“ Game thực tế ảo kinh dị nhất《Game kinh dị》được phát triển, bị nhiều người chơi gọi là trò chơi biếи ŧɦái, đến cùng là ai có thể vượt ải thành công……”
Trên xe taxi, âm thanh quảng bá tiếp tục được phát, tài xế chuyển sang kênh khác, “Trò chơi này đặt tên quá tùy ý.”
Thẩm Thần ngồi trên ghế sau tràn đầy đồng cảm, làm gì có trò chơi nào đặt tên vừa nghe liền chẳng ra gì, không chừng đây là một cái trò chơi rác rưởi.
Từ trên xe xuống, bên ngoài mặt trời bắt đầu lặn, ánh nắng chiều có màu đỏ cam bao trùm hơn phân nửa thành thị, dòng người lui tới đều đi ngang qua bệnh viện này.
Thẩm Thần thở dài, bước đi tiến về phía bệnh viện, vách tường trắng bị cửa thang máy ngăn trở, cô nghĩ đến lát nữa mình nên nói như thế nào mới có thể thuyết phục được Tɧẩʍ ɖυ Ngư.
Tuổi còn trẻ có khả năng sẽ chết, chuyện này người bình thường không có cách nào tiếp thu được, huống chi là một con người từ trước đến nay luôn lạc quan như Tɧẩʍ ɖυ Ngư, người em trai này của cô luôn là người nổi bật nhất trong đám người, mỗi lần mà nhìn thấy em trai cô mọi người đều hỏi thăm về em ấy.
Thẩm Thần rời khỏi thang máy, đi một đường đến lầu sáu, gõ cửa một gian phòng bệnh nằm tít sâu bên trong, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa ra.
Bên trong phòng bệnh có một người đang đứng bên cửa sổ, bị ánh nắng từ hoàng hôn chiếu vào, mái tóc đen có chút hỗn độn, người này mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, nhưng không ngăn được nhan sắc kinh diễm của người nọ.
Thẩm Thần lấy lại tinh thần, “Du Ngư.”
Người đối diện liền quay ra, chàng trai này lớn lên rất đẹp, tinh xảo đến kỳ lạ, bởi vì sinh bệnh nên làn da có chút tái nhợt, khóe môi hơi mấp máy, có chút lạnh lùng.
Thẩm Thần há miệng thở dốc: “Cái người kia, đối phương đã không trở lại, chị đã đi theo quan tài của đối phương…… Quan tài đã hạ táng.”
Tɧẩʍ ɖυ Ngư sắc mặt khó coi vài phần, “ Ừm.”
Thấy thế, Thẩm Thần chần chừ một chút rồi chớp mắt, sau đó mở miệng nói: “Mặt khác, đồ vật em muốn nửa giờ sau sẽ đến, em hiện tại nghĩ tới việc chơi trò chơi……”
Tɧẩʍ ɖυ Ngư trả lời: “Đã biết.”
Thẩm Thần đem đồ vật trong tay đặt sang một bên, cái phòng bệnh này đặt rất ít đồ vật, phần lớn đều là do Tɧẩʍ ɖυ Ngư yêu cầu, ngoại trừ thư chính là một ít tạp chí, trên bàn trà có một ít tin tức báo chí.
Cô đã lâu rồi không đọc báo, Thẩm Thần liếc mắt một cái, phát hiện mặt trên tiêu đề là một dòng tuyên truyền của trò chơi, chính là cái mà cô nghe được trên xe hôm nay.
Lúc ấy cô còn nghĩ là trò chơi rác rưởi, hiện tại là trước mặt Tɧẩʍ ɖυ Ngư cô sẽ không nói như vậy, lại nói trò chơi rác rưởi này chỉ cần em trai cô chơi thì chính là trò chơi tốt nhất.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ chóng mặt, nhiều thể loại trò chơi càng ngày càng xuất nhiều, mọi người đều không thấy thỏa mãn với việc ngồi chơi trước máy tính, game thực tế ảo bởi vậy đã xuất hiện.
Trách không được ngày hôm qua Tɧẩʍ ɖυ Ngư yêu cầu đưa cái khoang trò chơi lại đây.
Thẩm Thần ngày thường không chơi trò chơi, nhưng vẫn thò lại gần nhìn, báo chí nói đây là game kinh dị, trong trò chơi cốt truyện chia làm rất nhiều phần, nội dung cụ thể thật ra cũng không tiết lộ.
