"Tôi không yêu cô ấy."
"Hinh Khả đã đi lâu như vậy rồi, cậu còn trông chờ cô ta quay về sao?"
"Không liên quan gì đến cậu."
"Ôn Đông, cô ta đã rời đi mười lăm năm rồi, cậu nên hiểu thế nào là hiện thực, dù chuyện này có tàn nhẫn đến mức như một con dao sắc nhọn đâm xuyên tim phổi cậu. MAX cũng lớn rồi, cậu định cứ độc thân như vậy mãi sao?" Lý Khôn nằm mơ cũng không ngờ Ôn Đông lại là một người si tình như vậy, sự phản bội của Hinh Khả rõ ràng và tàn nhẫn đến như thế, nhưng mười lăm năm rồi mà Ôn Đông vẫn còn ôm hy vọng với cô ta.
"Kết thúc cuộc sống độc thân không phải là việc ở bên một người phụ nữ mà tôi không yêu, hiểu chưa?" Ôn Đông nâng ly rượu trên tay lên, khẽ nhấp một ngụm.
"Mười lăm năm qua, Hinh Nhã vẫn luôn ở bên cậu mà, phải không? Được rồi, cho dù cậu không yêu cô ấy thì ít nhất cũng có chút thích cô ấy chứ. Nếu không, cậu cũng đã không ăn sạch cô ấy khi cô ấy vừa mới mười lăm tuổi. Ôn Đông, cậu hãy tự hỏi lòng mình đi." Lý Khôn dám nói rằng, cả đời này Hinh Nhã là người yêu Ôn Đông nhất trên đời, không ai có thể sánh bằng.
"Nói đúng lắm. Mới mười lăm tuổi đã dám trèo lên giường anh rể, cậu nghĩ tôi dám lấy loại phụ nữ như vậy làm vợ sao?" Ôn Đông cười khẩy.
"Ôn Đông!" Lý Khôn tức giận: "Tôi không ngờ cậu lại là loại đàn ông như vậy! Hinh Nhã đã làm gì có lỗi với cậu sao? Tại sao cậu lại đối xử với cô ấy như vậy? Ngay cả bố nuôi cũng đồng ý cho Hinh Nhã làm vợ cậu, không phải MAX cũng đã sớm coi Hinh Nhã như mẹ rồi sao? Tất cả mọi việc trong nhà cậu đều một tay cô ấy làm, chẳng phải là những việc mà một người vợ nên làm sao?"
"Đúng vậy! Các người đều cho rằng cô ấy rất hợp với tôi! Vậy còn tôi thì sao? Tôi có cần cô ấy không? Tôi có bắt cô ấy làm những việc này không? Là cô ấy tự đâm đầu vào—"
"Đủ rồi!" Lý Khôn đứng phắt dậy, cắt ngang lời Ôn Đông: "Cậu đối xử với cô ấy như vậy, sớm muộn gì cậu cũng sẽ hối hận thôi."
"Thật sao?" Ôn Đông đặt ly rượu xuống, cũng đứng dậy: "Tôi đã nhờ Văn Lí tìm cho cô ấy một người đàn ông rồi. Hy vọng cô ấy có thể chuyển khỏi nhà của tôi, tránh xa gia đình tôi. Nếu tiện, cậu có thể giúp tôi chuyển lời này không?"
Nói xong, Ôn Đông quay người bước ra khỏi phòng sách.
"Ôn Đông, cậu đừng quá đáng!" Lý Khôn vẫn không nguôi giận, đuổi theo.