Ngụy Trang Của Tôi Là Toàn Bộ "Sơn Hải Kinh"

Chương 14: Thiết lập cơ chế thưởng phạt

Nó có vẻ chỉ vài tháng tuổi, lông vừa trắng vừa mềm, cái đuôi dài cong lên thành một vòng tròn nhỏ. Chỗ lông mày có một vệt đen nhàn nhạt, khi nó cọ vào ống quần Thời Kiến Hạ, vệt lông ấy cũng khẽ lắc lư theo, trông vô cùng mềm mại đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với hình minh họa oai phong nghiêm nghị trong sách.

Thời Kiến Hạ hoàn toàn không có sức chống cự với lông xù làm nũng. Cô lập tức ôm lấy Mạnh Cực, xoa mạnh lông tóc trên người nó.

Mạnh Cực ngoan ngoãn nghiêng đầu, cọ cọ vào cánh tay cô, đôi mắt xanh biếc chớp chớp như muốn nói "đói bụng, cơm cơm".

Thời Kiến Hạ: "?"

Thời Kiến Hạ: "!"

Thời Kiến Hạ: "..."

Dường như mấy Ngụy Trang khác trong "Sơn Hải Kinh" cũng cảm nhận được, trang sách lập tức loạt xoạt lật qua lật lại, Cửu Vĩ Hồ và toàn bộ tám Ngụy Trang còn lại đều nhảy ra, phòng khách rộng lớn bỗng chốc trở nên chật chội.

Thời Kiến Hạ mặt không biểu cảm nhìn một đám Ngụy Trang chạy tới, sau đó bị nhấn chìm trong biển cảm xúc "đói bụng, cơm cơm"!

Nhất là Cửu Vĩ Hồ, nó rung rung chín cái đuôi lông xù, nhảy lên vai cô, cùng cô chơi trò mặt úp mặt, cố gắng trở thành Ngụy Trang đầu tiên được ăn no.

Mấy Ngụy Trang còn lại cũng không cam lòng yếu thế, chúng hết làm nũng bán manh lại âm thầm đẩy đồng bọn bên cạnh ra ngoài, hoặc lén giẫm lên đuôi của Ngụy Trang khác. Thậm chí còn có đứa dùng vuốt túm lấy cây nhỏ trên thần sơn, liều mình chen lên phía trước.

Nhìn cảnh tượng "túm đầu lẫn nhau" này, khóe miệng Thời Kiến Hạ co rút, cảm thấy cuộc sống sau này của mình khó yên bình nổi.

Nhóm Ngụy Trang tranh giành tình cảm rất nhanh đã lan đến Phỉ Phỉ đang nằm ngáy khò khò trên sô pha. Nhóc con duỗi mình tỉnh lại, thấy các đồng bọn đang "chiến đấu" thì cũng muốn nhào tới góp vui.

Thời Kiến Hạ đã sắp bị đè bẹp, cô vội vàng giơ tay đẩy lũ nhóc ngốc nghếch ra, nghiêm mặt lên giọng nói: "Đứng im cho mẹ! Không được cọ quậy tung lung!"

Mấy nhóc Ngụy Trang vừa làm nũng vừa chơi xấu ngáng chân đồng bọn ban nãy hơi khựng lại, sau đó lập tức ngoan ngoãn đứng im tại chỗ, nhưng đứa thì vẫy đuôi qua lại, đứa thì lắc lư loạn xạ giữa không trung.

Trong lòng Thời Kiến Hạ hiểu rõ, nếu hôm nay cô không lập ra quy củ, về sau đám nhóc này nhất định sẽ không biết trời cao đất dày là gì. Thế là cô nghiêm mặt chỉ danh: "Cửu Vĩ Hồ, núi Bất Chu không tuân theo mệnh lệnh, trừ 3 điểm!"

Cửu Vĩ Hồ và núi Bất Chu đồng loạt sững sờ. Đứa trước thì mở to đôi mắt ngập nước tỏ vẻ mờ mịt tủi thân... Đứa sau thì bất động giữa không trung, những bông tuyết trên đỉnh núi rơi xuống không ngừng.

Thời Kiến Hạ dời mắt khỏi chúng, quét về phía các Ngụy Trang còn lại.

Nhóm Ngụy Trang lập tức ngoan ngoãn như chim cút, không dám có chút động tác nhỏ nào.

Thời Kiến Hạ hài lòng gật đầu, hắng giọng nói: "Tình huống nhà chúng ta hơi khác so với những nhà khác, phải nuôi rất nhiều con non nhưng thức ăn lại có hạn, chắc chắn không đủ chia."

