Chương 9: Kết thúc hôn nhân
Vừa đến một kỳ nghỉ đông, điều này đại biểu Nhị Dát cùng Đại Pháo vừa già thêm một tuổi, ngày đó Nhị Dát ở trường học căng tin ăn cơm, ăn được một khối gạch men sứ, hồi hộp một tiếng, gạch men sứ không cắn nát được, chính mình lại rơi mất mấy cái răng.Nhị Dát ở nơi đó thở dài hồi lâu, hắn sợ sệt năm tháng trôi qua a, nhớ năm đó chính mình đến trường khi ăn nửa khối gạch còn nhai cho nát đó. răng vẫn là răng, có thể tuổi tác đã không phải tuổi tác năm đó. Năm tháng giống như căng tin làm cơm chảy ra cống ngầm dầu, làm sao cũng không ngăn được bước chân của nó a!
Đại Pháo nhìn thấy trong mắt Nhị Dát âm u, không khỏi vạn phần đau lòng, “Bảo bối, đừng thương tâm, ngươi đem gạch men sứ đến trong miệng ta, ta giúp ngươi nhai, lớn bao nhiêu phúc đều cho ngươi hưởng, lớn bao nhiêu tội đều cho ta được không.”
Nhị Dát con mắt đã ươn ướt, hắn chậm rãi hé miệng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính đem le lưỡi ra, đầu lưỡi cong lên, chẳng khác nào con cáo già đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn.
hành động này khiến Đại Pháo khó thở, Đại Pháo mang Nhị Dát ấn tới trên giường, ép buộc hắn hé miệng, đem đầu lưỡi dò xét đi vào, không ngừng mà tìm khối gạch men sứ. Ở trong cổ họng Nhị Dát phiên vân phúc vũ một trận ( đảo qua đảo lại), rốt cuộc tìm được vật mình muốn, hài lòng nhai lên, Nhị Dát bỗng nhiên có một loại cảm giác muốn khóc, nhưng bỗng nhiên nhớ tới chính mình không phải rụng một cái răng sao? Răng đâu?
“Đại Pháo, Đại Pháo, ta mất răng rồi, làm sao bây giờ? Mụ mụ trước đây nói cho ta biết, nếu như thay răng phía dưới mà không mang nó ném lên mái nhà, răng phía trên ném xuống cống nước thì răng sẽ không mọc dài ra nữa.’’
Nhìn thấy Nhị Dát gấp như con lang mất miếng cừu con, trong lòng cũng theo sốt ruột.”Bảo bối, không có chuyện gì, xem ta, có Pháo Pháo đây, Pháo Pháo ở chỗ này đây! Không sợ! Ngươi nói cho ta biết ngươi rớt răng trên hay răng dưới?”
“Mặt trên.” Nhị Dát một mặt khóc một mặt nói, xem ra người này một lão nhân chân thực cảm tình gần như yếu đuối, giống tiểu hài tử như thế.
Đại Pháo không nói hai lời, chạy đến đường nước ngầm liền bắt đầu sử dụng thúc phun pháp. Lập tức ăn bữa trưa vừa nãy đều phun ra ngoài.
“Lúc này đã được rồi, ngươi không cần lo lắng.” Đại Pháo nói.
Nhị Dát không rõ, một bộ dáng dấp lão già hiếu kỳ.
“Lão ngu ngốc, vừa nãy khả năng ngươi đem gạch men sứ cùng răng của ngươi đều đưa cho ta, sau đó ta cho nuốt xuống, ta lại tới đường nước ngầm phun ra cho ngươi, này không phải đã làm được sao? May là ngươi chưa nói là mặt trên, bằng không ta có thể phun tới mái nhà đi, ha ha. . . .”
Nhị Dát vừa nghe, lập tức nín khóc mỉm cười, hắn không biết răng mình cho Đại Pháo nhai nát như vậy còn có thể dài ra sao? Nhất định có thể, bởi vì sức mạnh của ái tình là vĩ đại.
