Tôi Hô Mưa Gọi Gió Ở Kịch Bản

Chương 3

Đám người Hoàng phu nhân nghe thấy lời này lại tự tin lên, nội tâm còn dào dạt đắc ý ——

Xem đi, quả nhiên không được yêu thương.

Sở Yến nhìn thấy thái độ của lão gia tử, ra vẻ hoảng loạn mà rũ mắt. Nhưng đáy mắt âm trầm một mảnh, ấp ủ gió lốc. Chỉ là, không đợi cậu phản kích, phía sau liền có người thay cậu mở miệng.

“Sở lão gia tử đối với tiểu thiếu gia, không khỏi có chút hà khắc rồi.”

Những lời này vô hình trung chống đối Sở lão gia tử.

Ai? To gan như vậy.

Các đại gia tộc âm thầm kinh ngạc, sôi nổi nhìn về hướng thanh âm nơi phát ra. Nhưng trong chớp mắt, tầm mắt chạm đến người kia đều không ngoại lệ mà tăng thêm mấy phần kinh ngạc.

Sở Yến nhìn qua theo, không tiếng động mà đánh giá.

Người tới dung mạo anh đĩnh xuất chúng, dáng người cao gần 1m9, càng cảm giác trác tuyệt. Đối phương mặc áo sơ mi mỏng, kích cỡ cắt may đem dáng người hoàn mỹ phác hoạ, hai chân thon dài mà thẳng tắp, quả thực đâm thẳng vào đôi mắt người khác. Chỉ là người kia vừa đứng, liền làm người cảm thấy thật lớn uy hϊếp.

Sở Yến khẽ nhúc nhích ánh mắt, chỉ tiếc, nguyên chủ trong trí nhớ, cũng không có một người nào như vậy.

Sở lão gia tử vừa thấy người đến, tức khắc đứng lên, trên mặt khó được hiện ra vài phần cẩn thận khách sáo, “Đường tổng, ngài vừa tới sao?”

Đường Dục gật đầu, âm thanh lãnh đạm, “Vừa đến một lúc, thấy lão gia tử xử lý việc nhà, nên không vội tiến lên quấy rầy.”

Không ít người thấy là Đường Dục, trên mặt hiện ra kinh hỉ giấu đều giấu không được.

Trong lời đồn, thế lực của Đường Dục trên kết quan trường, dưới thông hắc đạo. Tuy bên ngoài chỉ là một thương nhân, nhưng ánh mắt hắn độc ác, phàm là hạng mục có hắn ra tay đầu tư, không thể không kiếm được đầy bồn đầy chén.

Ở Tấn Thành không biết có bao nhiêu xí nghiệp chờ mong cùng hắn hợp tác.

Không nghĩ tới, tiệc mừng thọ Sở lão gia tử, cư nhiên còn có thể đem vị tôn đại Phật này mời đến.

Sở lão gia tử nghe vậy, trên mặt ý mừng hơi phai nhạt vài phần.

Tập đoàn Sở thị vẫn luôn muốn cùng Đường Dục hợp tác, đáng tiếc chính là tìm không thấy cơ hội. Lúc này đây, ở tiệc mừng thọ, Sở lão gia tử cũng là ôm thái độ thử một lần, mời Đường Dục.

Hiện tại khen ngược, người là theo lời ước mà đến, nhưng lại làm cho đối phương nhìn thấy một vở diễn như vậy.

Đường Dục trực tiếp bỏ qua thần sắc lão gia tử, tầm mắt hắn hướng đến trên mặt thiếu niên một chút.

Sở Yến nhìn về phía hắn, hai người mới vừa đối diện, liền từng người chuyển mắt sang nơi khác.

“Sở lão gia tử.” Đường Dục mở miệng. Trên mặt hắn không có nhiều biểu tình, chỉ là hơi chau mày, “Thị phi đúng sai, đều ở nhân tâm.”

Người Đường Dục mang đến đoán được ý hắn, theo sát lên tiếng, “Lão gia tử, việc này nếu không giải quyết, ở trong mắt người ngoài, chỉ sợ thành chê cười.”

Hai câu này nói, ngữ khí tuy bình đạm, nhưng khiến trong lòng Sở lão gia tử nhảy dựng.

Người khác còn chưa tính, nếu là Đường Dục bởi vì việc này đối với ông cùng Sở gia có cái nhìn, chỉ sợ về sau muốn hợp tác, đối phương cũng sẽ nhiều thêm một tầng suy xét.

Rốt cuộc, người trong nhà đều bảo vệ không được, làm sao sẽ là đối tác thương nghiệp đáng tin cậy?

“Đường tổng nói đúng, ta đang định xử lý.” Sở lão gia tử mở miệng, trong lòng đã có tính toán.

