Chương 40: Vịt con xấu xí bị hoài nghi
Đảo mắt lại qua mấy ngày, ngày xấu hổ đó ở phòng tắm đã tiêu tán không ít. Hơn nữa Tử Vi dù sao cũng là cô nương hào phóng, sau vài ngày hơi né Ngô Nông, liền dần dần lại khôi phục hoạt bát sáng sủa ngày xưa.Ngô Nông sau khi nói bóng nói gió vài lần với Tử Vi, thăm dò kết quả đều thực an toàn, trong lòng thở phào thở ra một hơi, lại bắt đầu lung tung chơi đùa. Cho dù chân bị thương cũng không ảnh hưởng hắn hoạt động, tốc độ nhảy của chân sau có thể so với ngày thường không chậm bao nhiêu.
Hắn bên này yên tâm, lại không biết trong lòng Sở Giang Đông lại là một lần tính kế khác. Sở Giang Đông đối Ngô Nông luôn luôn có loại tự tin tình thế bắt buộc, bởi vì giấc mơ kia, mắt y từ lúc đầu tiên nhìn thấy Ngô Nông liền đối đãi hắn khác biệt, y tin tưởng bọn họ nhất định là có một lần quan hệ, cho nên đối với hắn theo đuổi không bỏ, không chịu buông tha cho. Hơn nữa ở trong lòng y, bất luận là người nhà hay là Tử Vi, cũng không phải là phiền toái quá lớn gì ── cho dù có phiền toái, cũng bất quá là vấn đề nhỏ xem nhẹ mà thôi. Nhưng là lần này Tử Vi xông lầm vào phòng tắm, mà Ngô Nông đối với cô khẩn trương cùng lo lắng, lại làm cho Sở Giang Đông không thể không một lần nữa xem kỹ con gà tre mà trước kia y không để vào mắt.
Sở Giang Đông cùng người ngoài cuộc có thể rõ ràng nhìn hiểu được quan hệ của hai người: Cho dù từ nhỏ có hôn ước, hai người cũng bất quá là tình anh em mà thôi. Nhưng loại cảm tình so với thân nhân còn thân hơn, thường thường so với tình yêu còn làm cho người ta khó có thể đối phó.
Tay phải của Sở Giang Đông nhẹ nhàng gõ cái bàn, quyết định chủ ý, phải nhanh một chút tìm chuyện, hấp dẫn lực chú ý của Tử Vi, dời đi trọng tâm cuộc sống của cô. . . . . Bất quá chuyện này, cũng không phải là nói tìm là có thể tìm được .
Ngay tại lúc y nhíu mày hết sức tự hỏi, trong sân ở lầu dưới truyền đến tiếng Ngô Nông cười ha ha cùng tiếng sủa thống khổ của con chó to, lần này liền cắt đứt suy tư của y. Y thành thật xoa bóp cái trán, đi ra khỏi phòng nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
=======
Phải nói Ngô Nông cũng là đứa trẻ có hiếu tâm, đời trước Ngô ba ba phất nhanh sau sống an nhàn sung sướиɠ lại là vừa thông suốt điều dưỡng, nét mặt toả sáng liền giống như người 38 39 tuổi. Nhưng sau khi Ngô Nông sống lại, nhìn thấy Ngô ba ba còn lại là suốt ngày làm lụng vất vả, hơn 40 tuổi tóc đã muốn một mảnh hoa râm, khóe mắt cũng đều là nếp nhăn, cùng phúc hậu 10 năm sau hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Thế là lần này nghỉ đông về nhà, Ngô Nông bớt ăn, đặc biệt từ phí sinh hoạt keo kiệt của hắn xuất ra mấy chục đồng mua thuốc nhuộm tóc cao cấp cho Ngô ba ba, hôm nay nhìn khí trời không sai, công xưởng lại không có việc gì, hắn liền ồn ào nhuộm tóc cho Ngô ba ba.
Ngô Nông dựa theo bản hướng dẫn, đem thuốc nhuộm tóc điều chế tốt, hai tay mang vào bao tay, một chân quỳ gối ở phía sau Ngô ba ba ngồi trên ghế, một chân chống đỡ, cư như vậy chải thuốc nhuộm cho Ngô ba ba. Phải nói, tóc Ngô ba ba rất ngắn, thời điểm mùa hè chính là một tầng ngắn ngủn sát da đầu, mùa đông thì cũng chỉ dài tầm 2cm, chờ Ngô Nông nhuộm xong tóc cho Ngô ba ba, thuốc nhuộm tóc cho Ngô ba ba còn dư lại không ít.
Ngô ba ba coi như là người tâm tính rất tuổi trẻ, thấy mình nhuộm tóc, chó Ban Ban nhà mình lại ở bên người chuyển tới chuyển lui, thế là liền thừa dịp nó không chú ý, kéo cái đuôi dài của nó lại túm đến trước mặt mình.
“Cha, làm gì vậy a!” Ngô Nông thấy Ngô ba ba một bộ tư thái Võ Tòng đánh hổ túm lấy Ban Ban, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhắc tới Ban Ban nhìn qua đủ đáng thương, mặt dài như chó săn, nhưng căn bản không có da lông đen thùi sáng bóng kia, ngược lại toàn thân màu vàng , mặt trên còn phân tán loang lổ màu xám không ít. Lúc trước Ngô ba ba một mực chắc chắn chó này nhất định là chó săn cùng chó đốm, thế là vui thích bắt nó đặt tên là “Ban Ban”, lại không nghĩ con chó này càng ngày càng khó coi, trừ bỏ thân mình lớn hơn so với chó quê bên ngoài, cái khác cùng chó ghẻ trong thôn không khác nhau mấy.
Ban Ban là một tay Ngô ba ba nuôi lớn, cho dù người khác nói thế nào, cho tới bây giờ cũng không ghét bỏ Ban Ban bộ dáng khó coi. Nhưng là từ khi Sở Giang Thiên bảnh bao kia gọi điện thoại bảo người lái xe đưa sủng vật “Louie nhị thế” của hắn, hết thảy liền thay đổi.
Louie nhị thế kia là có giấy chứng nhận huyết thống thuần chủng lưng đen, từ tên của nó có thể thấy kiêu ngạo như nhau. Kia thân mình, kia tư thái, kia chân, kia mặt, kia màu lông, kia đuôi ngắn, kia bộ dạng nhanh nhạy. . . . . Tóm lại đi đứng thực cùng quốc vương giống nhau. Lúc trước Louie nhị thế vừa vào cửa, đừng nói chó trong sân, ngay cả mọi người đầy sân cũng bị kinh hãi.
Nguyên bản Ban Ban ở trong thôn tối uy phong cùng nó căn bản không có có thể sánh, Ban Ban cũng chính là thổ địa chủ, mà Louie nhị thế kia mới thật là quý tộc. Sau khi Louie nhị thế vào cửa, Ban Ban còn cố lấy dũng khí đi qua kêu hai tiếng thị uy, nhưng khi Louie nhị thế quay đầu nhìn nó liếc mắt một cái sau, Ban Ban sợ tới mức cúp đuôi bỏ chạy.
Ngô ba ba thấy một màn này trong lòng hơi không phải tư vị, cho dù là ông có giản dị thế nào, chỉ cần là nam nhân, đều có chút tâm tư ganh đua. Tốt nha—— nuôi con trai so ra kém người ta , hiện tại sao cả chó cũng đều kém vậy!
Thế là lần này Ngô ba ba rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, kéo Ban Ban qua đặt dưới người mình, một phen liền giật lấy thuốc nhuộm từ trong tay Ngô Nông kế tiếp bôi ở trên người Ban Ban. Đừng nhìn Ban Ban không có da lông màu đen, nhưng mặt thì không sai, hiện tại bôi lên thuốc nhuộm tóc màu đen, nói không chừng có thể so sánh Louie nhị thế kia cường đâu!
Nhưng mùi thuốc nhuộm tóc kia gay mũi vô cùng, đối với chó có cái mũi mẫn cảm mà nói là đánh sâu trí mạng, Ban Ban kêu giống như bị cưỡиɠ ɠiαи, ở dưới thân Ngô ba ba liều mạng vặn vẹo, cố tình Louie nhị thế kia đang nằm trong sân phơi nắng, hai chân trước chồng lên nhau, có chút thích ý.
Ngô Nông bị màn này cười đến không ngừng, hơn nữa chân bị thương, căn bản không có khí lực giúp ba ba đè lại Ban Ban đang liều mạng vặn vẹo. Khi Sở Giang Đông đi xuống thang lầu, nhìn thấy đúng là cảnh tượng giống trò khôi hài này.
“Bác cần hỗ trợ sao?” Sở Giang Đông cười cười hỏi.
Ngô ba ba nhanh chóng gật gật đầu, kêu y hỗ trợ đè lại Ban Ban khí lực không nhỏ. Sở Giang Đông trước đỡ Ngô Nông đang cười đến nghiêng ngã đi bên cạnh ngồi xuống, lại đi đến phía sau Ngô ba ba chặn lại thân mình của Ban Ban, Ban Ban kia dù khí lực có lớn thế nào, cũng không sánh được sức tay của hai nam nhân trưởng thành, chỉ phải không cam lòng nằm xuống, chịu đựng cảm giác cái thuốc nhuộm chết tiệt bôi ở trên da lông.
Louie nhị thế ngáp một cái, đem đầu gối lên trên chân trước,
Nhuộm màu cho lông Ban Ban là chuyện nhàm chàn, Ngô ba ba bôi rồi cùng Ngô Nông bên cạnh hàn huyên: “Tiểu nông, lúc trước bác Lý con có nói, giấy phép buôn bán của chúng ta làm xong rồi.”
Ngô Nông vừa nghe quả nhiên vui mừng nhướng mày: “Thật sự? Mười vạn ?”
