Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 12: Cơ bụng

Xác định, Lâm Thanh cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Kiều Sở Sở.

Nhưng một cái cơ bụng đã khiến cho con nhóc Kiều Sở Sở này không có tiền đồ như vậy hả?

Buồn cười, bảy anh em bọn họ ai mà không có cơ bụng?

Bùi Uyên nhìn về phía Bùi lão tam: "Bùi Du Xuyên!"

Lão tam Bùi Du Xuyên đứng nghiêm.

Bùi Uyên: "Cởϊ áσ!"

Bùi Du Xuyên lập tức bắt đầu cởi nút áo.

Phía sau áo sơ mi trắng là tám múi cơ bụng trông có vẻ sờ rất sướиɠ tay.

Còn là da đen khỏe mạnh.

Bùi Du Xuyên tự tin cười cười: "Sở Sở."

Kiều Sở Sở quay đầu lại, mắt trợn tròn.

Ngón tay của Bùi Du Xuyên cắm vào thắt lưng, tràn đầy tự tin bày ra dáng người săn chắc của mình: "Nhìn xem đây là gì?"

Bùi Du Xuyên nói xong đắc ý nhướng mày với Lâm Thanh.

Đột nhiên Lâm Thanh hiểu ra điều gì, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ mấy người cũng có thể nghe thấy..."

Bùi Du Xuyên như cười mà không phải cười: "Đúng là nghe được."

Lâm Thanh: "!"

Đáng ghét!

Vậy chẳng phải mục đích của bọn họ chọi nhau rồi sao!

Vốn dĩ cô ấy muốn mang Kiều Sở Sở theo bên cạnh.

Lâm Thanh có chút nén giận.

Hai nhóm người không ai nói gì, bầu không khí dần dần trở nên căng thẳng.

Hiện tại Kiều Sở Sở chính là bánh trái thơm ngon biết rõ hướng đi tương lai của bọn họ.

Bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tay!

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều Sở Sở, đợi phán quyết cuối cùng của cô.

Bùi Du Xuyên ưỡn ngực, hắng giọng một cái nói: "Ngày nào anh cũng nâng tạ, trên người không có một chỗ thịt nào là không hoàn mỹ. Em xem dáng người của anh ba này, có phải đường nhân ngư này còn đẹp hơn cơ số 11 nhiều không."

Lâm Thanh nhìn cơ bắp của Bùi Du Xuyên.

... Quả thật không tệ.

Cảm giác sờ rất sướиɠ.

Cô ấy mặc cảm mặc áo lại.

Kiều Sở Sở: "Anh ba anh là biếи ŧɦái hả?"

Bùi Du Xuyên: "?"

Những người khác: "?"

Lâm Thanh trợn mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy em không thích cơ bụng của anh trai em sao?"

Kiều Sở Sở ghét bỏ nói: "Ai lại thích cơ bụng của ông anh mình chứ, em cũng đâu phải biếи ŧɦái. Không đúng, ý em là, của quý phải cất kỹ để thưởng thức mới đúng đúng không, em không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy cơ bụng của anh trai em."

[Nguy hiểm thật! Quên mất mình mang kịch bản cuồng anh trai, suýt chút nữa đã lỡ miệng.]

[Tuy rằng hệ thống không ở bên cạnh mình, nhưng trước khi nó quay về, mình cần phải giữ hình tượng nhân vật, như vậy tránh cho đến lúc đó nó lại trừng phạt mình!]

Lâm Thanh nheo mắt.

Thì ra là hệ thống bắt Kiều Sở Sở biến thành một người cuồng anh trai.

Cô ấy rất có hứng thú mà nhìn về phía Bùi Du Xuyên: "Bùi lão tam, xem ra cậu không được rồi, cơ bắp này của cậu không có một chút sức hút nào hết."

Bùi Du Xuyên nghẹn lời, không phục phản bác: "Cậu mới không được đó! Các người đúng là không biết thưởng thức!"

Kiều Sở Sở lén trợn mắt một cái.

[Thưởng thức? Cho xin đi, ai có thể cho mình mượn một đôi tuệ nhãn chưa từng thấy bụng anh trai nhà mình không?]

Khóe miệng Bùi Du Xuyên giật giật, tức giận trừng Kiều Sở Sở.

Xem ra em gái thân yêu của anh ấy luôn trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu.

Kiều Sở Sở chú ý tới ánh mắt u oán của Bùi Du Xuyên, lập tức nở nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Anh trai rất đẹp trai, về nhà lại nhìn."

[Về nhà mình mới không thèm nhìn đâu!]

Bùi Du Xuyên cắn chặt răng, lập tức cài cúc áo lại: "Kiều Sở Sở, nói xong chưa, nếu em không xem, anh sẽ móc mắt em ra đặt lên bàn cho tròng mắt em xem."

Kiều Sở Sở: "?"