“Ông nội.” Sở Yến nhắm chuẩn thời cơ, áp xuống không vui trong lòng, ra vẻ nhút nhát sợ sệt mà nói một câu, “Con, con lại không biết cố gắng, nên tuỳ người đánh, tuỳ người mắng.”

Khi nói chuyện, lại một bên nhìn Hoàng Gia Hào cùng Cố Diệu , “Nhưng như thế nào, con đều không tới phiên người ngoài khi dễ……”

Hoàng phu nhân trong lòng thầm nói không ổn, vừa mới chuẩn bị mở miệng, liền thấy Sở lão gia tử nhìn lại, “Hoàng phu nhân, còn có Cố phu nhân.”

Sở lão gia tử thời trẻ ở trên thương trường cũng là một người sát phạt quyết đoán. Chỉ là một ánh mắt, cũng đủ để cho Hoàng, Cố hai phu nhân cảm thấy sợ hãi.

Con mình nuôi lớn, các nàng tự mình hiểu biết.

Vết thương này của tiểu thiếu gia, tám chín phần mười chính là do hai nghịch tử này làm ra.

Thái độ lão gia tử chợt xoay ngược lại, chuyện tới bây giờ, các nàng chỉ có thể nhận sai trước.

Cố phu nhân lập tức sửa miệng, “Sở lão gia tử, việc hôm nay là con trai tôi không đúng. Ngộ thương tiểu thiếu gia, còn làm phiền ngài. Tôi hướng ngài nhận lỗi.”

Trong giây lát, Hoàng phu nhân cũng phản ứng lại, “Đúng, là chúng tôi không phải.”

Nàng vừa nói, vừa đè đầu Hoàng Gia Hào bắt hắn cúi đầu, Tôi hướng ngài cùng tiểu thiếu gia xin lỗi.”

“Tôi không cần các ngươi xin lỗi.” Sở Yến chưa đợi lão gia tử nói, đã mở miệng.

Nếu một câu xin lỗi là có thể hoá giải mọi chuyện, cũng quá tiện nghi cho hai tên này.

Hốc mắt cậu còn hồng, quật cường mà lặp lại một lần nữa, “Tôi không hiếm lạ các người xin lỗi.”

Lời này có chút trẻ con, nhưng người ngoài nghe được, về tình có thể tha thứ.

Sắc mặt hai vị phu nhân càng thêm khó coi, giấu bất an mà chờ lão gia tử lên tiếng.

Sở lão gia tử xem thái độ của cậu, lại thấy nhiều người ngoài như vậy, liền làm đủ khí thế, ông hừ lạnh nói, “ Xem lại lời của con các người nói ra, còn làm tiểu Ngạn bị thương…… Hai vị phu nhân, nếu hai nhà Hoàng, Cố các người chướng mắt Sở gia chúng ta. Như vậy sau này hợp tác, cũng bỏ đi!”

Nói xong, liền vung bàn tay lên, “Bảo an đâu? Tiễn khách!”

Hai phu nhân nghe thấy lời này, liền hoảng hốt. Xí nghiệp của chồng bọn họ, bao năm qua đều dựa vào cùng Sở thị hợp tác. Lần này tiệc mừng thọ, cũng là thay chồng từng người, tới tìm nhân mạch, lôi kéo hợp tác.

Nào biết đâu rằng, trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Không chỉ không có ít nhiều ‘ hảo cảm ’ như mong muốn, ngược lại làm mất đi việc hợp tác. Việc này, nếu là bị chồng các nàng biết, còn được mắng chết các nàng?

Hoàng phu nhân nghĩ đến điểm này, trong lòng hối hận cùng hoảng sợ đan xen, tức khắc khóc lên, lớp trang điểm trên mặt đều bị lem, Cố phu nhân cũng tái nhợt sắc mặt.

Hoàng Gia Hào cùng Cố Diệu nhìn thấy tình huống này, sợ tới mức không biết làm sao. Bọn họ vô luận như thế nào cũng chưa nghĩ đến, dĩ vãng mặc người khi dễ Sở Ngạn, hôm nay cư nhiên sẽ khác thường, tố cáo bọn họ.

Sớm biết rằng chuyện sẽ như thế này, ngay từ đầu bọn họ sẽ không dây vào cậu…… Chỉ là hiện tại, mặc kệ bọn họ hối hận như thế nào, cũng chỉ có thể bị bảo an cưỡng chế mang đi ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy bốn người bị đuổi ra, đều kiềm chế cười nhạo.

“Được rồi, làm các vị chê cười.” Sở lão gia tử lên tiếng, bỏ qua việc này, “Quản gia, đi xử lý miệng vết thương của tiểu thiếu gia.”

“…… Vâng.” Sở Yến không nhiều lời, xoay người đi theo quản gia rời đi.

