Tử Việt Lan San

Chương 27

Chương 27: Hỉ yến
27, Hỉ yến

Mấy ngày nay, Vân Sát Bảo khắp nơi giăng đèn kết hoa đỏ au, tâm tình ai cũng rất tốt —– Ngoại trừ Gia Cát.

“Bạch tỷ, Gia Cát gần đây hình như có cái gì đó không đúng……” Thần Tử Việt ngồi ở cạnh giường nhìn Bạch Nhược Manh thêu hỉ bị:“Y mấy ngày nay luôn ngẩn ngơ, lúc nói chuyện thường xuyên ngẩn người, còn trốn tránh Đoạn Đoạn.”

“Ân, mọi người đều nhìn ra.” Bạch Nhược Manh cúi đầu cắn đứt sợi chỉ :“Y xấu hổ thôi.”

“Nhưng Đoạn Đoạn rất bình thường…… Sao hiện tại nhìn qua giống như Gia Cát mới là người muốn thành thân, Đoạn Đoạn một chút cảm giác đều không có.” Thần Tử Việt nhíu mày.

“Đó là bởi vì Đoạn Tinh da mặt dày!” Bạch Nhược Manh tiện tay đem kim ghim trên chăn, quay đầu nói:“Tiểu Việt Việt, ngươi tương lai cũng nên bắt chước hắn da mặt dày một chút, như vậy mới không bị Bảo chủ khi dễ!”

“Tiểu Hắc mới không khi dễ ta!” Thần Tử Việt lắc đầu:“Với lại, Đoạn Đoạn cũng đâu có khi dễ Gia Cát.”

Bạch Nhược Manh thở dài:“Ngốc hài tử, chờ ngươi sau khi cùng Bảo chủ thành thân sẽ biết y khi dễ ngươi như thế nào!”

“Ai nói ta muốn thành thân cùng y!” Thần Tử Việt mặt đỏ.

“Nga, nguyên lai ngươi không thích Bảo chủ? Vậy thì được rồi, đợi tháng sau ta tìm vài mối đến cho Bảo chủ, lớn rồi cũng nên ……” Bạch Nhược Manh vẻ mặt nghiêm túc có chút đăm chiêu.

“Không cho!” Thần Tử Việt chống nạnh nổi bão:“Bạch tỷ ngươi khi dễ ta!”

“Khẩu thị tâm phi!” Bạch Nhược Manh buồn cười nhìn hắn, cúi đầu muốn tiếp tục thêu, đột nhiên nghi hoặc nói:“Di? Cây kim ta mới cắm ở đây đâu rồi, ta nhớ rõ ta cắm ở trên chăn mà…… Quên đi, tìm cây khác.” Mở hộp kim ra nhìn, Bạch Nhược Manh lại nhíu mày:“Hôm qua hộp kim còn đầy, sao hôm nay hết nhanh như vậy, còn có ba cây……”

“Tê……” Thần Tử Việt nghe vậy hít một ngụm khí lạnh, quay đầu chạy ra ngoài —– Vội vàng chạy đi nói cho Đoạn Đoạn, cái chăn kia trăm ngàn lần không thể……

“Đoạn Đoạn!” Thần Tử Việt vọt vào trong viện Đoạn Tinh, nhìn thấy Đoạn Tinh mặt xám mày tro ngồi ở bậc thang ngẩn người.

“Di? Đoạn Đoạn ngươi làm sao vậy?” Thần Tử Việt đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống :“Sắp thành thân, không phải mỗi ngày nên cười toe toét sao?”

Đoạn Tinh quay đầu nhìn Thần Tử Việt, rầu rĩ mở miệng:“Gia Cát y mấy ngày nay luôn trốn tránh ta, có phải muốn đổi ý hay không?”

“Mới không phải, đó là do y khẩn trương!” Thần Tử Việt vỗ vỗ ngực.

“Ta tại sao không khẩn trương?” Đoạn Tinh nghi hoặc: “Cũng đâu phải chỉ có một mình y thành thân.”

“Bởi vì ngươi da mặt dày!” Thần Tử Việt thành thật nói.

……

Đoạn Tinh câm nín.

“Đúng rồi Đoạn Đoạn.” Thần Tử Việt đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Buổi sáng ta đi thì thấy Gia Cát ở tòa Trúc lâu sau núi, ngươi nhanh đi tìm y đi.”

Đoạn Tinh nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về hướng sau núi.

Gia Cát mấy ngày nay vẫn tinh thần không yên, nhất là khi nghĩ tới mình sắp cùng với Đoạn Tinh thành thân mà bắt đầu lo lắng đủ thứ, nhìn thấy Đoạn Tinh đã muốn chạy, cho nên sáng sớm hôm nay bỏ chạy đến sau núi, nâng mắt lại nhìn thấy Đoạn Tinh đang đi tới phía này, hoảng hốt đứng lên cắm đầu chạy hướng khác.

“Uy!” Đoạn Tinh sốt ruột, phi thân lên ôm cổ y:“Ngươi chạy cái gì a!”

Gia Cát đuối lý, cúi đầu không nói gì.

Đoạn Tinh bất đắc dĩ, ôm y đến ghế ngồi, nhỏ giọng hỏi:“Không muốn thành thân cùng ta?”

“Không phải.” Gia Cát méo miệng.

“Vậy ngươi mấy hôm nay làm sao vậy? Tinh thần luôn không yên.” Đoạn Tinh lấy tay thay y phủi y phục, khó hiểu nói.

“Ta không biết, chỉ cần nghĩ tới chúng ta sắp thành hôn đầu ta liền cảm thấy choáng váng, hô hấp không ổn, ngồi nằm cũng không được tự nhiên.” Gia Cát thành thành thật thật nói.