“Ừ. Cha nào có tiền làm cao hơn a.” Ngô ba ba lại dùng lược quẹt một chút thuốc nhuộm bôi lên trên người Ban Ban: “Cha chính là một nông dân, chỉ học qua tiểu học, gì cũng đều không hiểu. Con là sinh viên duy nhất của Ngô gia chúng ta, văn hóa cao, cùng nông dân chúng ta không giống nhau. Nói thật, cha và bác Lý con vẫn là không rõ con rốt cuộc làm sao lại kiên trì muốn làm giấy phép như thế, nhưng chúng ta thương lượng, nghe sinh viên, là đúng. Dù sao chờ con cùng nha đầu Tử Vi kia kết hôn, hai nhà đều không phải là của con? Chúng ta tin tưởng, con tuyệt đối sẽ không xằng bậy . . . . . .”
Thanh âm Ngô ba ba thấu tang thương, Ngô Nông một bên nghe trong lòng cũng có chút khó chịu, bất quá là vài câu kỳ vọng của ba ba đối con trai, lại làm cho Ngô Nông cảm thấy cái mũi chua xót. Sở Giang Đông tự nhiên nghe ra tiếng khụt khịt của Ngô Nông, hận không thể xoay người ôm lấy hắn.
“. . . . . . Cha, con. . . . . .”
“A, đúng rồi, ba và bác lý con đều đem giấy phép buôn bán đặt ở công xưởng, đợi lát ba lấy giấy phép cho con xem a.” Ngô ba ba nói xong cũng tiếp tục làm việc trong tay, căn bản không có chú ý tới sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch của Ngô Nông.
“Đợi. . . . . . Đợi lát nữa, cha đem giấy phép buôn bán đặt vào trên công xưởng?” Ngô Nông chống gậy khập khiễng tiêu sái lại, thanh âm bỗng cao không ít: “Sao không dừng ở trên trăm mẫu?” Làm ơn , hai năm sau ── a không, bây giờ là một năm rưỡi sau ── đền tiền là dựa theo thước vuông tính toán, lúc trước một trăm mẫu được 130 triệu, nhà xưởng của hắn chỉ có ba mươi mẫu, địa phương khác tất cả đều thuê cho dân công gần đó, này liền ít đi hai phần ba tiền a!
Nhắc tới bốn mươi triệu cũng không phải số lượng nhỏ rồi, Ngô Nông từng trải qua ký ức một thời tự nhiên cảm thấy bốn mươi triệu này không đủ nhét kẽ răng, trong lòng không được tự nhiên cực kỳ. Đối với hắn loại bình dân nhỏ này mà nói, làm sao khả năng không tham tài? Hắn vội vàng vọt tới bên người Ngô ba ba khuyên can mãi, xuất ra lý do tất sát “Mình là sinh viên, nói đều là đúng”, bắt buộc Ngô ba ba ngày hôm sau phải đi đem giấy phép ba mươi mẫu đổi thành một trăm mẫu.
Trong lòng Ngô Nông tính toán, buôn bán giấy phép này lấy đến trong tay đã có thể không dễ dàng sửa lại, nhất là loại mở rộng vô lý này, không biết cha cùng bác Lý phải chạy bao nhiêu lần. Nhưng trong lòng hắn tuy có thẹn, hơn nữa hiện tại xem ra hãy cùng cố tình gây sự giống nhau, nhưng là lý do vẫn không thể nói ra.
Hắn ở bên cạnh lo lắng không thôi, lại không chú ý Sở Giang Đông nguyên bản giúp Ngô ba ba giữ Ban Ban đã muốn ngây ngốc buông lỏng tay ra, đứng ở nơi đó nhăn mày nhìn chòng chọc Ngô Nông.
── một trăm mẫu . . . . . . Một trăm mẫu !
Sở Giang Đông nhớ rõ rành mạch, lúc “Ngô Nông” trong mơ kia cùng y nói chuyện, phi thường khoe ra nói nguyên nhân trong nhà hắn phất nhanh ── quốc gia thu phá bỏ và rời đi nơi khác, giấy phép buôn bán nhà hắn ở dưới một trăm mẫu , dựa theo mỗi thước vuông xí nghiệp hai ngàn mà cấp bồi thường. Sở Giang Đông từng một lần nghĩ đến đây là giấc mơ báo trước, cũng quyết định quyết không làm cho mình cùng vịt con đi hướng hoàn cảnh trong mơ, nhưng là hiện tại xem ra, giấc mơ này cũng không phải là như thế.
Vừa rồi lúc Ngô ba ba nói ra giấy phép kinh doanh ở trên ba mươi mẫu công xưởng, Sở Giang Đông còn có chút do dự muốn khuyên can Ngô ba ba đem đăng ký mở rộng ra, nhưng là còn chưa chờ y mở miệng, Ngô Nông đã muốn xông lên khuyên can.
Cái lý do trong miệng Ngô Nông vụng về vô cùng, hơn nữa cái lý do “Con là sinh viên con nói đều đúng” càng giống như vui đùa, liền nhìn bộ dáng khẳng định lại lo lắng của vịt con, y lại thình lình xảy ra ý nghĩ ── thật giống như, hắn biết trong tương lai sẽ có một ngày được ngẩng cao đầu. . . . . .
Sở Giang Đông cau chặt mày, nắm tay không tự chủ nắm lại, trong lòng không khỏi đoán: chẳng lẽ Ngô Nông cũng mơ thấy giấc mơ kia. . . . . . .