Lê Yên Ký

Chương 24

Chương 24
Sau bữa tối, Thụy nhi mẫn cảm phát hiện bầu không khí ngày hôm nay rất không thích hợp, lúc trước nó quấn quít lấy tiểu cha, chỉ thấy cha một người hắc nghiêm mặt, còn tiểu cha thì luôn luôn vẻ mặt ôn hoà tùy ý nó cọ cọ trên người.

Nhưng ngày hôm nay ngay cả tiểu cha cũng sớm đẩy nó đi chỗ khác, còn hé ra khuôn mặt hồng hồng. Đây là có chuyện gì a? Tối kì quái là cả quản gia cùng Thải nhi đều tham gia trong đó.

Một người nói cấp cho nó tiểu ngoạn ý hiếm lạ, cái búa! Bản thế tử thứ đồ vật hiếm lạ gì chưa thấy qua!

Người kia nói muốn kể cố sự nghe rất hay cho nó, cái búa! Đều là mấy chuyện lặp đi lặp lại, bản thế tử đã sớm nghe qua!

Bất quá nhìn bọn họ nói rất chân thành, đặc biệt tiểu cha bộ dáng rất khó xử, chính mình vẫn nên có lòng từ bi mà ưng thuận đi.

Vì vậy mọi người vây quanh tiểu thế tử hướng phòng ngủ nó đi đến.

Rốt cục đem Thụy nhi đuổi đi, hai người song song thở dài một hơi.

Nghiêu Hi khẩn cấp kéo Cẩn Du đi đến nội thất, còn không quên xoay người lại đóng cửa cho kỉ, ai biết tên nhóc tinh ranh kia có thể hay không sát một cái quay ngựa lại, nhớ tới vừa rồi lúc Thụy nhi gần đi còn nhìn mình với ánh mắt hoài nghi, hắn thực sự không an tâm a.

Đem người đi tới bên giường, Nghiêu Hi không nói hai lời, lập tức bắt đầu động thủ tiếp cận vạt áo Cẩn Du.

Cẩn Du tuy rằng không có chống cự, nhưng là cúi đầu, cắn cắn đôi môi, thân thể có chút buộc chặt, hai tay nắm lại một bộ như sắp hy sinh vì đại nghĩa.

Nghiêu Hi nhìn dáng vẻ của y, cũng biết là y đang cực kỳ khẩn trương, không khỏi làm hắn dở khóc dở cười, ngẫm lại xác thực là do hắn hơi nóng nảy.

Buông tay đang muốn cởi trung y của Cẩn Du, nhẹ nhàng mà ôm lấy người trước mắt,

” Đừng khẩn trương.”

Cẩn Du sửng sốt, ngẩng đầu, nhẹ giọng nói:

“Ta không có khẩn trương.” Tuy là nói như vậy, nhưng thanh âm lại mang theo một tia run rẩy.

Nghiêu Hi thấp giọng cười cười, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay luồn xuống dưới đầu gối đem Cẩn Du bế lên, nhẹ nhàng phóng tới trên giường, ngoại y của hai người đều trút bỏ, cũng chỉ còn lại lý y*, màn che bên giường buông xuống, che lại cảnh xuân trong phòng.

* lý y: áσ ɭóŧ

Nghiêu Hi cúi đầu hôn lên đôi môi Cẩn Du, tinh tế mà mυ'ŧ lấy, tay theo vạt áo mở rộng xảo quyệt chạm đến bờ ngực trắng nõn, tìm được khỏa hồng anh hồng nhạt, ngón tay liền nhẹ nhàng mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ân……” Tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng Cẩn Du phát ra, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Nghiêu Hi, một phen xả khai tầng trở ngại cuối cùng, thân thể thon dài mỹ lệ không hề sót lại hiện ra trước mặt Nghiêu Hi.

Nghiêu Hi lấy tay tinh tế mà vuốt ve từng tấc da thịt của y, nhìn y bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ mà thân thể nhuộm lên một màu đỏ ửng, yêu thích không buông tay.

