Chương 5b - 10
Thời Kiến Hạ cẩn thận lắng nghe, nhưng vẫn không cảm thấy có gì khác với câu trả lời của mình.
Bà Lưu là một bà lão sống một mình, bên cạnh chỉ có một chú chó Tiểu Hoa. Nói Tiểu Hoa là người thân của bà ấy cũng không quá, thế nên sau khu bị ký sinh, bà ấy không ngừng tìm kiếm Tiểu Hoa là chuyện hết sức bình thường.
Trang Minh Nguyệt biết cô nghĩ gì, bèn bổ sung tin tức mấu chốt: “Theo điều tra của chúng tôi, tiểu khu Minh Hoa bắt đầu biến đổi từ người dân sống bên trong, mà thông tin sinh học lưu trữ tại khu vực cho thấy sự biến đổi nằm trong khoảng thời gian từ 6 đến 8 giờ tối qua.”
“Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ chủ nhà của cô ra, các hộ gia đình khác đều không có nhà.”
“Căn cứ vào kết quả điều tra, chúng tôi suy đoán rằng, bà Lưu trong miệng cô rất có thể là người đầu tiên bị Rết Xương Đỏ ký sinh trong tiểu khu.”
“Tới buổi sáng hôm nay, bà ấy không có khả năng còn duy trì dáng vẻ con người nữa.”
Quả thật, nếu sáu tiếng đồng hồ là thời gian ủ bệnh lâu nhất, đáng ra bà Lưu nên biến thành quái vật từ sớm, sao có thể tới gõ cửa phòng cô vào sáng sớm tinh mơ, còn hỏi cô có nhìn thấy Tiểu Hoa hay không.
“Thời gian ủ bệnh dài nhất là sáu tiếng, không có ngoại lệ sao?” Thời Kiến Hạ bình tĩnh dò hỏi.
Trang Minh Nguyệt trả lời: “Trong 25249 trường hợp phát hiện vật thể bị Rết Xương Đỏ ký sinh, 5 tiếng 57 phút là thời gian ủ bệnh dài nhất, không có ngoại lệ.”
Nghe thấy con số 25249, đồng tử Thời Kiến Hạ hơi dãn ra.
Điều này nghĩa là có hơn 25000 người chết vì bị Rết Xương Đỏ ký sinh.
Trang Minh Nguyệt cũng không nghi ngờ cô có nói dối hay không, đặt một phần tài liệu điều tra khác tới trước mặt cô.
Bên trong là quỹ đạo sống của nguyên chủ trong gần một tháng vừa qua, liệt kê chi tiết từng hành động rõ ràng. Mà ở trang cuối cùng, một dòng chữ được in đỏ, là thời gian cô quay về phòng trọ tối hôm qua.
“Tối qua cô quay về tiểu khu lúc 9 giờ. Xin hỏi vào thời điểm đó, cô đã thức tỉnh Nguỵ Trang chưa?” Trang Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.
Trùng tộc có thể tuỳ tiện ký sinh người bình thường, nhưng lại không thể ký sinh người Nguỵ Trang.
Thời Kiến Hạ gần như có thể xác định nguyên chủ tử vong sau khi bị trùng tộc ký sinh, sau đó cô xuyên tới mới bắt đầu thức tỉnh Nguỵ Trang, nhờ thiên phú của Cửu Vĩ Hồ mà tránh được một kiếp.
Trang Minh Nguyệt có thể điều tra quỹ đạo sống suốt một tháng của nguyên chủ chi tiết kỹ càng như vậy, tất nhiên cũng biết trước kia nguyên chủ không phải người Nguỵ Trang, thời gian thức tỉnh chỉ có thể là từ ngày hôm qua tới buổi sáng hôm nay.
Mục đích cô ấy hỏi như vậy…
Thời Kiến Hạ đặt tài liệu bàn, đảo khách thành chủ nói: “Sau khi bị trùng tộc ký sinh có thể thức tỉnh Nguỵ Trang sao?”
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điều lại vô cùng khẳng định.
Trang Minh Nguyệt nhướn mày, hiển nhiên không ngờ tốc độ phản ứng của cô lại nhanh như vậy.
Người bình thường nghe được vấn đề này, nếu thật sự là thức tỉnh Nguỵ Trang sau khi bị ký sinh, nhất định sẽ nảy sinh tâm lý căng thẳng, sợ rằng bản thân có nguy cơ ký sinh tiềm ẩn, nào có thể nhanh chóng đoán được vấn đề ẩn giấu phía sau?
“Vậy cô thức tỉnh Nguỵ Trang trước đó? Hay sau khi bị trùng tộc ký sinh mới thức tỉnh?” Trang Minh Nguyệt tiếp tục hỏi.
