Chương 8
Sau khi ăn tối xong, Nghiêu Hi mới xuất hiện, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng làm cho người ta nhìn ra hắn đã nhiều ngày mệt mỏi.Cẩn Du nghĩ muốn xuống giường chính thức đáp tạ ân tình của Vương gia, nhưng nữa chừng thì bị Nghiêu Hi ngăn lại, bất quá nghĩ đến y bây giờ còn mặc áo đơn, cũng không tiện đứng dậy đành từ bỏ, y liền nghiêm chỉnh mà bày tỏ ý nguyện làm trâu làm ngựa vì Vương gia.
Nghiêu Hi cười nói hắn cũng không cần trâu ngựa gầy như vậy, khiến cho Thải Nhi cùng Thụy nhi căn bản mờ mịt không có nghe mà lại giả bộ nghe hiểu cười ha ha.
Cẩn Du cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Nghiêu Hi lúc này mới chú ý hài tử nhà mình đã ở một bên, hỏi:
” Không phải không chuẩn ngươi tới quấy rầy người ta nghỉ ngơi sao, tại sao lại đến đây?”
” A… Ta… Cái kia… Ta đã quên” Thụy Nhi sợ hãi trả lời.
Nghiêu Hi mặc dù yêu thương đứa con nhưng tuyệt đối không yêu chiều, luôn luôn thưởng phạt phân minh, trên nguyên tắc dù phạm sai lầm Nghiêu Hi cũng không nương tay,Thụy Nhi đối phụ thân cũng là vừa thương vừa sợ.
” Đã quên? Khi nào thì như vậy không đem lời nói của phụ thân đặt trong lòng, có phải hay không gần đây đối với ngươi có chút lơ là, ân?” Nghe được Thụy Nhi trả lời, Nghiêu Hi có chút tức giận nói.
” Không có không có, lời nói của phụ vương hài nhi luôn luôn ghi tạc trong lòng” Thụy Nhi thấy phụ thân thật sự tức giận, khẩn trương đến độ dùng tới kính ngữ mà trong trường hợp trang nghiêm mới dùng, đầu lắc như trống bỏi. ( tội thằng nhỏ)
“Vậy ngươi vừa rồi là nói đã quên cái gì?” Thấy đứa con có chút sợ, Nghiêu Hi cũng phỏng hoãn ngữ khí.
” Đã quên trộm chạy về…A…” Thụy Nhi ý thức được chính mình nói sai đem sự thật nói ra,vội vàng bịt miệng, khẩn trương mà nhìn phụ thân.
Lần này, thật sự là chính mình nhịn không được muốn đến nhìn xem, mới dậy thật sớm, gạt hạ nhân trộm chạy tới, vốn định nhìn một chút rồi quay lại, nhưng nhìn a nhìn, nó liền quên mất trộm trở về, cũng không nghĩ tới phụ thân sớm như vậy sẽ đến đây, kết quả vừa vặn bị trảo được.
” Cái gì?”
Lần này Nghiêu Hi thế nhưng thật sự sinh khí, con mình khi nào thì học được cùng mình đánh Thái Cực, lúc đang chuẩn bị mà kéo Thụy nhi lại hảo hảo tiến hành dạy dỗ, Cẩn Du trên giường đã mở miệng:
“Tiểu thế tử thật sự đáng yêu, không có quấy rầy gì, ngược lại ta cùng hắn nói chuyện phiếm giải buồn không ít, nếu không ta ở trên giường đã nhàm chán đến chết, thỉnh Vương gia không cần trách phạt tiểu thế tử.“
Nghiêu Hi thấy Cẩn Du vì Thụy nhi mà cầu tình, liền không hảo nói gì nữa, chính là nó nếu lần sau còn dám tái phạm liền đốc thúc lão sư tìm nó niệm thơ Đường đi.
Thụy nhi vẻ mặt cảm kích nhìn Cẩn Du, trong mắt còn ngập nước a, càng thêm kiên định lòng tin muốn đem Cẩn Du thu vào tay.