Cẩn Du đưa tay lên che lại đôi mắt, giống như như vậy sẽ không làm Nghiêu Hi thấy được bộ dáng của y.

Nghiêu Hi cười nhìn loại hành vi tự lừa mình dối người này của y, ở trên cần cổ dài nhỏ lưu lại vài đóa hồng mai, lại một đường hướng xuống dưới, vai, ***g ngực, cánh tay, tất cả đều dùng miệng mà mô tả lại thân thể mê người của Cẩn Du.

” Ân… Ách…”

Tiếng rêи ɾỉ không ngừng từ trong miệng Cẩn Du phát ra, thân thể bất an vặn vẹo, kɧoáı ©ảʍ chậm rãi xuất hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ mỗi một giác quan của y, từng tấc cơ thể đều đang kêu gào, kêu gào muốn càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt hơn, du͙© vọиɠ nơi hạ thân đã hơi ngẩng đầu, nhưng lại chậm chạp không được vỗ về.

” A… Ân a…Không…..” Nghiêu Hi ngậm lấy nhụy hoa trước ngực Cẩn Du, đầu lưỡi liên tục quấy nhiễu, kɧıêυ ҡɧí©ɧ • đùa giỡn, hấp • duyện *, Cẩn Du bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cong người lên, trong miệng phát sinh càng nhiều thanh âm cao thấp, tay vịn trên lưng Nghiêu Hi, gắt gao nắm lấy y sam hắn, Nghiêu Hi thuận thế đem lý y hoàn toàn cởi ra, hai người liền thẳng thắng đối diện nhau.

* hấp: hút, duyện: mυ'ŧ

Nghiêu Hi đầu ghé vào trước ngực Cẩn Du, hai tay trên ngực di chuyển khắp nơi trên thân thể nhẵn bóng, nhưng cứ cố ý không chạm đến địa phương tối hỏa nhiệt của Cẩn Du, chỉ ở trên đùi trong của y không nhẹ không nặng vẽ vòng tròn, ngẩng đầu, đối nhãn thần Cẩn Du từ lâu đã bịt kín thủy khí, lộ ra một tia cười xấu xa.

Cẩn Du rốt cục phát hiện người nọ là cố ý, cắn môi dưới, hạ thân không ngừng cọ xát đùi Nghiêu Hi, mặc dù thấy du͙© vọиɠ y đứng thẳng từ lâu, nhưng hắn vẫn là thờ ơ, còn cúi đầu dùng thanh âm ngập tràn từ tính nói:

” Nói ra, muốn ta làm như thế nào? Ta chưa từng cùng nam nhân làm qua a.” Nói xong, còn lộ ra tiếu dung đáng ghét kia.

Chưa từng làm? Có quỷ mới tin ni! (ai lái kịt)

Cẩn Du hung hăng trừng mắt người đang dùng vẻ mặt vô hại tươi cười trước mắt, y xấu hổ cùng ấm ức căn bản là không mở miệng được, vậy đành phải dựa vào chính mình thôi.

Đưa tay xuống dưới muốn trấn an một chút địa phương đang trướng đau, lại bị Nghiêu Hi bắt được cổ tay kéo lên trên đầu,

Nghiêu Hi một tay kiềm trụ hai tay Cẩn Du, một tay khác nắm lấy trụ thẳng đứng hỏa nhiệt của Cẩn Du, chậm rãi chuyển động chà xát trên dưới, một bên tiếc hận mà nói:

” Lần này quên đi, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy buông tha ngươi, ân?”

Chính là Cẩn Du đã sớm bị trận trận kɧoáı ©ảʍ chôn vùi, đâu còn có tâm tư suy nghĩ xem hắn đang nói cái gì, đầu ngẩng cao cao, mặc sức hưởng thụ.

“A…a… Ách ân…Nhanh…. Nhanh lên một chút……” Cẩn Du thần chí không rõ theo nguyện vọng tối nguyên thủy của cơ thể mở miệng nói ra.