“A……” Đoạn Tinh cười khẽ, người này sao lại khẩn trương thành như vậy, nghĩ nghĩ, Đoạn Tinh nhỏ giọng nói:“Ngươi thích ta đúng hay không? Ngươi cũng muốn cùng ta cả đời đúng hay không?”

“Ân.” Gia Cát gật đầu:“Trừ ngươi ra ta ai cũng không muốn!”

“Vậy không phải là được rồi sao.” Đoạn Tinh cười cười, chồm qua cọ cọ trán y: “Thành thân, chúng ta có thể ở cùng một chỗ cả đời, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì chúng ta cũng sẽ không cần phải một mình đối mặt, như vậy không phải tốt lắm sao?”

Gia Cát ngẫm lại, hình như là đạo lý này.

“Hơn nữa ngươi có biết ta lúc nhỏ không có người thân.” Đoạn Tinh ánh mắt thê lương:“Thật vất vả mới có một gia đình, ngươi còn trốn tránh ta……”

“Không phải.” Thấy mình gợi lên chuyện thương tâm của Đoạn Tinh, Gia Cát áy náy vội vàng khuyên nhủ:“Ta không trốn tránh ngươi, hơn nữa ngươi cũng không phải không có người thân, ngươi có Vân Sát Bảo, có Bảo chủ, có Tiểu Việt Việt, có Bạch tỷ, bây giờ còn có Mộc Tiên Nhiên và Lạc Cẩm bọn họ, mọi người đều rất quan tâm ngươi……”

“Chỉ có những người này? Còn ai nữa?” Đoạn Tinh buồn cười nhìn y.

Gia Cát cắn cắn môi, rốt cục hạ quyết tâm ngẩng đầu nói:“Còn có ta! Ta không chạy, ta và ngươi thành thân.”

“Vậy trở về? Hôm nay còn phải thử hỉ phục.” Đoạn Tinh nói.

“Bạch tỷ làm?” Gia Cát khẩn trương.

“Đương nhiên không phải.” Đoạn Tinh túm Gia Cát trở về:“Chờ Bạch tỷ làm xong ít nhất cũng phải sang năm, cái chăn kia nàng có thể thêu đúng hạn là mừng lắm rồi.”

Ngày thành thân là vào buổi sáng, Thần Tử Việt mang theo các huynh đệ trong bảo vội ra vội vào, Bạch Nhược Manh nhìn Thần Tử Việt cứ chạy tới chạy lui nhảy nhót, quay đầu nói với Dạ Lan San:“Bảo chủ, ngươi xem mấy ngày nay Tiểu Việt Việt rất cao hứng, so với thành thân của mình còn để ý hơn.”

Dạ Lan San cười nói:“Đó là do Tiểu Việt luôn thích vào giúp vui, huống hồ hắn luôn luôn đem Đoạn Tinh và Gia Cát trở thành thân đại ca, nay nhìn thấy hai người thành thân đương nhiên là cao hứng.”

“Đúng rồi Bảo chủ.” Bạch Nhược Manh cười nói:“Ngươi khi nào thì cũng đem Tiểu Việt Việt lấy về nhà.”

Dạ Lan San quẫn bách, nói:“Ách…… Chữ Hỉ dán phía trước hình như bị lệch…… Ta đi chỉnh một chút!”

Bạch Nhược Manh nhìn bóng dáng Dạ Lan San liên tục lắc đầu, nghĩ rằng Bảo chủ nếu có da mặt dày bằng một nửa của Đoạn Tinh thì tốt rồi……

Giờ lành đã đến, chúng huynh đệ ở Vân Sát Bảo vui mừng ồn ào đốt pháo, Đoạn Tinh lôi kéo Gia Cát, hai hỉ phục tân lang đỏ thẫm cùng bước tới hỉ đường. Bởi vì Đoạn Tinh luôn cảm thấy thành thân là chuyện nhà của mình, cùng người ngoài không có quan hệ gì nên cũng không có phát thiệp cưới ra ngoài, dù sao huynh đệ Vân Sát Bảo cũng rất nhiều, người trong nhà náo nhiệt so với gọi một đống người ngoài không mặn không nhạt đến tốt hơn nhiều. Mọi người ở Vân Sát Bảo vốn đã biết Phó bảo chủ nhà mình và quân sư không bình thường, còn muốn xứng đôi với cô nương nào a, hiện tại nhìn thấy hai người bọn họ thành thân nhất thời có một loại cảm giác nước phù sa không chảy ngoài ruộng, rất thỏa mãn, một đám uống rượu một mảnh vui mừng.

“Muốn bái thiên địa hay không?” Thần Tử Việt hỏi Bạch Nhược Manh.

Bạch Nhược Manh buông tay:“Cao đường ai làm?”

“Không bái cao đường! Nhị bái bảo chủ!” Bên cạnh có huynh đệ sau khi nghe được ồn ào.

“Phốc……” Đang uống rượu cao hứng Dạ Lan San nghe được mạnh mẽ phun ra, buông bát chạy ra ngoài:“Đừng a, hai người bọn họ bái ta? Nói đùa gì vậy!” Thở hổn hển chạy đến đại môn, quay đầu nhìn lại hỉ đường ầm ĩ đến lợi hại, Dạ Lan San phối hợp cười ra tiếng, lại cảm thấy có người thân thủ hướng mình bổ tới theo bản năng nâng tay đỡ cổ tay lại cảm thấy bị chấn động, không khỏi trong lòng cả kinh —– Công phu thật mạnh. Nâng mắt thì thấy một người bịt mặt, đội khăn trùm đầu chