay em muốn ngủ chung với chị."

Lý Tân Hạo sáu tuổi, đang học lớp một. Từ học lớp dự thính tới lớp một, Lý Tân Hạo nổi tiếng là học bá trong trường. Thành tích tốt, người lại ngoan ngoãn, bạn học có biết làm bài tập hay không thì cậu cũng sẽ cẩn thận tỉ mỉ giảng dạy, cho nên thầy cô giáo và bạn họ đều rất thích cậu.

"Được, chị cả kể chuyện cho em nghe." Lý Linh Linh nắm lấy tay Lý Tân Hạo, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Lý Tân Hạo ngoan ngoãn nằm ở một bên, nghe Lý Linh Linh kể lại mấy câu chuyện mình cậu đã thuộc nằm lòng, thình lình, Lý Tân Hạo lên tiếng hỏi : "Chị cả, chị còn muốn đi học không ?"

Lý Linh Linh đột nhiên bị hỏi như vậy, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Chị cả, thầy giáo nói mỗi một người đều có quyền lợi được hưởng chín năm giáo dục bắt buộc. Điều kiện trong nhà bây giờ đã dần dần tốt lên rồi, cũng không cần chị đi kiếm tiền nuôi gia đình nữa, chị đi học lại đi." Trong tất cả mấy anh chị em trong nhà thì người chị này chính là người khiến cho người khác đau lòng nhất.

Bây giờ, cha Lý đi làm công ở công trường, mặc dù vất vả nhưng một tháng cũng kiếm được hơn một ngàn đồng. Mẹ Lý, ban ngày đi làm trong xưởng, buổi tối về nhà nấu cơm cho Lý Tân Hạo và Lý Tiểu Tiểu, một tháng cũng có bốn năm trăm. Thức ăn ở nông thôn đều do nhà mình trồng, hải sản tươi gì đó cũng có thể xuống biển bắt được, thứ duy nhất tốn tiền chính là thịt, cho nên tiền mà mẹ Lý kiếm được cũng đủ cho mấy mẹ con bọn họ dùng.