Thụy nhi đi rồi Cẩn Du liền muốn hỏi một chút về tình huống của hí viên, càng muốn biết sư phó thế nào, chính mình cái gì cũng chưa nói đã chạy, còn làm ra chuyện như vậy, sư phó nhất định là lo lắng.
Vừa định mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng đập cửa, vào là ba vị lão nhân,Cẩn Du nhớ mang máng chính là đại phu đêm đó vì y bắt mạch.
Các đại phu hướng Vương gia thỉnh an, liền tới bên giường cấp Cẩn Du đổi dược, Cẩn Du thấy Vương gia còn ở một bên nhìn. Có chút ngượng ngùng, tuy rằng không biết lần trước xoa dược hắn có hay không ở một bên, nhưng nhượng y lúc thanh tỉnh để hắn thấy chính mình lõa thân y lại thập phần không muốn, huống chi địa phương bên dưới còn bị thương.
Y do do dự dự không biết như thế nào mở miệng làm cho Vương gia lánh đi một lát.
Nghiêu Hi không nghĩ tới phức tạp như vậy, đều là nam nhân, không có gì không thể thấy, lần trước đồ dược hắn không những có ở đây, mà bởi vì thầy thuốc chân tay vụng về hại Cẩn Du hôn mê đều đau lên tiếng, hắn liền tự mình làm ni.
Hai người này một cái là muốn nói dừng lại, một cái đúng lý hợp tình, Cẩn Du trốn tránh bàn tay đại phu vì mình cởϊ áσ, đại phu nghĩ đến y e ngại bôi thuốc đau đơn, một bên trấn an một bên động thủ.
Thải Nhi một bên nhìn Cẩn Du xấu hổ chịu không nổi mà mặt đỏ lên, ánh mắt phiêu tới trên người Vương gia, thật sự xem không được, liền nói nhắc nhở Vương gia, Vương gia còn hảo tâm sợ thầy thuốc xuống tay không biết nặng nhẹ, nói phải ở đây nhìn, rốt cuộc vẫn là bị Thải Nhi lôi đi.
Thượng dược xong, Nghiêu Hi mới lại lần nữa vào phòng, sau khi bị kéo rời khỏi đây, mới ở trong lời nói Thải Nhi mà hiểu ý tứ của Cẩn Du, nghĩ đến y bình thường là như thế nào bị những nam nhân kia đối đãi, đối với mình có cảnh giác cũng có thể hiểu được,nhưng lại có chút không cam lòng. Nếu chính mình đối y có tâm tư không đứng đắn, đã sớm động thủ, còn để đến bây giờ? Không nghĩ tới mình cùng đồ vô sỉ lại bị xem làm một loại.
Cẩn Du mặc hảo xiêm y dựa ở đầu giường, cái trán che kín những giọt mồ hôi nhỏ, nghĩ đến vừa rồi đổi dược có lẽ đau đến lợi hại, mái tóc dài không có buộc lên rũ ở sau người, vài sợi còn lưu lại trước ngực, còn có một ít tóc mất trật tự bị mồ dính ướt dán tại trên khuôn mặt.
Khuôn mặt có chút tái nhợt do phải nhẫn nại đau đớn mà nổi lên một mảnh ửng đỏ, lông mi run rẩy, môi khẽ nhếch, ngực có chút phập phồng dồn dập, áo đơn mỏng manh vừa làm lộ ra một ít làn da màu vàng vừa che đậy ngăn trở, vừa vặn mới nghĩ đến những sự tình kia, cảnh tượng như vậy không khỏi làm Nghiêu Hi tim đập nhanh vài phần.
Trách không được nhiều người như vậy thích…Người bộ dáng như vậy ai thấy cũng không nhịn được xung động tối nguyên thủy của nhân loại, mà ngay cả ta đều… ( quệt nước miếng đi anh)
Ách… mình đang nghĩ muốn cái gì?
Cẩn Du nghe được thanh âm, mở hai mắt, Nghiêu Hi nhanh chóng thu hồi ánh mắt tuần tra tới lui trên người y, điều chỉnh hô hấp, làm bộ dường như không có việc gì hỏi:
“Ngươi hảo chứ?”
