Chu Tư Linh thở dài, ở trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình rằng sẽ không sao đâu. Lục Hoài đối với mình chẳng phải cũng là khá tốt sao.
Mặc kệ có phải hay không là thực lòng. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu được đối xử tốt sau nhiều năm.
Đôi tay run rẩy của Chu Tư Linh đặt lên từng cúc áo. Cậu cởi từng cúc một, để lộ làn da trắng nõn mịn màng.
Lục Hoài cất thuốc mỡ vào tủ. Hắn vừa quay người lại thì thấy Chu Tư Linh đã cởϊ áσ, đang chuẩn bị cởi nút quần.
Lục Hoài trong lòng kinh hãi, vội vàng kéo tay cậu: "Em đang làm gì vậy?"
Chu Tư Linh bị động tác hoảng sợ của Lục Hoài làm giật mình. Cậu tưởng hắn ghét bỏ dáng người kém cỏi của cậu, đầu ngón tay run run đặt tại chỗ.
Cậu hiện tại muốn che đậy cơ thể, có phải hay không cậu quá xấu xí?
Là một cái Omega...
"Ngủ...Ngủ..."
Lục Hoài nghe được giọng Chu Tư Linh nói. Hắn cười khẽ một tiếng, giúp cậu mặc lại áo. Bàn tay Alpha to lớn ấm áp không cẩn thận chạm vào làn da của Chu Tư Linh, khiến cậu khẽ run một chút.
Chu Tư Linh gắt gao cắn môi. Lục Hoài đây là có ý tứ gì?.
Chẳng lẽ cậu thật sự rất khó nhìn sao?
Lục Hoài giúp cậu mặc áo xong, nhìn thấy cậu khẩn trương liên tục cắn môi. Hốc mắt phiếm hồng, hắn biết vợ yêu của mình lại nghĩ nhiều.
Thở dài, Lục Hoài nói:
"Anh không ghét bỏ em. Chúng ta tuy rằng đã kết hôn, nhưng vẫn chưa có cảm tình. Anh hy vọng loại chuyện này sẽ xảy ra khi chúng ta thật sự yêu nhau. Anh tình em nguyện phát sinh. Em không cần miễn cưỡng chính mình, anh không phải là người xấu." Đang nói, một giọt nước mắt từ trên mặt Chu Tư Linh rơi xuống, rơi trúng mu bàn tay Lục Hoài.
Hắn duỗi tay ôm Chu Tư Linh, đẩy đầu của cậu dựa vào vai hắn:
"Bé ngoan, anh biết hôm nay em rất mệt. Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ. Ở đây với anh, em chỉ cần là chính mình. Mọi chuyện cứ để anh lo, những người từng khi dễ em. Anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào."
Chu Tư Linh đem mặt úp vào bả vai của Lục Hoài. Trong chốc lát, Lục Hoài liền cảm giác được trên vai có chút ươn ướt.
Chu Tư Linh khóc không phát ra một chút thanh âm, ủy khuất mím môi ép xuống. Nước mắt không ngừng rơi, khiến người bên cạnh đau lòng đến hỏng.
Cảm xúc của Chu Tư Linh dần dần bình tĩnh lại. Cậu nhìn thấy bả vai Lục Hoài bị nước mắt làm ướt đẩm.
Trên mặt lộ vẻ lúng túng: "Thực xin lỗi. Tôi, tôi làm áo của anh ướt rồi..."
Lục Hoài ôn nhu xoa đầu của cậu: "Không sao, ướt thì liền để ướt."
Chu Tư Linh mím môi, lộ ra nụ cười khẽ: "Những lời đồn đãi về anh, một chút đều không giống nhau."
Đây là lần đầu tiên Chu Tư Linh chủ động khơi mào đề tài.
Lục Hoài đương nhiên muốn tiếp tục nói chuyện: "Ồ, họ đồn đãi gì về tôi?"
Chu Tư Linh nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Họ nói anh rất hung dữ. Ở, ở ngươi trên giường có rất nhiều Omega không chịu đựng được mà chết."
Lục Hoài nghe vậy, sắc mặt đột nhiên tối sầm. Vội vàng giải thích: "Không thể nào, đó chỉ là những lời hồ ngôn loạn ngữ. Anh từ trước đến nay không có Omega nào khác. Anh chỉ có một Omega duy nhất, đó là em."
Nhìn thấy dáng vẻ không tin trong mắt Chu Tư Linh, Lục Hoài lo lắng nói: "Tin tức tố của anh cấp bậc quá cao, những omega khác chịu không nổi. Cho dù bọn họ có thể chịu đựng được, anh cũng sẽ không chạm vào bọn họ. Anh không giống những Alpha bình thường khác. Sẽ không tùy tiện chạm vào Omega."
Nghe Lục Hoài chân thành giải thích, Chu Tư Linh liền hiểu ra.
Nhìn Lục Hoài khẩn trương, Chu Tư Linh mạnh dạn sờ sờ đầu của hắn: "Tôi đã biết."
Nhìn thấy vẻ mặt của Chu Tư Linh. Lục Hoài biết cậu tin tưởng mình nên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa đầu cho cậu tùy ý sờ: "Ngày mai anh sẽ đưa tin làm rõ chuyện này. Anh vô tội trong sạch không giống như lời đồn. Ngoại trừ em, anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn đến omega nào khác."
Chu Tư Linh gật gật đầu: "Tôi tin anh."
Nói xong Chu Tư Linh ngáp một cái.
Hôm nay làm lễ kết hôn, bầu không khí đối với cậu luôn nặng nề. Hơn nữa tâm trạng của cậu luôn căng thẳng, cả người đều nơm nớp lo sợ. Hiện tại yên tâm thả lỏng, cậu cảm thấy thân thể trở nên mệt mỏi.
Lục Hoài nhìn Chu Tư Linh buồn ngủ có chút ngốc nghếch:
"Ngủ đi, nếu xảy ra chuyện gì. Ngày mai chúng ta cùng nhau giải quyết."