Lê Yên Ký

Chương 10

Chương 10
Nghiêu Hi đẩy ra đám người vướng bận chạy tới bên giường, đã thấy Thụy nhi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên người nổi đầy điểm đỏ, gọi nó cũng không có phản ứng, một bộ dạng yếu ớt.

“Chuyện gì xảy ra, như thế nào mà hiện tại mới phát hiện, các ngươi đều làm cái gì hả!” Nghiêu Hi rống giận, tất cả hạ nhân hoảng sợ mà bộp bộp quỳ hết một mảnh.

“Thải Nhi, ngươi là thế nào trông nom thế tử? Hắn nếu như có chuyện gì, ngươi cứ chờ lĩnh chết đi!” Nghiêu Hi lần này thực sự sinh khí, Thụy nhi là do thê tử hắn dùng mệnh đổi lấy, là chứng cứ duy nhất cho sự tồn tại của nàng, hắn tự nhiên bảo bối phi thường, quyết không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Hài tử bị bệnh đậu mùa vốn là bình thường, chỉ cần phát hiện đúng lúc, lấy năng lực của bọn họ tất nhiên không có việc gì, nhưng Thụy nhi đều đã hôn mê mới bị người phát hiện, thực sự là dữ nhiều lành ít ni!

Thải Nhi ngơ ngác mà đứng, trái lại không phải vì sợ, mà là càng nhiều tự trách, tự trách mình ngay cả hài tử duy nhất của tiểu thư đều cũng không chiếu cố hảo, là do nàng sơ sẩy, nàng tội đáng chết vạn lần, như thế nào buổi tối lại không có đến xem a, như thế nào lại không phát hiện tiểu thế tử so với bình thường an tĩnh hơn rất nhiều a, nếu như tiểu thế tử thật sự xảy ra chuyện gì không hay, không cần Vương gia hạ lệnh, nàng cũng sẽ đi theo bồi tiểu thư cùng thế tử a.

Mấy Đại phu vội vã từ trong viện của Cẩn Du đuổi tới, khẩn trương cấp thế tử chẩn mạch, bốc dược, nhưng thế tử bị phát hiện thực sự quá muộn, có thể hay không cứu sống còn phải xem thiên ý a!

Nghiêu Hi giận dữ, đồ vật gì bên cạnh đều đập vỡ nát.

“Thiên ý? Bản vương mặc kệ cái gì thiên ý, ta chỉ muốn Thụy nhi hảo hảo mà sống, hắn nếu có chuyện gì các ngươi đều cấp hắn chôn cùng!” Nghiêu Hi nôn nóng đến phát điên lên sớm mất phong độ giáo dưỡng vốn có, hắn bây giờ không còn là Vương gia cao cao tại thượng, mà chỉ là một phụ thân đang lo lắng cho an nguy của hài tử.

Thải Nhi nghe xong, càng ngốc tại chỗ, tinh thần hốt hoảng.

Đại phu mở kỷ phúc tầm thường lấy ra dược trị liệu bệnh đậu mùa, nhưng Thụy nhi hiện tại căn bản uống không được, liền gọi người đem tới mấy vò rượu nóng, liên tục hướng trên người Thụy Nhi sát sát. Vội vàng hơn nửa ngày, vài vò rượu đều đã thấy đáy, nhưng Thụy nhi vẫn như cũ sốt cao không hạ, mấy đại phu liên tiếp lắc đầu, cuối cùng kiến nghị với Vương gia chuẩn bị hậu sự, Nghiêu Hi triệt để sụp đổ.

Ở trước mặt tử thần,dù là người khôn ngoan bao nhiêu đi nữa cũng thúc thủ vô sách. Nghiêu Hi giống như mất đi lí trí đem bọn hạ nhân đuổi hết ra ngoài, ai cũng không được phép tới gần, hạ nhân đi vào một người liền bị chai chai lọ lọ bay tới nện vỡ mà đi ra lại.

Nghiêu Hi tự mình gắt gao ôm chặt Thụy nhi, vẫn ngồi như vậy một ngày một đêm.

Nghiêu Hi biết làm như vậy cũng vô dụng, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy chỉ cần hắn canh giữ ở bên người Thụy nhi sẽ không có việc gì, hắn sẽ không nhượng Hắc Bạch Vô Thường mang Thụy nhi đi, nói cái gì cũng không được!

Cẩn Du cùng sư phó rất lâu không gặp, lại vừa trải qua một hồi sinh tử kiếp nạn, sống sót sau đại nạn bọn họ tất nhiên là có rất nhiều chuyện muốn nói, Cẩn Du sư phó thấy y một thân thương tích đau lòng không ngớt, Cẩn Du cũng lo lắng sư phụ tại nhà lao chịu nhiều thống khổ.

Cẩn Du đem sự tình phát sinh mấy ngày nay tất cả đều nói cho sư phụ, nói đến nói đi cũng không có một câu muốn ly khai Nghiêu Hi, Cẩn Du chính mình không phát giác, thế nhưng sư phó y ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, trong lòng tràn ngập lo lắng, nhìn ra Cẩn Du tựa hồ không phát hiện ra y đối Bát vương gia có cảm tình đặc biệt, hắn cũng không có lên tiếng nhắc nhở.

