Chương 24
《 Hoài Nam Tử • Thiên sáu Lãm minh huấn 》 có nói qua: Từ lúc xưa khi bốn cực bị phá vỡ, Cửu Châu nứt ra, trời bị đổ, đất không toàn vẹn, ngọn lửa lan tràn không tắt, đại dương mênh mông chảy không ngừng, mãnh thú ăn thịt người, loài chim dữ quắp lấy cụ già.Nữ Oa dựng đá ngũ sắc vá trời xanh, chặt Ngao túc để lập lại bốn cực, gϊếŧ Hắc Long để vượt sông Ký Châu, cứ tích lũy không ngừng. Trời xanh được vá lại, bốn cực như xưa, Ký Châu yên bình; sâu bọ bị gϊếŧ, người phàm tái sinh; thiên địa một lần nữa sống lại.
Bốn cực vẹn toàn, trời xanh bát ngát đại dương mênh mông, nghìn vạn năm qua trụ trời vẫn vững chải chưa từng lay động.
Đương nhiên mọi việc khi mới bắt đầu đều như vậy.
Trụ chống trời hướng Bắc bị sụp, thậm chí ngay cả tòa tháp trời phía Bắc cũng bị vỡ, trời nghiêng đất chấn động, biển gầm núi lở, cho dù là tiên nhân trên chín tầng trời cũng đều cảm thấy bất an.
Từ ngày xưa, khi thiên địa vẫn chưa hoàn thiện, trên trời dưới đất chưa từng gặp phải thêm bất kì kiếp nạn lớn nào, chúng tiên trên thiên giới tự nhiên hưởng thụ cuộc sống an nhàn sung sướиɠ. Lúc bây giờ, tỉnh ngộ khϊếp sợ không thôi.
Vì vậy trên Lăng Tiêu điện, tất cả mọi tiên gia đều chỉ trích thất nguyên tinh quân tìm châu bất lực, thậm chí ngay cả chuyện trụ trời phía Bắc đột ngột bị đổ, thiên hạ đại loạn cũng quy về một mối.
Ngồi bên trên, Thiên Quân lạnh nhạt nhìn chúng tiên lộn xộn phía dưới, thủy chung yên tĩnh như thường.
Chợt nghe trong tiên chúng, có người cười nhạt: “Nếu là ngại thất nguyên tinh quân hành sự bất lực, các vị sao không tự mình hạ phàm tìm châu?”
Lời nói ra không nặng không nhẹ, nhưng như gậy đập vào mặt người ta, thanh thúy lưu loát ý tứ câu từ thực sự rất có đạo lý.
Chúng tiên đang nghị luận sôi nổi không khỏi bị giọng nói bất thình lình vừa mới cất lên gây chú ý, tất thảy đều quay đầu lại để nhìn xem là người vật phương nào. [ tệ nạn~.~]
Chỉ thấy một tiên nhân lam sam, tướng mạo thanh tú, nhưng khuôn mặt ẩn hiện vẻ khinh thường, hiển nhiên đang cười giễu chúng tiên, vậy ắt hẳn lời mới rồi nói chính là từ miệng hắn phun ra.
Chúng tiên gia nhận biết được hắn, tiên nhân lam sam (áo lam) này, không phải là lục tinh Nam Đẩu, Ti Mệnh tinh quân sao.
Bất quá chỉ là một tinh quân nhỏ nhoi, thần tiên ở đây đông đảo mà tiên phẩm lại cực cao tự nhiên không để hắn vào mắt, lập tức trách mắng: “Ti Mệnh tinh quân tại sao lại nói ra lời ấy?”
“Thất nguyên tinh nếu tiếp nhận quân lệnh, nhưng chậm chạp không tìm bảo châu để khôi phục lại tỏa yêu tháp, đến nỗi để cho yêu tà xuống hạ giới tác loạn, đảo nghịch Càn Khôn, trụ Bắc đổ nát, chuyện thực này đã xảy ra trước mắt!”