Xoay người, để ngừa y nhìn ra tâm tư chính mình, đi đến bên cạnh bàn tròn ngồi xuống.
“Ân, tạ Vương gia quan tâm” nghĩ đến chuyện trong lòng thấp thỏm, liền mở miệng hỏi đi ra:
“Tại hạ có một chuyện muốn hỏi Vương gia một chút”
“Có phải hay không về Lê Hương Viên?” Nghiêu Hi sớm đoán được y sẽ hỏi, hôm nay lại đây chính là muốn cùng y nói về việc này.
“Vương gia anh minh, không biết hiện tại viên tử ra sao, ta chỉ biết viên tử bị đóng cửa, còn người bên trong thì sao?” Cẩn Du lo lắng hỏi, thật sự là quan tâm an nguy của sư phó, thân mình hắn vốn là không được tốt lắm, nếu bởi vì chính mình mà ăn khổ, y liền…
“Người đều bị bắt nhốt ở địa lao của tri phủ.“Nghiêu Hi mặt không chút thay đổi trả lời.
“Cái gì” Cẩn Du nhất thời khẩn trương lên, ánh mắt tả hữu trôi nổi, không biết nhìn nơi nào cho hảo, trong lòng lại càng loạn thất bát tao.
Bị bắt? Vì cái gì bắt bọn họ, người là do y gϊếŧ, vốn tưởng rằng chỉ bị tra hỏi một chút, như thế nào lại trực tiếp nhốt vào trong lao? HỏiNghiêu Hi, Nghiêu Hi cười:
“Ngươi là thực khờ dại, tìm không thấy ngươi đương nhiên bắt bọn họ, dù cho bắt được ngươi bọn họ cũng sẽ không sống khá giả, này viên tử chỉ sợ mở cửa không được, người có thể hay không bảo trụ còn không biết, lấy thái độ Tiễn gia xem ra sẽ không buông tha bọn họ đâu.” Nghiêu Hi phân tích.
Nghe xong lời nói Nghiêu Hi, Cẩn Du lại đứng ngồi không yên, xốc lên chăn liền chuẩn bị đi ra ngoài, đương nhiên, bị Nghiêu Hi ngăn lại.
“Ngươi đi cũng vô dụng, không có nghe ta vừa mới sao?” Nghiêu Hi vừa đỡ Cẩn Du quay về bên giường vừa nói, trên tay còn tiểu tâm dực dực*, sợ động đến miệng vết thương của y.
* tiểu tâm dực dực: cẩn thận
“Nhưng ta không thể không trông nom, sư phó còn ở bên trong, hắn thân mình không tốt, sẽ chịu không nổi a!” Cẩn Du thật sự không có biện pháp, đi cũng không được, không đi cũng không được, bắt lấy cánh tay Nghiêu Hi vì mình đắp chăn, trước mắt chính là người duy nhất mà y có thể dựa vào
” Ta biết, cho nên chúng ta nếu muốn nghĩ cách đem đem bọn họ cứu ra, ngươi như vậy không dùng được.” Nghiêu Hi an ủi, cũng không bỏ ra tay Cẩn Du, ngược lại vì y ỷ lại hắn mà có chút cao hứng, nghĩ thầm rằng bây giờ mình ở trong lòng y cùng những nam nhân xấu xa kia không giống nhau đi.
Cũng không phải muốn cho mình ở trong lòng y chiếm vị trí trọng yếu hơn, chính là bị người xem là sắc quỷ luôn không dễ chịu ni!
” Biện pháp gì? Chỉ cần có thể cứu sư phó ra, ta thế nào đều được!”
Nghe ra trong lời nói Nghiêu Hi có cơ hội xoay chuyển, Cẩn Du sốt ruột hỏi.
” Xem ra sư phó của ngươi đối với ngươi rất trọng yếu, cũng chưa từng thấy ngươi nhắc đến những người khác” Nghiêu Hi thuận miệng hỏi.
” Không có sư phó, ta sống không đến bây giờ, không phải thời điểm nói chuyện này, biện pháp ni?” Cẩn Du không có thời gian đi nhớ lại chuyện đã qua, thầm nghĩ sớm một chút cứu sư phó ra.
