Hàng Xóm Mới Chuyển Đến

Chương 47: Sau Này, Đến Lượt Em Chăm Sóc Chị

Cánh cửa kim loại nặng nề của máy đo lường được mở ra lần nữa, lộ ra thí sinh tham gia thi đại học đang sững sờ cầm một thanh trường kiếm bên trong.

Tầm quan trọng của việc sắp xếp phụ huynh đi cùng của chính phủ được phát huy vào lúc này.

Hứa Kiều kiềm chế niềm vui bất ngờ trong lòng, đi tới kéo Lục Dương đang sững sờ ra khỏi máy kiểm tra, xuyên qua đám người nghị luận sôi nổi đi thẳng về phía trước, thẳng đến khi rời khỏi quảng trường kỷ niệm, đi đến một con đường mà Hứa Kiều cũng tạm thời không phân biệt được là nơi nào.

Lúc này, Hứa Kiều mới xoay người, dùng sức ôm lấy em trai nhà bên cao hơn cô rất nhiều.

Hạng A, hạng A!

Cái ôm ấm áp chặt chẽ rốt cục khiến Lục Dương từ trong khϊếp sợ hồi hồn.

Nhìn thanh trường kiếm trong suốt lộ ra một nửa trong tay, thanh trường kiếm được thừa hưởng từ cha cậu, rồi nhìn Hứa Kiều đang ôm mình và thanh trường kiếm vào nhau, ánh mắt Lục Dương nóng bừng, cậu nói với giọng nghẹn ngào: “Sau này, đến lượt em chăm sóc chị.”

Những lời này, cậu từng hứa hẹn ở trong lòng qua vô số lần, nhưng chỉ đến bây giờ, sau khi cậu có dị năng cấp cao mạnh mẽ, lời hứa này mới thực sự có trọng lượng.

Hứa Kiều nghiêng đầu, bên cạnh là thanh trường kiếm tinh thần thể mà nàng vô cùng quen thuộc lại có chút thay đổi.

Khi Lục Dương nói, hai mắt Hứa Kiều lặng lẽ đỏ lên.

Cha cô mất sớm, chú Lục nhà bên cạnh gần như đảm đương vai trò làm cha trong cuộc sống của cô, khoảng thời gian ông nội vừa qua đời, chú Lục lo lắng buổi tối cô sợ hãi, liền an bài tinh thần thể ở bên cạnh canh giữ cho cô mấy đêm -

Thanh trường kiếm sắc bén, im lặng, giấy trong vỏ kiếm, nằm bất động bên cạnh giường trên tủ, phát ra ánh sáng dịu dàng trong đêm tối.

Chú Lục trầm ổn như núi, kiếm của chú cũng giống như vậy, bề ngoài lạnh lùng, bên trong ẩn chứa dịu dàng.

Sự thức tỉnh của tinh thần thể thanh trường kiếm này của Lục Dương dường như đã đưa chú Lục trở về.

Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng bước chân, Hứa Kiều buông Lục Dương ra, nhìn về phía sau, thấp giọng nói: “Là người của phòng tuyển sinh, trước tiên đem tinh thần thể thu lại đi.”

Lục Dương gật đầu, trong đầu khẽ động, thanh trường kiếm trong suốt trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể cậu.

Nhân viên văn phòng chiêu sinh của mấy trường quân đội lớn thấy hai chị em đã kết thúc sự xúc động, lập tức vây quanh, tranh nhau giới thiệu đãi ngộ đặc biệt của bọn họ với Lục Dương.

Tần Trì không có ở đây.

Nhưng anh lại gửi cho Hứa Kiều một tin nhắn: [Hệ kim thuộc về tấn công và phòng ngự chắc chắn, hệ kim thường đường săn lùng nhiều nhất trong số những dị năng có cùng trình độ đẳng cấp, Tiểu Dương có thể đợi thêm một thời gian nữa, trường quân đội số một ở khu vực trung tâm cũng nhận được tin tức, sẽ liên hệ với cậu ấy.]

Ngoại trừ một số ít chỉ đạo tinh thần thể có thể phóng khoảng nhận đến cấp B, học sinh của khoa chiến đấu của trường quân đội số một tất cả đều là tư chất cấp A, bao gồm cả cấp S hiếm có.