Năm nay tết đến không thể trở về nhà, chỉ có thể trở về văn phòng. Đại Pháo đáp ứng buổi chiều sẽ cùng Nhị Dát mua pháo, chuẩn bị một ít hàng tết. Từ lần trước sau khi bị bắt gian tại trận, Lưu Phi Đao gần như không hề lộ diện, Đại Pháo cũng không có về nhà lần nào.
Lưu Phi Đao ngày đó trở về nhà vẫn chờ Đại Pháo đến chỗ nàng xin lỗi, sau đó nàng thiết kế mấy kiểu ghen kiểu Pháp, nhìn Đại Pháo cúi đầu níu góc dưới quần gào khóc xin tha. Kết quả Đại Pháo ngay cả cái rắm cũng chưa thả một lần.
Đến cuối cùng Lưu Phi Đao cuống lên, nàng tìm tới Đại Pháo, sử dụng đòn sát thủ —— ly hôn. Nàng không biết này quyết định là để cho Đại Pháo hết thảy thống khổ. Đại Pháo nắm tay nàng kích động nói không ra lời.
Ngày đó vào buổi chiều, hiện trường sự việc như sau:
“Chúng ta ly hôn đi!” Lưu Phi Đao thống khổ khẩn thiết nói, trong mắt loé ra một tia đắc ý khó phát giác.
Đại Pháo gật đầu.
“Hài tử về ta!” Lưu Phi Đao cầu xin nói, trong mắt loé ra một tia đắc ý khó phát giác.
Đại Pháo gật đầu.
“Hài tử không phải con ngươi!” Lưu Phi Đao xin lỗi nói, trong mắt loé ra một tia đắc ý khó phát giác.
Đại Pháo gật đầu.
“Tất cả tài sản đều về ta!” Lưu Phi Đao gào thét nói, nàng cũng không tin cái này hắn sẽ thờ ơ không động lòng?
Đại Pháo lắc đầu.
“Ha ha, ngươi rốt cục có phản ứng, vừa nghe đến tài sản lại không được? Ta còn tưởng rằng ngươi là người thanh cao đấy, vì cái ông lão đầu hói kia có thể trả giá hết thảy.” rốt cục có thể cảm giác được đắc ý trong ánh mắt của Lưu Phi Đao.
“Không phải, là ta gật đầu có chút mỏi, vừa nãy hoạt động cái cổ một hồi, ta lại làm lại một chút cho ngươi xem.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Ngụy —— Đại —— Pháo, ngươi có tin hay không ta sẽ tự sát?”
“Tin tưởng, nhưng ta biết ngươi chết không được!”
Lưu Phi Đao trong đôi mắt bắn ra ánh sáng xanh lục, cái bụng vô hạn bành trướng, bỗng nhiên phun một cái khí phía sau thổi bay một đám mây hình nấm, nàng dứt khoát kiên quyết từ trên tường lấy ra hai khối viên gạch, hướng về đầu ném tới.
“Phi Đao!”
Lưu Phi Đao nhớ tới Ngụy Đại Pháo chưa từng có như vậy kêu lên tên nàng, nhất thời cảm thấy chết cũng đáng giá.
“Phi Đao, đừng lãng phí thời gian, mau mau đi lĩnh hiệp nghị thư ly hôn đi thôi!”
Đại Pháo giúp Lưu Phi Đao phủi phủi bụi dính trên đầu. Vừa nhìn viên gạch trên đất bị phá nát, cười cùng Lưu Phi Đao nói: “Lần sau đừng ngu như vậy, ta không đền nổi. Hơn nữa sau đó một mình ngươi sẽ chỉ có thể đền bù một mình.”