Báo chí đưa tin tức cũng không nhiều lắm, chỉ nói người chơi vượt qua ải thành công sẽ đạt được một phần thưởng lớn, trước mắt tuyến trò chơi phía trước nửa tháng tới đều không có người nào vượt qua được.
"Trò chơi gây hoảng sợ nhất!”
“Trong lòng tràn đầy sợ hãi, tử vong hay vượt qua ải?”
“Cùng người chơi khác cùng chơi trò chơi, là hợp tác hay là phản bội?”
Thẩm Thần nhìn qua cảm giác có điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chơi game thực tế ảo kinh dị so với việc ngồi chơi trước máy tính thì đáng sợ hơn nhiều.
Cô quay đầu, “Em muốn chơi cái game kinh dị này sao?”
Tɧẩʍ ɖυ Ngư hạ tầm mắt, gật đầu nói: “Vâng, bác sĩ không có nói em không thể chơi trò chơi đúng không.”
Thẩm Thần nói: “Đương nhiên không có, nhưng đây là game kinh dị, nghe rất đáng sợ, em thật sự muốn chơi thử hả ?”
Tɧẩʍ ɖυ Ngư nói: “Nói như nào thì đây vẫn là trò chơi.”
Thẩm Thần nghe cậu nói cũng có lí, có khủng bố như thế nào thì cũng chỉ là một trò chơi, đến lúc đó thoát game là được, vất vả lắm em trai cô mới có cái khiến nó cảm thấy hứng thú cô sẽ không đi ngăn cản.
Nửa giờ sau, một khoang trò chơi tinh xảo được đưa vào phòng bệnh.
Thẩm gia không thiếu tiền, Thẩm Thần đối với Tɧẩʍ ɖυ Ngư nói gì nghe nấy, vì để y chơi trò chơi càng tốt, một ít đồ vật xung quanh đều sắp xếp tốt.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư cũng không cần làm.
Chờ Thẩm Thần dặn dò hết mọi thứ rồi rời đi, Tɧẩʍ ɖυ Ngư mới đóng cửa lại, thở ra một hơi, nằm vào khoang trò chơi.
Trò chơi khủng bố nhất……
Chỉ cần có thể trọng sinh, điều khủng bố so với việc chết đi thì vẫn còn tốt chán.
Trước mắt tối sầm lại, Tɧẩʍ ɖυ Ngư phát hiện chính mình đứng ở một cái nhà gỗ, từ nơi này nhìn ra bên ngoài mọi thứ đều đen như mực, giống như bị sương mù ngăn cản .
【Hoan nghênh tiến vào《 Game kinh dị 》】
Âm thanh của máy móc trong một số trò chơi có điểm giống nhau, tiếp theo là bắt đầu giới thiệu quy tắc trò chơi, Tɧẩʍ ɖυ Ngư một bên nghe một bên quan sát cái ở nhà gỗ, cái nhà gỗ này quả thật rất đơn sơ, cái gì cũng không có.
Trò chơi có chung một hoàn cảnh, bên trong chia làm vô số phó bản nhỏ , phó bản kì thật cũng chia cấp bậc, như cậu lần đầu tiên tiến vào cũng chỉ được đưa đến một cái phó bản dành cho người chơi mới.
Phó bản dành cho người chơi mới là đơn giản nhất, nhưng phúc lợi thường cũng sẽ không kém, chỉ cần người mới có thể phát hiện ra.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư vốn tưởng rằng sẽ có điểm kĩ năng, không nghĩ tới sau khi tuyên bố quy tắc, trước mắt liền xảy ra biến hóa.
Màn hình trong suốt hiện lên ở trước mắt, đang lúc cậu chuẩn bị bắt đầu chơi, một hàng kí tự đột ngột xuất hiện trước mặt cậu.
【Chúc mừng bạn rút ra nghề nghiệp: Hầu gái】
Biểu tình bình tĩnh của Tɧẩʍ ɖυ Ngư xuất hiện một chút biến hóa, trò chơi có rất nhiều cái nghề nghiệp, trước mắt thể loại đều không lặp lại, cho nên cậu chỉ nhìn mấy cái, cái nghề nghiệp hầu gái này cậu chưa từng thấy.
Không phải là vừa vào game sẽ phải mặc trang phục hầu gái chứ?
Tɧẩʍ ɖυ Ngư nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không có khả năng, bởi vì như vậy sẽ có chút dọa người.
