Lâm Thanh cầm điện thoại lên gọi điện cho anh trai của mình: "Anh, em muốn biệt thự bên cạnh nhà họ Bùi."
Anh trai bên kia điện thoại: "... Vì sao? Không phải em vừa mới mua nhà bên cạnh Quý Yến Xuyên sao?"
Giọng điệu của Lâm Thanh mệt mỏi: "Em thất tình, bây giờ muốn đổi hoàn cảnh mà thôi, anh mua cho em đi."
"..."
Lâm Thanh chú ý tới sự cạn lời của đối phương, nghiêm túc nói: "Anh, nếu anh không mua cho em căn nhà này, em sẽ tráng niên mất sớm."
Anh trai: "Em uy hϊếp anh?"
Lâm Thanh thở dài: "Không, em chỉ đang thông báo với anh thôi."
Anh trai trầm mặc một lát: "Vậy nếu như em muốn ở bên cạnh nhà họ Bùi, anh cũng muốn vào ở."
Lâm Thanh cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô ấy không hỏi nhiều, chỉ sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, em chỉ cần quyền ở lại tự do lâu dài, anh không ghi tên em cũng không sao cả."
Nói xong, cô ấy dứt khoát cúp điện thoại.
Điện thoại của "Quý Yến Xuyên" đến ngay sau đó.
Lâm Thanh nhìn cái tên hiện lên trên điện thoại, dứt khoát tắt.
Trong lúc tắt, cô ấy nhìn thấy Quý Yến Xuyên vẻ mặt vội vàng mà tiến vào bệnh viện, đυ.ng phải Hạ Tuyết Thuần đúng lúc đi tới.
Hình như Hạ Tuyết Thuần khóc, hai mắt đẫm lệ mờ mịt mà liếc anh ta một cái, ôm mặt khóc chạy đi.
Vẻ mặt Quý Yến Xuyên vô cùng nghi hoặc mà nhìn bóng lưng của cô ta, lại cầm điện thoại lên gọi điện.
Điện thoại của Lâm Thanh lại vang lên.
Lâm Thanh không định nhận, nhìn chằm chằm Quý Yến Xuyên.
Bởi vì tuy rằng Quý Yến Xuyên đang gọi điện cho cô ấy, nhưng ánh mắt của anh ta luôn thất thần nhìn chằm chằm vào hướng Hạ Tuyết Thuần biến mất.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Thanh cầm điện thoại lên nhận.
Quý Yến Xuyên lại giọng điệu vội vàng: "Lát nữa gọi cho em."
Anh ta vội vàng cúp điện thoại, sải bước đi về hướng Hạ Tuyết Thuần, giơ tay lên, nhẹ nhàng đυ.ng vai cô ta một cái.
Hạ Tuyết Thuần rưng rưng ngoái đầu nhìn lại, nước mắt vỡ đê trong nháy mắt: "Sao anh lại tới tìm tôi?"
Khóe miệng cô ta méo xẹo, không đợi Quý Yến Xuyên trả lời, cô ta khóc nức nở nói: "Cho tôi mượn vai của anh dựa vào một chút đi!"
Cô ta nhào vào ngực Quý Yến Xuyên, ôm chặt lấy anh ta.
Quý Yến Xuyên ngơ ngác, đứng trong đêm tối, vậy mà không giãy giụa.
Lòng Lâm Thanh như tro tàn, cầm điện thoại quay video lưu giữ chứng cứ.
Cảnh tượng này nhìn như không thu hút, trong âm thầm lại có ba bên đang nhìn chăm chú.
Ngoại trừ Lâm Thanh, còn có cha con Lâu Thính Tứ đứng ở cửa bệnh viện hút thuốc.
Lâu Thính Tứ nheo mắt lại, rất hào hứng nói: "Rõ ràng có vị hôn thê lại ôm người phụ nữ khác sao?"
Lâu Nguyệt Tuyệt trợn mắt một cái: "Rác rưởi."
Cùng với...
Đám anh trai đợi Kiều Sở Sở lên xe.
Cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cắn chặt dây an toàn, lửa giận từ từ dâng lên.
Bùi Triệt ngồi ở ghế lái thấy cảnh tượng này thì mỉa mai nhếch miệng: "Tiến độ của hai kẻ ngu này còn nhanh hơn tốc độ sinh sôi nảy nở của gia súc trong chuồng."
Kiều Sở Sở như một người rừng nhanh nhẹn trên núi nhảy thẳng từ trên xe xuống.
Bùi Triệt: "Nè!"
Kiều Sở Sở quấn khăn quàng cổ quanh đầu, múa may gào thét như điên đạp giày cao gót phóng tới chỗ Quý Yến Xuyên.
Bùi Triệt: "?"
Đúng lúc, Bùi Du Xuyên đi ngang qua chú ý tới Quý Yến Xuyên, chỉ vào anh ta kinh ngạc nói: "Ồ, đây không phải là Quý Yến Xuyên sao? Sao lại ôm nhau với Hạ Tuyết Thuần rồi?"
Bùi Uyên nhíu mày: "Thật buồn nôn."
Bùi lão lục gãi đầu một cái: "Chắc chắn Quý Yến Xuyên là nam chính tiểu thuyết sao? Sao em thấy giống như nam chính AV vậy?"