Nghiêu Hi chậm rãi buông ra tay đang bị nắm chặt của Cẩn Du, dốc lòng thỏa mãn y, một bên lại tìm kiếm điểm mẫn cảm trên người y, một khi tìm được, liền vỗ về chơi đùa gấp bội.

Cẩn Du chỉ có thể gắt gao nắm chặt chăn đệm dưới thân, há miệng hút từng ngụm dưỡng khí, để giảm bớt từng đợt sóng đang khuấy động, trên người đã ửng lên một tầng mồ hôi mỏng.

Một chốc sau, theo động tác trên tay Nghiêu Hi từ từ nhanh hơn, Cẩn Du càng thêm cong lên cơ thể, tay khẩn trương bắt lấy cánh tay Nghiêu Hi đang đặt tại bên người, trong đầu trong nháy mắt trống rỗng,sau một trận run rẩy, phát tiết đi ra.

“A………”

Thân thể khẩn trương cao độ thoáng cái thả lỏng xuống, khí lực trong cơ thể phảng phất như bị rút đi, chỉ còn thỉnh thoảng dẫn tới một trận run rẩy, hai tay vô lực thả xuống hai bên sườn, ngực không ngừng phập phồng, giống như con cá đang hấp hối, hít vào từng ngụm lớn.

Nhìn Cẩn Du biểu tình thỏa mãn, Nghiêu Hi chậm rãi tách ra hai chân y, Cẩn Du hiện tại chỉ có thể vô lực mặc hắn bài bố, hai chân Cẩn Du mở rộng lộ ra huyệt động tư mật, huyệt khẩu màu phấn hồng hé ra hợp lại giống như đang chờ mong Nghiêu Hi tiến nhập.

Chỉ là động khẩu vẫn nhỏ hẹp như cũ, Nghiêu Hi không muốn để Cẩn Du trong quá trình hoan ái chịu nhiều đau đớn, đành cố nén trụ hạ thân đang bất mãn xung động, tiến hành từng bước.

Nghiêu Hi đem ngón tay có dính bạch trọc của Cẩn Du chậm chạp đưa vào cái miệng nhỏ mê người kia, xoay tròn, vừa đẩy vừa ấn, thẳng đến khi nó chậm rãi đem cả ngón nuốt vào, liền bắt đầu từ từ trừu sáp lên.

” Ách… Ân….” Cảm giác được kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi hạ thân, Cẩn Du trong miệng lại bắt đầu rêи ɾỉ, chỉ là thanh âm nhỏ đi rất nhiều, trong đó còn hỗn loạn một tia uể oải biếng nhác.

Tiếp đó, Nghiêu Hi đồng dạng dùng ngón thứ hai, ngón thứ ba trừu cắm vào.

Cẩn Du theo động tác trên tay hắn, trên dưới hơi phập phồng, thanh âm mị hoặc không ngừng phát sinh, trực tiếp khảo nghiệm lực nhẫn nại của Nghiêu Hi.

Thấy y dần dần thích ứng được độ lớn của ngón tay, liền rút ngón tay ra, nâng thắt lưng Cẩn Du lên, lại đem hạ thân mình nhắm ngay động khẩu hắn thèm muốn đã lâu, động thân, gian nan đưa đi vào.

” Ân?…. A….” Hạ thân đột nhiên trống rỗng khiến Cẩn Du hơi mở hai mắt, tiếp theo lại bị một trận đau nhức khiến lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên.

” Đau nhức… A… Không được…Rất…Rất….” Cẩn Du hô lên, đau đến khiến y rơi lệ, tay liên tục đánh lên vai Nghiêu Hi.

Nghiêu Hi lúc này làm sao có khả năng thối lui, động khẩu phía dưới gắt gao cắn chặt phân thân hắn, bây giờ hắn cũng là đau đến một đầu mồ hôi, cứ như vậy mới tiến vào một phần ba, Cẩn Du đã chịu không nổi.