Lưu Phi Đao một trận cảm động, nhất thời cảm thấy không muốn rời Đại Pháo, nàng cảm thấy cứ thế mà đi ly hôn nàng cũng không cam lòng, dù sao Đại Pháo cùng nàng phu thê hơn 20 năm, ngay ở thời điểm nàng ẩn tình đưa tình mà nhìn Đại Pháo, Đại Pháo cảm giác được nguy hiểm giáng lâm.
“Đại Pháo, ta quá ích kỷ, lời nói mới rồi của ta là nói đùa, ngươi đừng coi là thật, mặc kệ thế nào ta sẽ không bỏ ngươi. Ta biết ta ở nhà phá hỏng hệ thống cung cấp nước uống chính là ta không đúng, ngươi đừng ghen tị, chúng ta vẫn là giống như trước đây được rồi!”
“Không ——” Đại Pháo khóc lóc đánh gục ở Lưu Phi Đao dưới bàn chân, toàn thân đều bởi vì lời nói mới rồi mà co giật.”Nói cho ngươi biết, ta không đáng để ngươi phải làm như vậy, người ta ở sau lưng ta nói con của ta mặt dài như thế chắc chắn không phải do ngươi sinh.”
“Không sao, Pháo!”
“Ta đàng sau lưng ngươi nói ngươi là người không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ) nữ nhân, mỗi ngày câu dẫn ông lão.”
“Không sao, Pháo!”
“Ta xem ngươi là người phiền hà, gần như chán ngấy, ngươi không yêu sạch sẽ, đem bít tất cùng gạo cháo chúng ta ăn đều thả đồng thời, ngươi sẽ không làm cơm, làm được cơm ta đi cho chó ăn cũng làm cho chó cắn, ngươi còn là một người đàn bà chanh chua, ở trên đường một gọi bảo an đều không dám tới. Ngươi ở trong lòng ta còn không bằng Nhị Dát bị bệnh trĩ a.”
“Không sao, pháo!”
“Ngươi, ta cuối cùng chỉ muốn nói, ngươi lớn lên không phải họ Lưu cũng không phải đẹp đẽ.”
“Lăn ——! Ngụy Đại Pháo, ngươi như thế nào có thể sỉ nhục ta đến mức độ như vậy. Ngươi đi đi, đi tìm người sửa chữa hệ thống cung cấp nước uống đi!”
Đại Pháo thụ sủng nhược kinh đứng lên, liên tục lăn lộn bỏ chạy.
Chiều hôm đó, Nhị Dát cùng Đại Pháo cùng đi cửa hiệu tạp hoá mua pháo, Đại Pháo đã giải quyết phần Lưu Phi Đao, ngay cả lỗ chân lông trên người đều sinh động lên, ra tay cũng hào phóng, đi tới tiệm tạp hóa, Đại Pháo móc bóp ra, vỗ bàn một cái, gần như hướng về phía người phục vụ gọi: “Đem ông chủ các ngươi gọi tới, nói khách hàng lớn đến rồi.”
Người phục vụ vừa nhìn tư thế kia, lập tức ngoan ngoãn đi tìm ông chủ. Ông chủ vừa đến, Đại Pháo chỉ vào ông chủ: “Đem hàng tiện nghi nhất của các ngươi đều mang lên cho ta, ta muốn chọn bốn, năm cái.
Ông chủ vừa nghe nở nụ cười nửa ngày: “Ngươi còn rất hài hước, yên tâm, hàng thật đều chuẩn bị cho ngài. Ngươi cũng đừng có tới đây gây cười chúng ta.”
“Ai trêu đùa các ngươi, nhanh đi lấy a, tiện nghi nhất! Vượt qua 20 đồng tiền ta đều mua.”
Ông chủ quay đầu bước đi, quay về chỗ người bán hàng nói: “Mau mau cho hắn mấy cái pháo để cho kẻ ngu si nó về! Cuối năm còn khiến người ta bực bội.”
Nhị Dát cùng Đại Pháo đắc ý mà nhấc theo pháo về nhà. Năm mới đã đến gần, báo hiệu chuyện vui sắp đến.