Vương Gia Anh Minh

Chương 3: Quá khứ

Thế giới này được chia làm ba tầng lớp: Alpha, lính và nô bộc. Alpha bao gồm các quan sai đại thần, tướng lĩnh, những người làm quan cao chức rộng đều là Alpha. Omega thuộc tầng lớp thấp kém nhất, sinh ra chỉ để hầu hạ tầng lớp alpha cho nên omega từ khi sinh ra đã được xem là đen đủi. Beta là những người duy nhất không bị phụ thuộc vào mùi hương và kì phát tình nên được trọng dụng, tuy nhiên chỉ có thể làm lính canh hoặc nô bộc. Ít nhất beta khi được làm lính, có quyền ra vào kinh thành và được trọng dụng bên cạnh các alpha nếu làm tốt.

Lâm Thanh chính là beta đặc biệt trong các sở hữu một mùi hương đặc trưng, phát ra từ xương quai xanh, dù cậu chỉ là một Beta. Mùi hương ấy, hiếm hoi và quyến rũ, đã khiến cậu bị gia đình bỏ rơi từ thuở nhỏ, cho rằng cậu là một Omega trội vô dụng. Trong xã hội này, Alpha đứng đầu với quyền lực tối cao, những quan sai hay tướng lĩnh đều là Alpha, trong khi Beta như Lâm Thanh chỉ có thể làm lính hoặc nô bộc trong cung.

Ngày ấy, khi còn nhỏ, Lâm Thanh may mắn được một gia đình nông phu tốt bụng cứu giúp và nuôi dưỡng. Dù cuộc sống nghèo khó, nhưng tình cảm gia đình ấy đã ủ ấm trái tim cậu. Khi Lâm Thanh tròn 16 tuổi, quan sai đến làng bắt người đi lính. Nếu gia đình nào không có người thì phải nộp 100 ngàn lượng bạc. Để trả ơn gia đình nông phu đã cưu mang mình, Lâm Thanh chấp nhận đi lính, dù sao đối với beta mà nói, đi lính xem như được ‘thăng bậc’ trong xã hội.

Nhưng thực tế tàn nhẫn, cậu không phải đi lính mà bị biến thành nô ɭệ, sắp bị bán sang nước láng giềng. Bọn quan sai cấu kết với bọn cướp nước bên, bắt những người đi lính bán thành tù nhân, làm nô ɭệ cho chúng với giá cao.

Trong lòng cậu, bao nỗi sợ hãi và bất an dâng tràn. “Mình sẽ ra sao? Mình có thể trở về gặp lại phụ mẫu không?” Lâm Thanh tự hỏi, lòng đầy lo lắng và tuyệt vọng.

Sự tủi nhục và phẫn uất dâng tràn trong lòng cậu, cái số phận beta bị bán làm nô ɭệ, nhưng cậu không bỏ cuộc. Một ngày, quân địch xâm chiếm, bọn cướp bị đánh tan tác, hàng trăm nô ɭệ bị gϊếŧ, may mắn là nhân lúc đó cậu và một người nô ɭệ khác đã trốn thoát.

Trở về nhà, Lâm Thanh kinh hoàng khi phát hiện quan sai đã gϊếŧ chết phụ mẫu của cậu.

“Không thể nào… Làm sao họ có thể nhẫn tâm đến vậy?” Lâm Thanh nghẹn ngào, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ và đau đớn.

Cậu quyết định đi tìm quan sai để chất vấn, nhưng lời giải thích chỉ là sự phớt lờ tàn nhẫn.

Khi cậu trở về, quan sai đã cho người hành thích cậu. Trong giây phút tưởng chừng sẽ bỏ mạng, một người xuất hiện và cứu giúp cậu. Đó chính là sư phụ của cậu sau này.

Sư phụ thương xót hoàn cảnh của Lâm Thanh, nhận cậu làm con nuôi. Những ngày đầu học võ, Lâm Thanh không giỏi việc thích sát. Sư phụ kiên nhẫn dạy dỗ, trở thành người cha thứ hai mà cậu kính trọng và biết ơn sâu sắc.

“Sư phụ đã cứu mạng mình, đã cho mình nơi nương tựa,” Lâm Thanh tự nhủ, lòng tràn đầy quyết tâm và biết ơn.

“Mình sẽ không bao giờ phản bội lòng tin của người.”