Nghiêu Hi cúi người sít sao mà ôm lấy thân thể Cẩn Du, trấn an nói:

” Thả lỏng… Cẩn Du, nhẫn…nhẫn một chút, một hồi sẽ không đau nhức nữa, ngoan nào.” (dã thú dụ dỗ tiểu bạch thỏ)

Có lẽ là Nghiêu Hi thanh âm ôn nhu xoa nhẹ bớt đau đớn, có lẽ là Cẩn Du đã bắt đầu thích ứng với kích thước của hắn, Nghiêu Hi dần dần cảm giác hạ thân thư hoãn rất nhiều, khuôn mặt Cẩn Du cũng không còn thống khổ như vừa nãy.

Từ từ tiến vào một chút, cảm giác được nơi đó đang chặt chẽ bao vây, kɧoáı ©ảʍ liền như nhất xúc tức phát.*

* nhất xúc tức phát: chạm một cái là nổ.

Cẩn Du càng cố sức ôm lấy bả vai Nghiêu Hi, cảm giác hạ thân đau đớn như bị xé rách, trong lòng lại vẫn lo lắng Nghiêu Hi sẽ không cảm thấy khoái hoạt, liều mạng cắn môi dưới dần dần rướm máu, nỗ lực cự tuyệt phát ra âm thanh.

Cảm giác được Nghiêu Hi đang chậm rãi thăm dò, Cẩn Du kiên trì quyết tâm, nói:

” Không có việc gì, ân… Tiến..tới.”

Nghiêu Hi cũng hiểu được như vậy cũng không phải là biện pháp, nhẹ giọng nói:

” Cẩn Du, nhẫn nhẫn.” Nói xong, dụng lực đem phân thân toàn bộ tiến nhập vào huyệt khẩu của y.

” Ân a…….” Cẩn Du thực sự nhịn không được đau đớn cực đại này, không khỏi kêu lên.

Nghiêu Hi gắt gao ôm lấy Cẩn Du, hai tay trên dưới liên tục trấn an nói:

” Được rồi được rồi, ta không động, thả lỏng, Cẩn Du, thả lỏng sẽ không đau nhức a.”

Cẩn Du đã một đầu mồ hôi, trùng kích vừa rồi thiếu chút nữa khiến y ngất đi, hiện tại cũng là đang ra sức điều chỉnh hô hấp, nhượng chính mình tận lực thả lỏng, nhanh một chút thích ứng cự vật của hắn.

Qua không lâu sau, hai người đều là mồ hôi như nước, nhưng vẫn như cũ gắt gao ôm lấy nhau, Nghiêu Hi cố nhịn xuống bên dưới sưng tấy, chậm rãi đợi Cẩn Du thích ứng với mình.

” Được rồi, động đi.”

Nhận được xá lệnh Nghiêu Hi quả thật như nghe được tiếng trời, nhưng vẫn là không dám chuyển động quá lớn.

Chậm rãi động động thắt lưng, nhục bích vừa nóng vừa chặt ma sát phân thân sảng khoái thiếu chút nữa khiến Nghiêu Hi tước vũ khí đầu hàng, hoàn hảo nhịn xuống được bằng không sẽ cực kì mất mặt a.

Nghiêu Hi cũng không có nói dối, hắn thật sự là lần đầu tiên làm cùng với nam nhân, chỉ là vì không muốn thương tổn tới Cẩn Du nên trước đó đã chuẩn bị ít tranh vẽ để nghiên cứu một chút.

Loại kɧoáı ©ảʍ này cùng với nữ nhân tuyệt nhiên bất đồng, hắn rốt cục minh bạch vì sao có nhiều người yêu thích con đường này như vậy, còn làm không biết mệt a, quả nhiên là khoái hoạt đến dục tiên dục tử.

Nghiêu Hi chậm rãi gia tăng mức độ trừu tống (nôm na là ra vào đó), thấy khuôn mặt Cẩn Du chậm rãi giãn ra, rốt cuộc cũng yên tâm mà tận tình hưởng thụ cảm giác mới y mang đến, trong miệng vừa liên tục gọi tên Cẩn Du, vừa phát động từng đợt công kích mãnh liệt.