Hai người trò chuyện trò chuyện đến tận đêm khuya, Cẩn Du đơn giản cùng sư phó tựa như hài đồng mà cùng nằm trên tháp đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm, mới vừa dùng xong tảo thiện, liền thấy Trương Sở Phong từ bên ngoài đi tới, trên mặt tâm tình ngưng trọng.

Cẩn Du đối vị tướng quân đã từng giúp đỡ mình thập phần cảm kích, thấy hắn đi tới, liền tiến lên ân cần thăm hỏi:

” Trương tướng quân, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra khiến tâm tình hỗn loạn, chưa từng hảo hảo hướng ngài nói lời cảm tạ, chuyện của sư phụ ít nhiều đều nhờ Trương tướng quân xuất thủ tương trợ, ngày khác, Cẩn Du định hảo hảo đáp tạ ngài cùng Vương gia.”

Nhắc tới Vương gia, Cẩn Du lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua ngoại trừ sáng sớm gặp hắn một lần, cũng không thấy hắn đến tìm y, mấy ngày nay cùng nhau đến cùng nhau đi, đột nhiên không gặp y quả thật có chút không quen, liền hỏi:

” Trương tướng quân chính là đến tìm Vương gia sao? Người không có ở đây, có lẽ đang ở tẩm thất hoặc thư phòng.”

Trương Sở Phong mơ mơ hồ hồ, lúc này mới nghe rõ Cẩn Du nói.

” A, ta không tìm hắn, xảy ra chuyện như vậy, hắn còn có tâm tình gặp ta sao? Ta cũng chỉ mới nghe quản gia nói. ” Trương Sở Phong đáp.

” Chuyện gì?” Trương Sở Phong nói một phen nhưng lại khiến Cẩn Du thẩn thờ không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

” A? Ngươi không biết? Ai, tiểu thế tử mắc bệnh đậu mùa a, hình như là phát hiện ra quá muộn nên tình trạng thực sự rất xấu, quản gia còn muốn ta đi khuyên giải Vương gia, ta sao có thể khuyên được hắn a, ta nếu như… Ai … Người đâu?”

Cẩn Du nghe xong nửa câu đầu đã bỏ chạy ra ngoài, chỉ để lại Trương Sở Phong một mình lẩm bẩm.

Lúc Cẩn Du quay trở lại Vương phủ, vào trong viện của tiểu thế tử, trên tay đã nhiều hơn một cái bình màu đen, đang lúc quang minh chính đại bước vào bên trong đi, lại bị quản gia ngăn cản trở lại.

Quản gia đang bận rộn cấp tiểu thế tử chuẩn bị hậu sự, gặp Cẩn Du muốn vào ốc liền đến ngăn lại.

“Công tử đừng đi vào, Vương gia đều đánh bị thương vài hạ nhân rồi, ngươi trên người còn có thương ni.”

” Đừng cản ta, ta là đến cứu mệnh thế tử của ngươi a!” Cẩn Du mặc kệ quản gia, tiến lên muốn đi vào.

Không đợi Vương quản gia phản ứng nhiều, Cẩn Du đã vọt vào trong.

Vào gian phòng, Cẩn Du bị cảnh tượng trước mắt dọa đến ngây người, đồ vật nguyên bản lộng lẫy hoa lệ đều bị đập vỡ toàn bộ,mảnh vụn phủ kín mặt đất, Thải Nhi quỳ gối ngơ ngác trên đất ngây ngốc nhìn bên trong, Cẩn Du kêu vài tiếng cũng không có phản ứng, trên tay nàng còn bị mảnh vỡ cắt ra thật nhiều vết thương.

Đi tới nội thất, càng chật vật không chịu nổi, màn bị xé vỡ vụn, cái bàn cũng ngã.

Nghiêu Hi ôm Thụy nhi ở trên giường động cũng không động, đôi mắt đỏ hồng, bất lực nhìn phía trước.

Ở trong lòng Cẩn Du, Nghiêu Hi luôn là ngọn núi cao to, sừng sững, đáng tín nhiệm nhất, chưa bao giờ nghĩ tới một người giống như thần linh như thế cũng có một mặt yếu đuối, cũng sẽ lộ ra biểu tình bất lực như vậy.

Cẩn Du trong lòng căng thẳng.

Vội vã để xuống cái bình trong ngực, đến gần xem tình huống của Thụy nhi.

Có thể là một ngày một đêm trùng kích ( kích động) khiến Nghiêu Hi mất hết khí lực trên người, cũng có thể là bởi vì người tới gần là Cẩn Du,tóm lại Nghiêu Hi không có như trước đem người đánh đuổi ra ngoài.

Thụy nhi một ngày hai đêm hôn mê bất tỉnh, hiện tại không có sinh khí mà nằm trong lòng phụ thân, cánh tay mềm mại rũ xuống, nếu không có gương mặt đỏ bừng cùng hô hấp yếu ớt đến gần như không có, thật đúng là nhìn không ra bất cứ dấu hiệu nào của sinh mệnh.