” Ngươi đừng vội, trước đem sự tình trải qua đều nói cho ta biết, ta mới hảo giúp ngươi” Nghiêu Hi cũng không truy đến cùng, đem đề tài chuyển tới trên việc chính.
Hắn muốn giúp ta? Vương gia xuất mã hẳn là sẽ không vấn đề đi, Cẩn Du tâm lý nhẹ nhàng thở ra, nhưng y cùng hắn không quen không biết vì cái gì phải giúp y? Không nghĩ nữa, sau này vô luận là việc gì cũng đều đáp ứng hắn đi.
” Hảo, ngày đó…”
Cẩn Du đem sự tình trãi qua một năm một mười nói cho Nghiêu Hi, hiện tại cũng không để tâm đến cái gì thẹn thùng, ngay cả việc Tiễn Hữu Vọng như thế nào tra tấn y đều nói ra, bất kể việc to việc nhỏ, chỉ hi vọng đối với sự tình trợ giúp nhiều một chút.
Nghiêu Hi nghiêm túc nghe, cuối cùng cũng biết y vết thương khắp người là như thế nào mà có, hắn thực không hiểu như thế nào lại có người đối với người xinh đẹp như vậy hạ thủ được, tất nhiên dù là người bình thường cũng xác thực không nên, quả thật là tàn nhẫn cực kì, hắn đối Cẩn Du lại càng phi thường thương tiếc..
Nhớ tới ngày đó phát cháo nhìn đến bộ dạng của y, trong lòng như đánh ngũ vị tạp trần không phân biệt được, nếu người kia còn sống, hắn cũng nhất định phải làm kẻ đó nếm thử chút loại tư vị này, nghĩ đến đây, lại càng hạ quyết tâm giúp Cẩn Du giải quyết việc này.
Đột nhiên nghe được Cẩn Du nói đến một chi tiết, hắn liền mở miệng tỉ mỉ hỏi lại:
” Hắn hút Tiêu Dao Yên?”
Tiêu Dao Yên chính là bột Tiêu Dao mà triều đình rõ ràng ban lệnh nghiêm cấm, có tác dụng gây ra những ảo giác khôn lường, làm người ta thần trí không rõ, là nguyên nhân gây ra không ít chuyện. Nếu hắn là hút Tiêu Dao Yên mà dẫn đến phát cuồng, làm cho Cẩn Du không chịu đựng được mà đánh trả, sự tình này hội sẽ dễ xử lí một chút, bất quá đều qua lâu như vậy, chứng cớ khẳng định đều bị tiêu hủy,như thế nào mà chứnng minh ni?
Cẩn Du thấy Nghiêu Hi đang nghiêm túc tự hỏi cái gì, cũng không dám quấy rầy,chỉ là khẩn trương chờ đợi.
Nghiêu Hi phục hồi tinh thần, liền thấy gương mặt xinh đẹp hé ra, ánh mắt trong suốt biểu lộ tia chờ mong, đôi mày hơi hơi nhăn lại, tay vì khẩn trương mà gắt gao bắt lấy mép áo ngủ bằng gấm.
Nghiêu Hi cười cười nhượng y bớt lo âu, tỏ vẻ chính mình nhất định hội nghĩ biện pháp,tối trọng yếu là y phải dưỡng hảo thương thế trên người.
Cẩn Du không còn biện pháp, đành phải nghe theo lời nói Nghiêu Hi, tạm thời an tâm dưỡng thương.
Kỳ thật, Nghiêu Hi thân là Vương gia, muốn quan phủ thả người chỉ cần một câu, nhưng hắn trời sinh liền không nguyện làm loại chuyện chuyên quyền độc đoán này, công tư phân minh, đó cũng là nguyên nhân tại sao dân chúng kính trọng hắn.
Việc này Tiễn Hữu Vọng rõ ràng có lỗi, nhưng muốn xuất ra chứng cứ thì thập phần khó khăn, xem ra phải thỉnh chút giang hồ nhân sĩ đến hỗ trợ, minh không được thì chỉ có thể dùng ám. ( ý anh là ngoài sáng chơi không được nó thì ta chơi trong tối)