【Xác nhận thân phận…… Tiến vào phó bản……】
【Phó bản người mới: Túc trực bên linh cữu ở trấn nhỏ】
【Bối cảnh trò chơi: Trấn nhỏ mỗi năm đều có hoạt động hạng nhất , năm nay hoạt động sắp bắt đầu, một đám người ngoại lai đột nhiên tiến vào trấn nhỏ phá vỡ sự yên bình nơi đây】
【Cấp bậc trò chơi: E】
【Nhân số: 5】
【Nhiệm vụ: Sinh tồn 8 ngày】
Tɧẩʍ ɖυ Ngư tỉ mỉ nhìn kĩ tin tức, phát hiện bối cảnh chỉ có cái mục hoạt động là cần phải chú ý.
Không đợi y phản ứng, hoàn cảnh đã phát sinh biến hóa, Tɧẩʍ ɖυ Ngư trợn mắt khi phát hiện chính mình ngồi trên một chiếc xe, xung quanh còn có năm người, ba nam hai nữ, mặc trang phục không giống nhau.
Năm người lần lượt tỉnh lại, nhìn nhau.
Trong đó có một người đàn mập mạp mở miệng nói: “Thừa dịp hiện tại còn chưa tới trấn nhỏ, mọi người tự giới thiệu đi.”
Bên cạnh là nữ sinh tóc ngắn chỉ vào đỉnh đầu hắn, “Trên đầu anh có viết đầu bếp, vậy anh là nghề đầu bếp?”
Tɧẩʍ ɖυ Ngư vẻ mặt bất ngờ.
Lúc trước cậu không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này, nếu kêu nhau bằng nghề nghiệp vậy chẳng phải cậu sẽ bị kêu là hầu gái?
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, vị đầu bếp kia đã mở miệng trả lời: “Trương Kiến Thành, có thể gọi tôi là như vậy, có tôi ở đây mọi người không cần sợ là không có cơm ăn.”
Trong phó bản loại tình huống nào cũng đều có khả năng xảy ra, việc ăn là để duy trì thể lực nên nó rất quan trọng, cho nên đầu bếp tương đối được coi là nghề đứng đầu.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư không nói chuyện, liếc mắt một cái, nữ sinh tóc ngắn trên đỉnh đầu viết hai chữ may vá, bên cạnh là cô gái tóc dài được viết là bậc thầy điều khiển rối.
Bên cạnh cậu là người đàn ông to con trên đỉnh đầu viết ăn trộm, người còn lại là một người con trai gầy yếu được ghi người gác đêm.
"Giang Tiểu Điềm, nghề may vá.”
“Trần Quang, nghề ăn trộm.”
“Tô Tuệ Tuệ, nghề bậc thầy điều khiển rối.”
“Lư Ca, nghề người gác đêm.”
Mỗi cái nghề nghiệp đều có năng lực riêng, đây mới là điều mấu chốt để có thể vượt qua phó bản, dù sao thì đây cũng là trò chơi đoàn đội.
Chờ từng người giới thiệu xong, bốn người đồng thời hướng ánh mắt nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ Ngư.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư ho nhẹ một tiếng: “Tɧẩʍ ɖυ Ngư, nghề hầu gái.”
“Cá mực [1]?” Giang Tiểu Điềm nói: “Tên của anh nghĩa là cá mực sao. Nghề của anh cư nhiên là hầu gái, tôi lần đầu tiên thấy.”
[1] : Bộ Ngư trong tiếng Trung là 魚, phiên âm /yú/, dịch nghĩa là “con cá” còn cá mực là /yóuyú/ : ở đây Tiểu Điểm đã nghe nhầm tên của bạn thụ.
Cô không khỏi nhìn về phía Tɧẩʍ ɖυ Ngư, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, quần áo mặc trên người rất tùy ý, hai chân thon dài đặt ở một bên, nhìn thì có vẻ gầy nhưng có vòng eo săn chắc, nhìn bề ngoài cũng tuyệt đối không thua kém bất kì minh tinh nào.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư thấy cô nhớ lầm cũng không nhắc nhở, dù sao cái tên có vấn đề, chờ đi ra khỏi trò chơi liền quên.
Lần này nhiệm vụ trò chơi chỉ có một, chính là sinh tồn trong tám ngày, muốn vượt qua tám ngày chỉ sợ không có dễ dàng như trong tưởng tượng.
Lư Ca chủ động mở miệng nói: “Chúng ta trước hết thảo luận một chút nội dung phó bản đi, lần này kêu túc trực bên linh cữu, nhưng nội dung lại là trấn nhỏ.”