Cẩn Du theo từng động tác của Nghiêu Hi, thân thể kịch liệt lay động, đến ván giường dưới thân đều phát ra thanh âm chi dát ( chi: két), bên trong còn kèm theo tiếng da thịt va chạm *** mỹ, đều không khỏi làm y xấu hổ đỏ mặt.

Tiếng rêи ɾỉ ân ân a a không bị khống chế từ trong miệng y phát sinh, quả thực không giống như là của chính mình, đôi mắt phủ một tầng hơi nước mông lung hơi hơi mở ra, nhìn Nghiêu Hi đang không ngừng chuyển động trên người mình.

Nghiêu Hi phát hiện được người dưới thân đang phân tâm, càng thêm dùng sức va chạm, vô tình chạm đến điểm nào đó nhô lên trong cơ thể Cẩn Du, khiến cho Cẩn Du thét chói tai, lập tức liên tục nhắm điểm kia tiến lên công kích.

” A…Không….chỗ đó….không nên…A… Chậm một chút….” Cẩn Du thất thần thét cao.

Nghiêu Hi một bên ra sức đánh sâu vào, một bên mở miệng hỏi:

” Không nên cái gì?..Không nên chậm?…A..Hảo.” Nói xong, khởi thân đứng dậy, toàn lực trùng kích.

” Aha….. A…Không đúng…Cáp..cầu ngươi…a…a!!!!” Thân thể Cẩn Du lay động càng thêm kịch liệt, liên tục mở miệng cầu xin tha thứ, hạ thân không ngừng bị đại lực quất xuyên vào, phát sinh thanh âm ba ba so với trước đó càng thêm lớn, tiếp đó, một trận tê dại từ chỗ hạ thân hai người tương liên chớp mắt lan rộng ra, cong người lên, sau một trận run rẩy liền tiết ra.

Hạ thân đột nhiên co rút khiến Nghiêu Hi cũng không thể trụ vững, theo run rẩy của Cẩn Du, cũng cùng bắn ra.

Nghiêu Hi ôm Cẩn Du nằm ở trên giường, phân thân vẫn còn ở lại bên trong không muốn rút ra, cảm giác được một ít bạch trọc xuôi theo mép động khẩu tràn ra.

Cẩn Du một điểm khí lực cũng không còn, tựa ở trong ngực hắn liên tục thở hổn hển, nhưng phân thân Nghiêu Hi chỉ nghỉ ngơi trong một lúc lại một lần nữa sưng lên, hơn nữa cái đông tây kia tựa hồ thực tủy biết vị so với lúc nãy còn thô to hơn một vòng, thoáng cái liền đem cái động khẩu của Cẩn Du kéo căng ra.

Cẩn Du mở mắt ra, cầu khẩn nhìn Nghiêu Hi, Nghiêu Hi bất đắc dĩ cười một cái, nhẹ giọng nói: (anh thực là bất đắc dĩ sao?)

” Một lần cuối cùng.” Cẩn Du đành phải nhắm mắt lại nhận mệnh.

Nghiêu Hi ngồi dậy, tay nắm lấy thắt lưng Cẩn Du nhượng y ngồi ở trên người mình, hoàn hảo thứ gì đó vẫn còn ở bên trong, vừa vặn thuận tiện bôi trơn, nên lần này trừu động dễ dàng hơn nhiều.

Hơn nữa tư thế ngồi khiến phân thân của Nghiêu Hi cắm vào càng sâu, Nghiêu Hi nâng thắt lưng Cẩn Du liên tục cao thấp lay động, nhìn y nâng đầu cao cao, mái tóc thật dài theo thân thể lên xuống lắc lư mà phiêu tán.

Lần này hoan ái so với lần đầu khiến hai người cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ càng thêm tiêu hồn, đã không còn đau đớn, chỉ còn lại từng đợt sóng triều phóng túng.