Hứa Kiều: [Được, để tôi nói với em ấy một tiếng.]

Lịch sự đối phó với mấy văn phòng tuyển sinh, hai chị em cười ngồi tàu điện ngầm trở về tiểu khu Bình An.

Vào cửa, Hứa Kiều lập tức bảo Lục Dương thả tinh thần thể ra, cô nhìn kỹ lại.

Một giây sau, thanh trường kiếm tinh thần thể trong suốt hiện ra trước mặt Hứa Kiều:

Trong các loại chủng loại tinh thần thể, tinh thần thể động vật hoặc côn trùng là hoạt động mạnh nhất, tinh thần thể loại thực vật tiếp theo, ổn định nhất chính là loại vật phẩm.

Nhưng tinh thần thể loại vật phẩm cũng có tính tình và cảm xúc của mình, tuyệt đối không phải vật chết.

Cho dù Hứa Kiều và Lục Dương tình như chị em ruột, Hứa Kiều vẫn cười hỏi trường kiếm trước mắt: “Ta có thể chạm vào ngươi không? Trường kiếm lặng lẽ tới gần tay Hứa Kiều:

Đây chính là đồng ý.

Hứa Kiều nói cám ơn, một tay cầm chuôi kiếm, một tay cầm vỏ kiếm.

Khi không chiến đấu hay trong thời kỳ đặc thù, lại không có sự khống chế của chủ nhân, tinh thần thể xuất hiện với hình thể ổn định nhất của chúng. Động thực vật là hình thể trưởng thành trong hiện thực, vật phẩm lại là kích thước thông thường trong hiện thực.

Trường kiếm tinh thần thể của Lục Dương dài đến một mét hai, chuôi kiếm cùng vỏ kiếm toàn thân đen kịt, mặt trên có hoa văn điêu khắc phức tạp.

Hứa Kiều tỉ mỉ quan sát như đang thưởng thức một bức tranh, nhận ra núi non, sông ngòi, cây cối trong những bức điêu khắc liên miên.

Hứa Kiều vuốt những đường vân này, hỏi Lục Dương: “ Em đã từng nhìn thấy thanh kiếm nào tương tự chưa?”

Bởi vì tinh thần thể có đặc tính di truyền, lúc còn rất nhỏ Hứa Kiều liền biết mình sẽ thức tỉnh tinh thần thể hoa sen, liền thích đọc các loại sách và video về hoa sen, nghĩ đến Lục Dương cũng là giống như vậy.

Lục Dương lắc đầu: “Không giống với bất kỳ thanh kiếm nào.”

Cậu đã tìm kiếm rất nhiều kiếm, cái gì mà tồn tại trong thời cổ đại mười thanh trường kiếm nổi tiếng, cái gì mà huyền thoại mười thanh trường kiếm nổi tiếng, hay một trăm thanh trường kiếm nổi tiếng, những hình ảnh được lưu trữ trong thời đại cũ có thể là tưởng tượng hư cấu, hình ảnh của những thanh trường kiếm nổi tiếng trong thời đại mới thậm chí còn không có tính tham khảo hơn.

Có thể là yêu ai yêu cả đường đi lối về, giọng Hứa Kiều chắc chắn: “Thanh này nhất định là một thanh thanh kiếm nổi tiếng.”

Lục Dương chỉ cười.

Sau khi ngắm nhìn vỏ kiếm xong, Hứa Kiều rút vỏ kiếm ra, lộ ra lưỡi kiếm sắc bén dài hơn tám mươi cm, lưỡi kiếm rộng chừng năm cm, dày không tới một cm, hiện ra màu trắng bạc lạnh lẽo như băng tuyết.

Vốn là vũ khí sắc bén nhất, lại trong suốt, lúc Hứa Kiều nhìn chằm chằm thanh kiếm, có thể cảm nhận được sát khí chém gϊếŧ xông lên mặt.

Cô kìm lòng không được cảm khái: “Thật lợi hại.”

Cô cũng muốn trở thành một nữ kiếm sĩ uy phong lẫm liệt, người có thể tùy tiện gϊếŧ chết một con dị thú cấp A, thay vì trốn sau lưng đồng đội trong bộ áo giáp chiến đấu.