Gặp Thụy nhi tình trạng thập phần nguy cấp, Cẩn Du liền muốn ôm Thụy nhi ra hảo hảo tiến hành cấp cứu.

Nghiêu Hi cảm giác có người muốn ôm đi hài tử, song chưởng phản xạ càng thêm gắt gao buộc chặt, cho dù Cẩn Du như thế nào kéo cũng kéo không ra, thấy Vương gia không chịu buông tay, Cẩn Du cũng nóng nảy, vội vàng nói:

“Vương gia, ngươi trước buông tay, nếu không cứu kịp, Thụy nhi sẽ chết a!”

Chết? Sẽ không, Thụy nhi sẽ không chết, như thế nào sẽ chết, sẽ không, sẽ không, ngươi gạt ta, bản vương không cho phép!

“Sẽ không chết, Thụy nhi sẽ không chết!” Nghiêu Hi bị Cẩn Du nói khơi dậy chút phản ứng, cánh tay nhưng càng buộc chặt.

Thấy thế, Cẩn Du vội vã đổi giọng:

“Sẽ không chết, sẽ không chết, ngài đem thế tử lộng đau đớn nga Vương gia, mau buông tay a!”

Nghiêu Hi quả nhiên nới lỏng khí lực một chút.

Cẩn Du nhân cơ hội mau chóng ôm Thụy nhi ra, đặt nằm thẳng trên giường, cởi ra áo đơn.

Nghiêu Hi ngơ ngác nhìn, còn chưa kịp có phản ứng lại.

“Ngươi đang làm gì?” Nghiêu Hi hỏi, thân thể vẫn còn cứng đờ không nhúc nhích.

“Cứu hắn, giúp ta đem cái bình trên bàn đến đây đi.” Cẩn Du ngoảnh đầu nói.

Nghiêu Hi mờ mịt nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy trên bàn quả nhiên có một cái bình đen như mực, quay đầu lại nhìn một chút nhi tử đang hấp hối.

Lúc này, Nghiêu Hi mới phản ứng trở lại, vội vã mang tới cái bình.

“Mở ra.” Cẩn Du lại nói.

Nghiêu Hi chụp mở nắp ra, vốn tưởng rằng là cái gì linh đan diệu dược, nhưng sau khi mở, chỉ thấy phiêu ra một trận nồng nặc hương rượu, trong lòng liền thập phần thất vọng.

“Dùng rượu sát trên người đã thử qua rồi, vô dụng thôi.” Thanh âm hắn lại trầm xuống phía dưới.

Cẩn Du không có để ý tới, cầm qua bình rượu,đem vải bố thấm ướt, hướng trên người Thụy nhi vẽ loạn, cẩn thận tránh né những nốt mẩn sinh mủ, vừa sát vừa nói:

” Rượu này là do sư phụ ta tự mình nhưỡng ra, cùng rượu bình thường bất đồng, còn muốn nồng hơn mười phần, căn bản không ai dám trực tiếp uống xuống, khi muốn giọng nói khàn đi, đều là một muỗng nhỏ trộn với một bình nước nhỏ mới dám uống, cứ như vậy vẫn còn rất mạnh nga, nó được sư phụ ta xem như bảo bối ni!” Vừa nói, động tác trên tay cũng không có dừng.

“Khi còn bé ta cũng mắc bệnh đậu mùa, bởi thân thể yếu đuối, không chống đỡ được, sốt cao ba ngày ba đêm, đại phu cũng nói không thể cứu, chỉ có chờ chết, sư phụ mới xuất ra rượu này, xoa mấy lần nhiệt đều lui, một vài ngày, nốt mẩn cũng tiêu thất, dấu vết cũng không lưu lại, sau lại trong viên còn có mấy hài tử bị bệnh đậu mùa, cũng có nhiều đứa không chịu được, cũng là nhờ thế này mà hảo, hiện tại đều rất khỏe mạnh ni.”

Nghe xong Cẩn Du nói, Nghiêu Hi liền lấy lại sức sống, vội vàng cầm đến khăn tay, thấm rượu, cùng nhau hướng trên người Thụy nhi mà sát.

Cứ như vậy, hai người bận rộn nửa canh giờ, nhưng lại cảm giác được Thụy nhi không còn nóng như trước nữa, liền không dám chậm trễ, lại xoa thêm một nén nhang, cơn sốt đã lui hơn phân nữa.

Nghiêu Hi đại hỉ, vội vàng gọi tới đại phu.

Các đại phu thấy cũng bất khả tư nghị ( khó tin), bảo Vương gia có thần linh phù hộ gặp dữ hóa lành.

Quản gia phấn chấn quỳ xuống dập đầu vài lần, nói là Vương phi ở trên trời linh thiên, phù hộ cho thế tử a, vội vã sai người thu lại mấy dải lụa trắng, bị Nghiêu Hi thấy được hảo hảo răn dạy một trận, người còn chưa có chết treo cái gì lụa, nhưng quản gia ngược lại lại vui tươi hớn hở hơn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~