Nghiêu Hi cắn cắn vành tai Cẩn Du, phun hơi thở khàn khàn, nói:

” Gọi tên của ta, Cẩn Du, gọi ta Hi.” Cẩn Du bị trận trận kɧoáı ©ảʍ trước giờ chưa từng có nhấn chìm, đâu thể nghe Nghiêu Hi nói.

Nghiêu Hi cũng phát hiện, đột nhiên đình chỉ sức lực trên tay, trùng kích cũng ngừng lại.

Du͙© vọиɠ bị câu khởi bất ngờ bị người chặn ở nửa đường, từ chỗ sâu trong thân thể tràn ra một cỗ ngứa ngáy khó nhịn, Cẩn Du cầu xin nhìn Nghiêu Hi, liên tục dùng hạ thân cọ xát Nghiêu Hi.

Nghiêu Hi hiển nhiên cũng muốn siết chặt, nhưng lại chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lặp lại một lần nữa:

” Gọi Hi, ngoan, ta liền cho ngươi.”

Cẩn Du đỏ mặt, hai tay vịn lấy vai Nghiêu Hi, đem đầu dán thật thấp phía trên, thật sự là không nén được khát vọng trong cơ thể, nhẹ giọng mà gọi một tiếng “Hi… ”

Nghiêu Hi cười một cái, chậm rãi động động thân, tiếng rêи ɾỉ liền thuận theo quấn quanh hai người.

” Ân..a..nhanh..ân…Nhanh một chút…” Cẩn Du nhẹ giọng nói.

Nghiêu Hi lộ ra một tia cười xấu xa, hỏi:

” Cái gì? Cẩn Du, hô, ta không có nghe thấy, nói to lên một chút.”

Cẩn Du mở mắt trừng hắn một cái, nhưng trong tình cảnh này thực sự là không có uy lực gì, trái lại có chút mị hoặc mê người.

Cẩn Du cúi đầu càng sâu, nhưng Nghiêu Hi hết lần này tới lần khác cứ chậm rãi mà ma sát như thế, còn không bằng không động còn tốt hơn, như có như không như vậy càng thêm phiền lòng.

Cẩn Du bất chấp nhắm mắt lại, đề cao thanh âm, nói:

“Nhanh một chút…ân…Van cầu ngươi…” Khóe mắt từ từ rớm rớm nước mắt.

Nghiêu Hi thương tiếc hôn sạch nước mắt trên mặt y, hai tay sít sao ôm chặt thân thể đơn bạc của Cẩn Du, áy náy mà nói:

” Là ta không tốt, đừng khóc, Cẩn Du.”

Tiếp đó, hạ thân hắn liền bắt đầu trừu sáp rất nhanh, nhượng Cẩn Du dần dần rơi vào giữa vòng xoáy kɧoáı ©ảʍ, cũng quên mất không vui vừa nãy, thẳng đến lúc hai người lại một lần nữa cùng đạt đến đỉnh điểm, Nghiêu Hi mới buông tha cho y.

Lúc sau, Cẩn Du nặng nề mà ngủ mất, tắm rửa lau người, thu thập đệm giường tất cả đều là Nghiêu Hi một tay lo liệu, hắn rất vui vẻ, có thể tự tay giúp Cẩn Du tắm cũng là một chuyện vui lớn, bất quá phải áp chế lửa nóng lần nữa bốc lên trong cơ thể cũng rất khó chịu.

Chờ tất cả thu thập thỏa đáng, lại kiểm tra hạ thân Cẩn Du, xác định chỉ có chút sưng đỏ, không có bị thương nứt ra mới yên lòng, thư thư phục phục mà ôm thiên hạ hắn mơ tưởng đã lâu tiến nhập mộng đẹp.

Đùng! Đùng! Đùng! *bắn pháo**tung bông**tung hoa*…..Chúc mừng a, kỉ niệm ta đã đi được 1/4 đoạn đường *mếu*, mọi người vào chúc mừng ta đi~~~Vắng vẻ quá a~~~ TT___TT