” Trọng tội như vậy, làm sao có thể không truy xét?!”
Lại có tiên nhân phỏng đoán: “Nghe đồn Ti Mệnh tinh quân cùng Văn Khúc tinh quân giao tình tốt, chẳng lẽ là cố tình bao che…”
“Ngươi ——” Ti Mệnh tinh quân trước đó xác thực từng trợ giúp Văn Khúc tinh quân hạ phàm, tự nhiên cũng biết thất nguyên tinh quân bất đắc dĩ bỏ chân thân hạ phàm làm việc, vì vậy mới vừa rồi trượng nghĩa ra mặt.
Hắn vốn là người không giỏi nói lý, làm sao có thể nói lại một đám thần tiên đều đã thành tinh?
Ngay vào lúc này, phía sau hắn một khí tức trở nên ngưng trệ, phảng phất như một bức tường vô hình đựng sừng sững, lệ phong gào thét, có đám mây bị trượt khỏi đàn, không đợi hắn quay đầu nhìn lại, đã nghe thanh âm từ trên đỉnh đầu như sấm sét xẹt qua mặt đất bằng phẳng: “Nếu có gì bất mãn, nên đi tìm Tham Lang ngay trước mặt mà nói thẳng, ở sau lưng người ta mà phỉ báng chửi bới, so với kẻ thương buôn dưới trần thế này còn không bằng!!”
Lời này tới tai sấm chớp vang trời, chúng tiên nơi kim loan Lăng Tiêu điện mặc dù khí thế dữ dội, nhưng hầu hết chúng tiên luôn trọng việc tu dưỡng, thường ngày cũng chỉ vây quanh bàn cờ, hoặc dưỡng hoa chăm cây cỏ, tự nhiên khi nói chuyện cũng là nhỏ nhẹ, sao lại tựa như hổ thét gào hung hãn như vậy? Lúc này tựa như bị tảng lớn từ đỉnh thái sơn đè ập xuống đầu.
Chỉ thấy phía sau Ti Mệnh tiên nhân đang đứng sừng sững hệt như một tháp sắt, lông mày rậm mắt to, tướng mạo hào sảng, làn da trắng nõn, khuôn mặt sáng sủa, dù chưa vận khôi giáp, nhưng một thân khí thế xơ xác tiêu điều, giống như vị tướng quân từ nơi chiến trường trở về.
Ti Mệnh quay đầu lại, cũng không biết có phải do quá kinh ngạc hay không mà cất cao giọng: “Thất sát?”
Trên thiên giới chúng tinh đều được Ti Mệnh xem qua thiên mệnh, mà trong đó có ba người mang trên người hung tinh.
Thất sát ( bên Nam Đẩu), Phá quân, Tham Lang.
Cho dù là tiên nhân kiêu căng ra sao đi nữa thì trước mặt tam sát hung tinh vẫn phải kính nhi viễn chi.( kính trọng nhưng không gần gũi)
Lập tức không ai dám hé răng cải cọ nữa, trong điện đột nhiên tĩnh lặng như tờ.
Bỗng nhiên có người đánh vỡ sự trầm mặc, vị thượng đế Thần Quân tôn quý trước sau như một thờ ơ lạnh nhạt lên tiếng: “Được rồi, con người có câu, người ngoài không rõ chuyện, lời của tinh quân không thể không nghe. Nếu chuyện tìm châu đã giao cho thất nguyên tinh quân làm chủ, các ngươi ngồi đó chờ xem, không cần vì chuyện này mà cứ mãi tranh luận không ngớt.”
Hắn đứng lên, phất tay áo muốn đi, nhưng mà tiên nhân mới vừa rồi bị Ti Mệnh cướp lời trong lòng có chút không cam lòng, nỗ lực cải cọ: “Nhưng…”
Nhưng mà thượng đế nhãn thần sắc bén như điện, trong nháy mắt khiến lời định nói của hắn gắt gao nghẹn trong yết hầu, một từ cũng không dám để lọt ra.
“Việc này, không cần nói lại.”