Thời Kiến Hạ lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Tối hôm qua, sau khi tôi về nhà thì lập tức đi ngủ, sáng hôm nay tỉnh lại liền phát hiện thức tỉnh Nguỵ Trang. Sau đó bà Lưu tới gõ cửa, tôi phát hiện bà ấy khác thường, bèn gọi thông báo tới đường dây nóng.”
Nói đến đây, cô dừng một chút: “Thật ra tới tận bây giờ, tôi vẫn chưa phản ứng được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trang Minh Nguyệt đánh giá cô, không tiếp tục hỏi nữa, trong phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có Phỉ Phỉ cắn tinh thể phát ra tiếng cộp cộp.
Sau năm phút im lặng, Trang Minh Nguyệt mới khẽ mỉm cười: “Rất cảm ơn cô đã phối hợp, tạm thời tôi không có câu hỏi nào khác. Nhưng trước khi có kết quả điều tra, hy vọng cô đừng rời khỏi sao Thủy Nguyên.”
Nói xong, cô ấy đưa một chiếc vòng tay quang não mới tinh tới trước mặt Thời Kiến Hạ: “Mỗi người dân Liên Bang thức tỉnh Nguỵ Trang đều phải gia nhập Hiệp hội quản lý người Nguỵ Trang. Ban điều tra đã giúp cô đăng ký thông tin, đây là quang não do hiệp hội phát, phần lớn thắc mắc của cô đều có thể tìm được câu trả lời trong này.”
Nguyên chủ có biết một ít về Hiệp hội quản lý người Nguỵ Trang, quả thực cũng có quy định như lời Trang Minh Nguyệt.
Thời Kiến Hạ tiếp nhận quang não, lễ phép cảm ơn Trang Minh Nguyệt, sau đó ôm Phỉ Phỉ đi theo chị gái thư ký ra khỏi phòng họp.
Chờ bóng dáng cô biến mất, Công Dã Kí Vọng ngáp một cái, hỏi: “Cô ấy nói dối sao?”
Trang Minh Nguyệt lắc đầu, “Cô ấy hẳn không liên quan đến hội buôn lậu Rết Xương Đỏ, nhưng câu trả lời cuối cùng rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ.”
Nói đến này, Trang Minh Nguyệt mỉm cười, “Cô nhóc gian xảo.”
Công Dã Kí Vọng không tỏ ý kiến ừ một tiếng, mí mắt lại không chịu nổi xụp xuống. Thấy anh sắp nằm bò xuống mặt bà, Trang Minh Nguyệt vội vàng kéo cổ áo anh, ép anh duy trì tỉnh táo: “Bà Lưu kia, cậu có ấn tượng gì không?”
Công Dã Kí Vọng là người đầu tiên đuổi tới tiểu khu Minh Hoa, cũng là người gϊếŧ chế thể ký sinh tấn công Thời Kiến Hạ. Tình huống ngay lúc đó, chỉ có anh là rõ ràng nhất, thế nên Trang Minh Nguyệt mới để anh ngồi dự thính.
Công Dã Kí Vọng lắc đầu.
Trang Minh Nguyệt nhíu mày, “Không có ấn tượng?”
Công Dã Kí Vọng lại lắc đầu.
Trang Minh Nguyệt cười khẩy, “Nói chuyện.”
Công Dã Kí Vọng mơ hồ nói: “Trong tiểu khu xuất hiện nhiều ấu trùng Rết Xương Đỏ như vậy, ít nhất cũng phải tồn tại một mẫu trùng Rết Xương Đỏ. Nhưng tôi vẫn chưa phát hiện mẫu trùng hay mẫu trùng chết biến thành Xuý Trùng.”
Trang Minh Nguyệt trầm ngâm trong chốc lát, lại hỏi: “Cậu đút cho Nguỵ Trang của cô ấy mấy viên tinh thể?”
Nguỵ Trang cấp C mới thức tỉnh bình thường chỉ có thể ăn bốn năm viên tinh thể là cực hạn. Nguỵ Trang thứ cấp lông dù kia đã ăn vài viên tinh thể cấp 2 mà không hề có gì bất thường, hoặc là liên quan đến thiên phú, hoặc là tiềm lực Nguỵ Trang không chỉ có cấp C.
Một lúc sau không nhận được câu trả lời, Trang Minh Nguyệt bèn cúi đầu nhìn thử.
Chỉ thấy Công Dã Kí Vọng đã rũ đầu, ngủ say như chết.
Đây là sâu ngủ chuyển thế ư? Sao lại ham ngủ như vậy chứ?
Trang Minh Nguyệt tức giận chậc một tiếng, mặc kệ anh nằm sấp ngủ trên bàn