Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 19: Ngây người

Kiều Sở Sở dùng hai tay nhận lấy rượu vang, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi anh Lâu, chuyện trong nhà đều là anh trai tôi xử lý, tôi cũng không biết."

[Mới là lạ! Anh chính là một trong những nhân vật tôi thích nhất đó! Đương nhiên tôi biết anh, thậm chí ngay cả việc anh mặc qυầи ɭóŧ màu gì tôi cũng biết!]

Mày kiếm của Lâu Thính Tứ nhướng lên, anh ta rũ mắt liếc nhìn Kiều Sở Sở.

Kiều Sở Sở nhìn chằm chằm vào bọt nước trong rượu vang, trong lòng đối đáp trôi chảy: [Hoa kiều Lâu Thính Tứ ở nước Y, từ nhỏ đã có bản lĩnh ứng đối siêu mạnh ở xí nghiệp gia tộc, mười tuổi luyện súng bách phát bách trúng, bạc tình cũng không phụ nghĩa, bởi vì lúc nhỏ tận mắt nhìn thấy mẹ ở bên người đàn ông khác, cùng với việc em trai do mẹ sinh không có quan hệ máu mủ với cha, mẹ ôm em trai nổ súng tự sát mà có bóng ma tâm lý, vì vậy không có chút hảo cảm nào với phụ nữ.]

[Nhưng bởi vì nghề nghiệp đặc biệt nên anh ta buộc phải mưu tính cho xí nghiệp gia tộc, vì vậy dứt khoát mượn một cái trứng ưu tú sinh ra con trai Lâu Nguyệt Tuyệt, tự mình nuôi dưỡng lớn lên, làm cha lại làm mẹ, cho nên Lâu Nguyệt Tuyệt ngoại trừ thiếu sự chăm sóc của mẹ thì cũng không phải cậu bé thiếu tình yêu.]

[Dù sao Lâu Thính Tứ chưa bao giờ lạnh nhạt với cậu bé, vậy nên Lâu Nguyệt Tuyệt cực kỳ ỷ lại cha mình, hơn nữa kế thừa tính tình độc ác bạc tình của Lâu Thính Tứ, quả thật chính là cùng một khuôn khắc ra với Lâu Thính Tứ!]

Lâu Nguyệt Tuyệt không khỏi ưỡn ngực.

Giống cha chính là đánh giá cao nhất đối với cậu bé.

[Thật ra hai cha con này ngoại trừ tinh thần có chút không ổn định lắm ra thì những mặt khác thật sự không có khuyết điểm gì, không nên rơi vào kết cục này mới đúng.]

Trong lòng Kiều Sở Sở có chút thương tiếc thở dài, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua, nhìn thấy nữ chính mặc quần áo nhân viên phục vụ, trong lòng lập tức phát ra tiếng nổ đùng đoàng sắc bén...

[Á! Nữ chính tới rồi!]

Bùi Uyên và các anh em khác cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nữ chính đến rồi?

Lâm Thanh lập tức quay đầu lại.

Nữ chính đến rồi?

Lâu Nguyệt Tuyệt nhìn về phía cửa.

Nữ chính đến rồi!

Kiều Sở Sở nhìn chằm chằm vào bóng dáng Hạ Tuyết Thuần, nhìn cô ta bưng khay phục vụ chạy trong hội trường, đi ngang qua trước mặt ba người bọn họ.

Cô ra hiệu: "Chào cô!"

Hạ Tuyết Thuần nhìn về phía cô.

Cô đưa rượu vang cho cô ta: "Làm phiền rồi."

Hạ Tuyết Thuần nhíu mày nhẹ tới mức không thể thấy, có chút mâu thuẫn mà nhận rượu vang Kiều Sở Sở đã uống, ánh mắt lơ đãng rơi lên người cha con nhà họ Lâu, choáng ngợp trợn tròn mắt.

Kiều Sở Sở có chút lén la lén lút hưng phấn.

Cô vậy mà trong lúc vô tình đã để Lâu Nguyệt Tuyệt nhìn thấy nữ chính rồi.

Kiều Sở Sở chờ mong nhìn về phía Lâu Nguyệt Tuyệt.

Cô có thể nhìn thấy vẻ mặt "nổi lên hứng thú" trong truyền thuyết rồi.

Nhưng...

Hai mắt Lâu Nguyệt Tuyệt xoay còn hơn yoyo, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trong đám người đứng ngoài xem, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Đâu? Nữ chính ở đâu?

Kiều Sở Sở: "?"

[Nhóc con này nên vừa thấy đã yêu nữ chính mới đúng, sao nữ chính đã tới trước mặt cậu bé rồi, cậu bé còn nhìn chỗ khác chứ?]

Lâu Nguyệt Tuyệt ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy Hạ Tuyết Thuần.

Cậu bé và Hạ Tuyết Thuần bốn mắt nhìn nhau.

Cậu bé ngây người.

[Á, nhìn nhau rồi nhìn nhau rồi! Lâu Nguyệt Tuyệt và nữ chính nhìn nhau rồi! Thế nào, có phải trái tim bé nhỏ của trẻ con của em đã đập điên cuồng rồi không?]

Lâu Nguyệt Tuyệt chỉ cảm thấy sét đánh trên đỉnh đầu!

Vậy thôi hả?