“Vợ, em đã quên mất, sân nhà chúng ta được sửa chữa vào một tháng trước, khi đó còn có vài công nhân đến."
Cố Thiên Diệu nghĩ đến điều gì đó nhìn về phía An Hạ, An Hạ không khỏi mở to mắt nhìn.
Thì ra chính là bọn họ đã dẫn kẻ xấu vào nhà!
"Phù Sanh, trận pháp này có thể bị phá hủy không?" An Hạ có chút khẩn trương và lo lắng.
"Chúng ta trước tiên phải đào ra hết thảy." Vân Phù Sanh nói xong đứng dậy đi tới địa điểm tiếp theo, đám người Cố Thiên Diệu vội vàng đi theo.
Ngay cả Cố Bỉnh Duệ cũng không nói nhảm nữa, cầm xẻng đi theo bắt đầu đào.
Sau hơn một giờ bận rộn làm việc, mấy người đã đào hết mọi thứ chôn trong sân ra.
Nhìn bảy túi vải xếp chồng lên nhau, Cố Thiên Diệu và An Hạ đều có vẻ rất không vui.
“Rốt cuộc là kẻ xấu xa ghê tởm nào, thế nhưng làm ra chuyện độc ác như vậy với Cố gia chúng ta?"
Cố Thiên Diệu tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, hại ông còn chưa tính, thế nhưng đến con cái của ông đều không buông tha.
Nếu biết ai đã làm việc này, ông nhất định phải bắt họ trả một cái giá thật lớn!
Vân Phù Sanh yêu cầu họ tránh xa một chút, lấy ra một vài lá bùa dán vào túi vải, khi cô niệm chú vài câu, những lá bùa cháy và một làn sương đen tỏa ra từ túi vải.
Cố Thiên Diệu và những người khác không chỉ nhìn thấy sương mù đen mà mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của họ.
"A!" Mấy tiếng kêu đau chói tai vang lên, Vân Phù Sanh quay người nhìn sang.
Mấy con quỷ trước đây ẩn náu cách đó không xa, trên mặt đều có chút dữ tợn, giống như đang đau đớn.
Cấm chế đối với túi vải vừa được dỡ bỏ khiến bọn họ bị thương. Vân Phù Sanh tuy rằng cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng không thể không ra tay xử lý.
"Như vậy thì tốt rồi sao?" Cố Thiên Diệu nhìn về phía Vân Phù Sanh.
“Ba, ngày mai con sẽ cho người mấy cái địa chỉ, người có thể tìm cảnh sát đem những xương cốt này đưa về." Vân Phù Sanh đứng dậy nhìn về phía Cố Thiên Diệu, Cố Thiên Diệu gật đầu.
Vân Phù Sanh đi tới góc tường, lấy ra một cái bình ngọc hồ lô, nhìn mấy lệ quỷ đang suy yếu.
"Vừa mới giải quyết cấm chế, đã tổn thương linh hồn của các ngươi, tới đây dưỡng thương mấy ngày, sau đó ta sẽ đưa các ngươi xuống âm phủ đầu thai."
"Cám ơn đại sư."
Sau khi Vân Phù Sanh đem lệ quỷ thu hồi, liền ngáp một cái, đi nghỉ ngơi.
Một số người khác suốt đêm không thể ngủ ngon vì việc làm của Vân Phù Sanh. Họ dường như trong nháy mắt đã mở ra một thế giới khác.
"Phụt ~" Trong một căn phòng rất hẻo lánh, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, lại phun ra một ngụm máu, toàn thân run rẩy.
“Có người đã phá vỡ Thất Âm Đổi Vận Trận của ta, sao có thể?” Hắn vịn vào chiếc bàn bên cạnh để đứng vững, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự sang trọng, một người đàn ông ngã xuống đất, hồi lâu không có phản ứng.
Phần lớn mái tóc đen ban đầu của hắn giờ đã bạc trắng.
Sáng sớm hôm sau, Vân Phù Sanh sau khi đi ra ngoài chạy bộ trở về, Cố Cẩm Ninh cùng Cố Bỉnh Duệ đều đã dậy rồi.
"Phù Sanh, sau khi ba giao những thứ đó cho cảnh sát, còn phải đến công ty họp. Ba không thể đưa con đi được. Sau khi ăn sáng xong để tài xế đưa con đến nhà họ Cung đi."
Cố Thiên Diệu gắp cho Vân Phù Sanh một cái bánh bao, xin lỗi nói.