Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 28: Moi hết

Lâu Thính Tứ từ chối cho ý kiến: "Bất kể nói thế nào, trên người Kiều Sở Sở cũng có tình báo mà chúng ta cần."

Lâu Nguyệt Tuyệt không rõ cho lắm: "Nhưng con chỉ cần tránh Hạ Tuyết Thuần kia, không phải là được rồi à?"

Lâu Thính Tứ hừ một tiếng: "Con cho rằng né tránh Hạ Tuyết Thuần là được rồi sao? Vậy trước khi con chết đã làm gì cho Hạ Tuyết Thuần, cha làm gì, vì sao ở Trung Quốc cấm súng lại bị loạn súng bắn chết, ai loạn súng bắn chết cha, hơn nữa vì sao hai chúng ta là nhân vật phụ, con có nghĩ tới không?"

Lâu Nguyệt Tuyệt dần dần hiểu được.

Lâu Thính Tứ châm một điếu thuốc, tình thế bắt buộc nói: "Mặc kệ sử dụng biện pháp gì, chúng ta cũng phải mang Kiều Sở Sở này theo bên cạnh đề phòng bất trắc, cuối cùng cha chết không sao, con không thể chết được."

Lâu Nguyệt Tuyệt vô cùng hoảng sợ, căng thẳng nắm lấy tay anh ta: "Cha, con chết không sao, cha không thể chết được, con còn nhỏ, không sao cả, con không sợ chết."

Lâu Thính Tứ rũ mắt nhìn con trai.

Lâu Nguyệt Tuyệt kiên định nhìn anh ta.

Hai người gần như là một khuôn đúc ra, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng kiên định giống hệt nhau.

Lâu Thính Tứ nhẹ nhàng sờ đầu con trai: "Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau, vậy chúng ta hợp tác với nhau cho tốt đi."

Lâu Nguyệt Tuyệt gật đầu thật mạnh.

Vì cha, vì cậu bé, nhất định cậu bé sẽ quấn lấy Kiều Sở Sở.

Cậu bé muốn moi ra hết tất cả những chuyện sẽ xảy ra với bọn họ!



Tay của Kiều Sở Sở quấn giống như xác ướp, nhịn đau từ bệnh viện đi ra.

Bên cạnh cô là một đống trai đẹp nườm nượp, liên tục thu hút ánh nhìn tò mò của người qua đường.

Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là, sắc mặt của trai đẹp và mỹ nữ đều rất không đẹp mắt.

Bùi Uyên cởϊ áσ khoác ra khoác lên người Kiều Sở Sở, kéo cánh tay của cô đi về phía bãi đậu xe.

Kiều Sở Sở không dám lắm miệng.

Lúc anh cả tức giận, cô và mấy anh em khác thở mạnh cũng không dám.

Một giọng nam từ phía sau bọn họ vang lên: "Cô Kiều."

Kiều Sở Sở ngừng chân quay đầu.

Lâu Thính Tứ đứng dưới đèn đường vàng nhạt, cười dịu dàng mà nhìn cô: "Cô có ổn không?"

Kiều Sở Sở kinh ngạc: "Anh Lâu?"

Những người khác thay đổi sắc mặt.

Bùi Uyên kinh ngạc nhìn về phía Kiều Sở Sở, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không phải anh đã nói với em không được trêu chọc người nhà họ Lâu sao?"

Kiều Sở Sở cũng rất kinh ngạc, hạ giọng cãi lại: "Em không có, vừa rồi bọn em chỉ ngồi trên sofa trò chuyện chưa tới ba câu."

Đột nhiên Lâu Nguyệt Tuyệt nhiệt tình nhào vào lòng cô: "Chị Kiều!"

Kiều Sở Sở bị đâm tới lảo đảo mấy bước, kinh ngạc ôm chặt cậu bé.

Lâu Nguyệt Tuyệt điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên: "Chị không sao chứ?"

Kiều Sở Sở cứng đờ.

Tính tình của thằng nhóc thần kinh này dịu dàng như vậy sao?

Lâu Thính Tứ ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Từ khi cô bị thương con trai tôi rất lo lắng cho cô, tôi giải thích với nó thế nào nó cũng không nghe, nhất quyết muốn ghé thăm cô một chút."

Ánh mắt của Lâu Thính Tứ giống như hồ ly, gian xảo đảo qua đảo lại trên người Kiều Sở Sở và những người khác: "Hai cha con bọn tôi... không làm phiền mọi người chứ?"

"Đương nhiên không có." Bùi Uyên đi tới trước mặt Lâu Thính Tứ, vươn tay ra: "Em gái tôi có thể được tổng giám đốc Lâu và cậu Lâu quan tâm là vinh hạnh của em ấy. Tôi là Bùi Uyên."

Lâu Thính Tứ cũng vươn tay nắm chặt, cười khẽ: "Nghe danh tổng giám đốc Bùi đã lâu."