Trò khôi hài đã qua, Sở Yến cũng lười giả vờ giả vịt. Cậu hơi cúi đầu, khóe miệng lộ ra một tia ý cười khinh miệt, lướt qua giây lát.

Không nghĩ tới, một màn này vừa vặn dừng ở trong mắt Đường Dục.

Đường Dục hơi hơi nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên rời đi, trên mặt thoáng qua một tia thú vị cùng tìm tòi nghiên cứu.

…… Này Sở gia tiểu thiếu gia, nhưng thật ra có điểm ý tứ.

-------------------------------------

《 Thương đồ 》 là một bộ nguyên sang kịch bản, nam chính tên là Sở Hiên Triệt.

Mẹ và cha Sở Hiên Triệt là mối tình đầu của nhau. Nhưng bởi vì gia cảnh kém xa, bị bắt tách ra. Cha hắn Sở Tuấn Mậu vì gia tộc sự nghiệp, chỉ có thể cưới tiểu thư thương gia. Mà mẹ hắn, một mình một người, đem hắn sinh ra, nuôi nấng.

Năm Sở Hiên Triệt 6 tuổi, cha mẹ hắn ngoài ý muốn gặp lại, mọi người trong Sở gia cũng bởi vậy biết được sự tồn tại của hắn. Sở lão gia tử không đành lòng cháy trai mình lưu lạc bên ngoài, phái người đem Sở Hiên Triệt về nhà nuôi nấng. Nhưng mẹ hắn, vẫn luôn không thể đi vào cửa lớn Sở gia.

Sở Hiên Triệt vì mẹ, từ nhỏ liền khắc khổ học tập, pha chịu yêu thích của Sở lão gia tử cùng cha Sở . Kỳ thi Đại học liền bộc lộ tài năng, giúp tập đoàn Sở thị bắt lấy một cái thương nghiệp đại đơn.

Không chỉ có như thế, hắn còn tình cờ gặp gỡ nữ chính, nói đến yêu đương. Chỉ tiếc, hai người bởi vì rất nhiều hiểu lầm, mà lựa chọn chia tay.

Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người từng người phấn đấu. Bởi vì vận mệnh, lại lần nữa gặp lại. Giải trừ hiểu lầm hai người lựa chọn nắm tay, một đường vượt mọi chông gai, đánh bại, chế phục rất nhiều người mang ác ý, hơn nữa cứu được tập đoàn Sở thị kề bên bờ vực phá sản. Cứ như vậy, Sở lão gia tử tán thành tình yêu của bọn họ, sau đó đem tập đoàn toàn quyền giao cho Sở Hiên Triệt……

……

Giờ phút này Sở Yến đang nằm ở trên giường, vết thương trên trán đã được xử lý thích đáng.

Nhưng thần sắc cậu không chút nào thấy thả lỏng, trong mắt còn tràn ra một chút ảo não.

Nam nữ chính《 Thương đồ 》 cũng không phải người tốt đơn thuần. Bọn họ sẽ có tư dục, cũng sẽ vì lợi ích của mình mà cực lực tranh thủ. Biên kịch đem nhân vật trong kịch bản đắp nặn đến đặc biệt chân thực. Rất nhiều tình tiết, đều vạch trần bộ mặt khác của con người.

Đều là vì nguyên nhân này, Sở Yến mới nhận kịch bản này.

Nhưng cậu như thế nào cũng chưa nghĩ đến, kịch bản còn chưa bắt đầu quay đâu, chính mình lại không thể hiểu được mà xuyên vào.

“Sở Ngạn?” Sở Yến nhắc mãi cái tên gần giống tên mình này, trong đầu đang liều mạng nhớ lại nội dung kịch bản.

Không bao lâu, cậu cau mày càng lợi hại hơn.

Sở Ngạn trong kịch bản, bởi vì tính cách hướng nội, không được Sở lão gia tử cùng cha Sở thích. Từ nhỏ đến lớn, liền so ra kém Sở Hiên Triệt.

Sau này, Sở Ngạn kết bạn nữ chính, yêu cô gái duy nhất có thể cho cậu ấm áp. Nhưng không nghĩ tới, nam nữ nguyên nhân chính vì cậu mà tương ngộ, ở cùng nhau.

Sau khi tốt nghiệp, cậu bị Sở lão gia tử mạnh mẽ nhét vào tập đoàn Sở thị. Cậu cái gì cũng đều không hiểu, bị người có tư tâm lợi dụng, không có đầu óc mà đi đối phó nam chính, còn quấn vào dự án thương nghiệp lừa đảo lớn. Sở Ngạn hết đường chối cãi, bị ép đến đường cùng, sau đó cậu và mẹ giống nhau, lựa chọn tự sát.