Trong căn phòng tối tăm, những bức màn đen dày che phủ kín cửa sổ suốt từ trần đến sàn, ngăn không cho bất kỳ ánh sáng nào lọt vào.
“A Đường, A Đường……”
Tề Thiếu Uyên như thở dài thì thào tên Thẩm Đường, vùi đầu vào cổ anh nhẹ nhàng xoa xoa một lát, sau đó đưa môi tới vai và cổ anh và mυ'ŧ.
Thẩm Đường nheo mắt lại, tát mặt người đàn ông sang một bên.
“Như thế nào?” Tề Thiếu Uyên trên mặt mang theo ý cười, đáy mặt lại tràn đầy máu, điều hắn không chịu nổi nhất chính là bị cự tuyệt, đặc biệt không chấp nhận bị Thẩm Đường cự tuyệt. Hắn tiếp Thẩm Đường trở về nên hẳn thuộc về hắn.
Cánh tay Tề Thiếu Uyên khấu ở bên hông Thẩm Đường từ từ siết chặt, mạnh đến mức Thẩm Đường có ảo giác vòng eo của mình sẽ bị hắn cắt đứt.
“Nhột.” Áp lực đè bên hông khiến anh khó thở, Thẩm Đường không giãy giụa, cũng không hiện ra bất kỳ vẻ khó chịu nào, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ lẫn theo vài phần không để ý.
Sắc mặt Tề Thiếu Uyên khá hơn, cánh tay nới lỏng.
Tề Thiếu Uyên biết rõ mình dùng bao nhiêu sức lực, một khi cố chấp phạm phải liền không thể khống chế được bản thân, sắc mặt Thẩm Đường đỏ bừng nhưng anh vẫn ngoan ngoãn không giãy giụa nằm trong vòng tay hắn, điều này rất tốt để an ủi hắn.
“A Đường……” Tề Thiếu Uyên bắt đầu gọi tên anh bằng giọng khàn khàn.
Thẩm Đường mím môi, đưa lưng về phía Tề Thiếu Uyên, vẻ mặt quá âm trầm.
Anh đang ngồi trên đầu gối của Tề Thiếu Uyên, hai người mặt đối mặt, vốn kề sát bên nhau, Tề Thiếu Uyên lại ôm chặt lấy anh như muốn chà xát vào máu thịt của hắn, sự việc này làm cho Thẩm Đường bực bội mười phần.
Thẩm Đường ghét bị người khác trói buộc khống chế, mà Tề Thiếu Uyên không chỉ cực kỳ khống chế chiếm hữu siêu mạnh lại trở thành người trước mắt Thẩm Đường không thể cự tuyệt.
Cố gắng đè nén cảm giác phản cảm cuồn cuộn trong lòng, Thẩm Đường đẩy bả vai Tề Thiếu Uyên rồi từ trên đùi hắn tót xuống, chân mới vừa chạm đất, cổ tay đã bị giữ chặt lấy, Thẩm Đường dừng động tác, sắc mặt bình đạm, giữa mày nhíu lại có phần ủ rũ: “Tôi mệt lắm, Thẩm Uyên hôm qua thức đêm làm bài tập.”
Tề Thiếu Uyên vẫn nắm cổ tay anh như cũ, chỉ là sức lực ít đi một chút, nghe anh nhắc tới Thẩm Uyên, cười lạnh một tiếng: “Sao thế, lại làm bảo mẫu cho tên kia, hầu hạ một đêm? A Đường, có phải cậu đã quên cậu ta không phải em ruột của cậu à.” Nói tới đây, Tề Thiếu Uyên vuốt ve cổ tay của Thẩm Đường, cười đầy ẩn ý, “Có đôi khi, tôi rất muốn cái tên Thẩm Uyên này đừng bao giờ được thốt ra từ miệng cậu nữa.”
Thẩm Đường chậm rãi bẻ tay hắn ra, trong mắt có lạnh kéo: “Em ấy không khác gì em trai ruột của tôi. Còn nữa, Tề Thiếu Uyên, tôi nhớ đã nói rõ với cậu đừng đυ.ng vào em ấy.”
Một khi đề cập đến Thẩm Huyên, Thẩm Đường liền sẽ tức giận, điểm này Tề Thiếu Uyên rất rõ ràng.
Tuy nhiên, hắn yêu nhất bộ dáng tức giận của Thẩm Đường, đôi mắt kia sẽ không lãnh đạm như ngày thường mà sẽ giống như một quả cầu lửa hừng hực, một tháng kiếm sắc bén khí thế bức người, uy lực đẹp đến mức kinh tâm động phách.