Thiếu Gia Giả Được Vạn Người Mê

Chương 3: Sợ ai?

Chương 3: Sợ ai?

Nếu có thể ngủ mãi như vậy cũng không tệ, nhưng không lâu sau cậu tỉnh dậy.

Trước mắt là căn phòng xa lạ, im lặng đến đáng sợ.

Cậu cảm thấy sợ hãi.

Kỷ Nhạc cố mở mắt nhìn bóng người đang ngồi ở đằng trước, nhưng nước mắt trào ra không kiểm soát, cậu không thể lau, chỉ đành để nó chảy.

Thật ra, dù không nhìn thấy người trước mặt, cậu cũng đã sớm đoán được đó là ai. Bởi vì mùi hương quen thuộc của anh trai, một loại hương nhẹ nhàng của cỏ tranh.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì đứng dậy, tiến về phía giường.

Đèn tường trên đầu giường bật sáng, Kỷ Nhạc trong ánh sáng dịu nhẹ chớp chớp mắt và nhìn thấy Kỷ Sâm trước mặt.

Hắn âm trầm, không lộ biểu cảm gì, vẫn dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, cơ thể cậu cảm thấy lạnh lẽo, Kỷ Nhạc không nhịn được co rúm người lại, lúc này mới phát hiện mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tay chân bị trói chặt.

Cả người không mảnh vải che thân, cơ thể trắng trẻo bại lộ trước mặt người đàn ông, Kỷ Nhạc xấu hổ cùi gằm xuống, đột nhiên cằm cậu bị bàn tay của hắn giữ chặt, ép phải ngẩng lên nhìn hắn.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào cậu, im lặng.

Không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy lực tay hắn càng lúc càng mạnh như muốn bóp nát cằm cậu.

Kỷ Nhạc không dám kêu đau.

Cậu cắn răng chịu đựng.

Đột nhiên hắn khẽ cười.

Tiếng cười rất nhẹ, rất nhanh lại ngưng, nhưng khiến cậu sởn tóc gáy.

Kỷ Nhạc lập tức cảm thấy cơ thể càng lạnh hơn.

Lời Kỷ Sâm nói ra như một lời khẳng định, không phải câu hỏi, phán quyết cuộc đời cậu:

- Từ giờ em sẽ ở đây.

Nhìn em trai yếu ớt trước mặt. Da của cậu vô cùng trắng, khuôn mặt thanh thuần, còn mang theo chút ngây ngô.Tay hắn buông cằm cậu ra, chuyển sang vuốt ve khuôn mặt cậu một cách ái muội.

Bàn tay chậm rãi thưởng thức, nhẹ nhàng tận hưởng như đang nâng niu một món đồ sứ quý giá, dịu dàng ve vuốt.

Càng chạm, càng tiếp xúc, cơn đau gặm nhấm hắn mỗi đêm càng được chữa lành.

Tại sao chứ?

Kỷ Sâm đối với người em trai giả này từ trước đến nay không mấy để ý. Nói đúng hơn là hắn chán ghét đứa em trai này.

Kỷ Nhạc là nguyên nhân kích hoạt hắn, là người bị tạo hóa an bài để kích hoạt những điều tăm tối nhất trong hắn. Hắn là một kẻ điên, 28 năm sống trong sự ngụy trang tráng lệ chỉ để che giấu một cơ thể bị ăn mòn từ bên trong. Sự xuất hiện của Kỷ Nhạc đã kích hoạt những bí mật đen tối nhất trong hắn.

Hắn ghét cảm giác có thứ vượt tầm kiểm soát của mình.

Và hắn sẽ không cho phép điều đó xảy ra.

Trong mắt Kỷ Sâm bỗng dậy lên cơn bão, hắn đột nhiên nắm chặt mặt cậu, giọng nói lạnh lùng:

- Em sợ à?

Khuôn mặt Kỷ Nhạc bị bàn tay hắn bóp mạnh, đau đớn, cậu cứng đầu quay đầu đi, cố gắng để bản thân không rơi nước mắt nữa.

Kỷ Sâm không tin vào nước mắt và Kỷ Nhạc cũng không tin rằng nước mắt có thể thay đổi được gì.

Bởi vì, máu tươi còn không thể thay đổi, nước mắt, chỉ là nước mặn, có ích gì chứ?

- Trả lời.

Kỷ Nhạc giật mình, sợ hãi gật đầu, nước mắt không nhịn được chảy dài, lộp bộp rơi xuống bàn tay Kỷ Sâm.

Cảm nhận giọt nước mắt nóng hổi, thẩm thấu vào da, len lỏi vào từng tế bào làm hắn hưng phấn. Giọng hắn trầm xuống, đè ép vật cứng rắn đang trướng đau dưới hạ thân.

- Sợ ai?

- Anh, hức …

Kỷ Sâm có vẻ hài lòng với câu trả lời này, nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu đến nỗi khóc nấc lên, hắn buông tay, không nói gì nữa, thân hình cao lớn đi về phía ghế sofa bên cạnh giường ngồi xuống thưởng thức ly rượu.