Trận đổi vận này thực chất không quá lợi hại, nhưng đã tiếp xúc với Cung Tư Thịnh quá lâu nên mới lộ rõ tác dụng, tự nhiên khi giải quyết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi sương mù đen tan đi, cả Cung Tư Thịnh và Cung Trạch Ngạn đều cảm thấy toàn thân trong trẻo, cảm giác khó chịu không thể giải thích được mà họ cảm thấy trước đó hoàn toàn biến mất.
Họ nhìn nhau và cả hai đều xác nhận rằng thực sự có điều gì đó không ổn xảy ra với họ.
"Phụt! Làm sao có thể? Ta đã bị phản phệ. Tu vi của ta..." Trong căn phòng trống rỗng vang lên một giọng nói già nua, hắn còn chưa kịp nói xong, liền ngã xuống đất, im lặng.
Trong một biệt thự cách xa họ, một người đàn ông mặc đồ ngủ từ trên lầu đi xuống.
Khi đang đi trên chiếc cầu thang mà hắn đã đi không biết bao nhiêu lần, hắn bị trượt chân, ngã xuống và ngất đi.
"Được rồi, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, cảm ơn mọi người ủng hộ..." Vân Phù Sanh nhìn người Cung gia.
"Bây giờ tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Chắc hẳn hiện tại cô đang đói vì bận nãy giờ. Tôi sẽ nhờ người làm đồ ăn cho cô, lát nữa cũng sẽ nhờ Trạch Ngạn đưa cô về."
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Tống Thanh vội vàng chuyển năm triệu khác cho Vân Phù Sanh, Vân Phù Sanh nhướng mày, kỳ thật cô không cần nhiều như vậy.
Tuy nhiên, vì bà đã cho nên phần thừa đều quyên góp đi ra ngoài.
Hai tia công đức bay ra từ cơ thể của Cung Tư Thịnh và Cung Trạch Ngạn, đáp xuống dừng ở trên người Vân Phù Sanh, Vân Phù Sanh không khỏi mở to mắt nhìn.
Vân Phù Sanh nhìn về phía Cung Tư Thịnh với đôi mắt sáng ngời, không hổ là người mang đại công đức, cứu mạng anh, thế nhưng cô được rất nhiều công đức.
Tuy nhiên, Cung Trạch Ngạn cũng không tệ, anh ấy chữa bệnh cứu người, trên người cũng không ít công đức. Nhưng, so với Cung Tư Thịnh, anh ấy vẫn thua kém một ít.
Cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Vân Phù Sanh, Cung Tư Thịnh và Cung Trạch Ngạn đều có chút không được tự nhiên, may mắn thay, Vân Phù Sanh sau một thời gian đã trở lại bình thường.
Tống Thanh đi ra ngoài nhờ dì giúp việc trong nhà nấu ăn. Vân Phù Sanh không có việc gì làm nhìn Cung Trạch Ngạn, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, như đang đánh giá cái gì đó.
"Có... có chuyện gì thế? Có chuyện gì với tôi à?"
Cung Trạch Ngạn cảm thấy cả người không được tự nhiên khi bị cô nhìn, cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa nên thận trọng hỏi.
"Anh là bác sĩ à?"
“Ừ.” Cung Trạch Ngạn gật đầu.
"Chậc chậc, nếu khuôn mặt xinh đẹp như vậy bị hủy hoại, sẽ có bao nhiêu cô gái phải khóc?" Vân Phù Sanh vuốt cằm nhìn mặt Cung Trạch Ngạn.
Khóe miệng Cung Trạch Ngạn không khỏi co giật, điều này không sao cả, tại sao ý cô là khuôn mặt của anh ấy sẽ bị hủy hoại?
Cung Tư Thịnh nhìn cách Vân Phù Sanh nhìn Cung Trạch Ngạn và cau mày, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
“Chị có thể bình thường một chút hay không?" Cố Bỉnh Duệ nhìn bộ dáng của Vân Phù Sanh, ghét bỏ nói.
“Tôi bình thường. Hơn nữa, tôi cùng cậu có quan hệ gì?" Vân Phù Sanh liếc nhìn Cố Bỉnh Duệ, tiếp tục nhìn chằm chằm Cung Trạch Ngạn.
Người phụ nữ này quả thực đang ôm hận!
Cậu ngày hôm qua không phải không biết cô có bản lĩnh gì sao?
Cô có cần phải có thái độ xấu với cậu như vậy không?
"Chị Phù Sanh, chẳng lẽ anh trai em có chuyện gì sao?" Cung Tiêu Vũ bình tĩnh lại, nhìn Vân Phù Sanh.
“Ừm, có xảy ra chuyện. Tuy nhiên, nó sẽ không gây nguy hiểm tới tính mạng." Vân Phù Sanh bình tĩnh nói.
Mọi người: "..."
Thật cũng không cần thiết phải nói nhẹ như vậy!