Giang Tiểu Điềm nói: “Người ngoại lai hẳn là chỉ chúng ta.”
Túc trực bên linh cữu kỳ thật đối với bọn họ lý giải không khó, nếu trong nhà có người qua đời, có tập tục là thanh niên đồng lứa được yêu cầu đi túc trực bên linh cữu, cũng chính là thủ quan tài.
Ở game kinh dị, thủ quan tài khẳng định là sẽ phát sinh sự việc kinh dị, cho nên nếu bọn họ đi túc trực bên linh cữu, tỷ lệ tử vong chỉ sợ sẽ bay lên thành một đường thẳng tắp.
Đang nói, xe đột nhiên dừng lại.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư lúc này mới chú ý tới vị trí tài xế không có người ngồi, nhưng bọn họ người nào người nấy đều không chú ý tới.
Sắc trời tối tăm, phía trước xuất hiện một đống phòng ở, bốn phía đều bị cây cối vờn quanh, một cái đường sỏi đá hướng về trung tâm trấn nhỏ, bên trong có ánh đèn mỏng manh sáng lên, bầu không khí có chút âm trầm.
Trương Kiến Thành lẩm bẩm nói: “Tới trấn nhỏ rồi.”
Trấn nhỏ là địa điểm trò chơi, vài người nhất thời đều đứng ở cuối đường sỏi đá, không biết có nên đi vào hay không.
Trần Quang bỗng nhiên kinh ngạc hô lên: “Mọi người xem, bên cạnh giống như là có nhiều sương mù hơn.”
Theo thanh âm của Trần Quang qua đi, Tɧẩʍ ɖυ Ngư nhìn đến sương mù bao quanh toàn bộ trấn nhỏ, mà chiếc xe phía sau bọn họ sớm đã biến mất.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư mở miệng nói: “Nếu không đi vào chúng ta sẽ bị sương mù vây quanh.”
Trực giác của cậu rung lên hồi chuông cảnh báo rằng sương mù này không tốt.
Giang Tiểu Điềm vội vàng đi về phía trước chạy vài bước, nói: “Dù sao đều phải vào, chúng ta chạy nhanh vào đi thôi.”
Theo sát, vài người đều cùng nhau vào trấn nhỏ.
Nói là trấn nhỏ kỳ thật cũng chính là giống thôn trang không khác lắm, chẳng qua phòng ốc thoạt nhìn còn rất xinh đẹp, nơi xa kia có một đống kiến trúc ba tầng , trên đỉnh là sương mù tràn ngập.
Trấn nhỏ trên mặt đất đều phủ kín không biết là thứ gì, gió thổi qua liền bay lên, tiến vào bên ngoài sương mù.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư từ trên mặt đất nhặt lên một đồ vật.
Là tiền giấy hình tròn.
Lúc đưa ma, đội ngũ sẽ ném giấy ở trên đường.
Giang Tiểu Điềm thò qua, nói: “Này hình như là tiền giấy…… Trên trấn hẳn là đã chết người, cho nên muốn túc trực bên linh cữu.”
Trương Kiến Thành nhìn trên đất một đống màu vàng cùng màu trắng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, “Nhiều tiền giấy như vậy , là đã chết một người sao?”
Không phải là có rất nhiều quỷ đang chờ bọn họ đi?
Tuy rằng có tiền giấy ở chỗ này, nhưng là bọn họ lại không nghe được âm thanh của nhạc buồn, ngược lại an tĩnh đến mức dọa người.
Tɧẩʍ ɖυ Ngư đem tờ giấy tiền nhét vào trong túi, liếc mắt cách đó không xa: “Phía trước có người.”
Nói đúng ra là một đội ngũ.
Vài người nâng một bộ quan tài từ một gian trong phòng đi ra.
Giang Tiểu Điềm nhìn chằm chằm quan tài, đột nhiên khi lướt diễn đàn cô đọc được một câu, “Mọi người biết không?
Tô Tuệ Tuệ cho rằng điều cô muốn nói có liên quan đến cốt truyện, không khỏi khẩn trương hỏi: “Biết cái gì?”
“Tôi cũng không biết thật giả như nào.” Giang Tiểu Điềm liếc mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυ Ngư, nhỏ giọng nói: “Nghe nói hầu gái đứng nhất trong số nghề yêu thích của quỷ hồn.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị điểm danh, Tɧẩʍ ɖυ Ngư bỗng nhiên cảm thấy nghề hầu gái này cũng không phải là không có gì để dùng.
Nghe tới giống như rất lợi hại.