Nhóm Ngụy Trang vểnh tai lắng nghe. Nhìn dáng vẻ chăm chú này, hiển nhiên là có thể nghe hiểu lời cô.

Ý thức được chuyện này, Thời Kiến Hạ không còn lo lắng đám nhóc không hiểu ý mình, cô tiếp tục nói: "Mẹ quyết định sẽ áp dụng hình thức thưởng phạt. Các con sẽ được cộng điểm hoặc trừ điểm dựa trên biểu hiện hàng ngày. Nếu cả ngày ngoan ngoãn, không quậy phá, mỗi đứa sẽ được thưởng 2 điểm. Các tiêu chí cộng và trừ điểm khác, mẹ sẽ liệt kê chi tiết sau.”

"1 điểm đổi được 1 viên tinh thể cấp 1, 10 điểm đổi được 1 viên tinh thể cấp 2, cứ như vậy mà suy ra, ai có điểm tích lũy cao sẽ được ưu tiên đổi trước."

"Tinh thể kiếm được sau khi săn gϊếŧ trùng tộc, chúng ta chia 5:5, không được tranh đoạt giống như hôm nay. Ai có biểu hiện xuất sắc sẽ được ưu tiên cấp cho Xúy Trùng."

Nghe thấy hai chữ Xúy Trùng, đám Ngụy Trang lập tức duỗi thẳng lưng, dựng thẳng cây nhỏ.

Thời Kiến Hạ ung dung chỉ danh tuyên dương: "Lần này núi Bất Chu nhà chúng ta có biểu hiện xuất hiện, đã thu được một Xúy Trùng."

Núi Bất Chu vốn có chút buồn bã vì bị trừ 3 điểm, nghe nói vậy lập tức phấn chấn tinh thần bay lên, tùy ý để mấy Ngụy Trang khác quan sát đánh giá.

Thời Kiến Hạ sờ lêи đỉиɦ núi hơi đâm tay của núi Bất Chu, lại xoa xoa đầu nhỏ của Cửu Vĩ Hồ, nói: "Núi Bất Chu và Cửu Vĩ Hồ cộng thêm 10 điểm, các Ngụy Trang khác cộng 5 điểm, lần sau có Xúy Trùng sẽ ưu tiên chia cho Cửu Vĩ Hồ."

Nhóm Ngụy Trang nhìn sang Cửu Vĩ Hồ với ánh mắt đầy hâm mộ, nhóc con lập tức ngạo nghễ ưỡn ngực.

Nó là Ngụy Trang đầu tiên được "Sơn Hải Kinh" triều hồi, còn cùng Thời Kiến Hạ dung hợp chiến đấu trong lần tập kích, đương nhiên phải có tư cách ưu tiên nhận Xúy Trùng rồi!

Thấy nhóm Ngụy Trang đã an phận, Thời Kiến Hạ thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đám nhóc này không phải những công cụ cứng nhắc, đứa nào đứa nấy đều rất thông minh, có ý thức độc lập, nếu làm loạn lên hết thì chưa chắc cô đã quản lý được.

Thế nên cô cần phải kiềm chế chúng, dạy chúng cách kiểm soát hành vi của mình, tránh cho chúng tưởng rằng chỉ cần đáng yêu làm nũng là có thể hưởng lợi. Một hai con thì không sao, mười con cũng có thể chịu đựng được, nhưng nếu sau này triệu hồi thêm nhiều Ngụy Trang nữa thì làm sao cô lo hết được?

Hơn nữa, theo số lượng Ngụy Trang gia tăng, cô rất khó xử lý mọi việc công bằng. Nếu mỗi lần đều chia cho các Ngụy Trang số lượng tinh thể ngang nhau, vậy cô sẽ gặp bất lợi trong việc gia tăng thực lực.

Cách tốt nhất là tập trung thăng cấp các Ngụy Trang có thiên phú thực dụng và mạnh mẽ.

Cứ như vậy, cô có thể tiếp nhận nhiệm vụ cấp cao của Hiệp hội hoặc Ban điều tra trùng tộc, kiếm được nhiều tinh thể cấp bậc cao hơn.

Đến lúc đó, muốn thu thập tinh thể cấp thấp qua đường tắt cũng không phải vấn đề.

Tổng kết, nhóm mạnh giàu trước, kéo nhóm yếu giàu theo!

Thời Kiến Hạ lại mở quang não, nhập vào khung tìm kiếm...

"Làm thế nào để thiết lập cơ chế thưởng phạt cho học sinh tiểu học?"

Suy nghĩ một lúc, cô lại xóa bỏ nhập lại.

"Làm thế nào để thiết lập cơ chế thưởng phạt cho trẻ em mẫu giáo?"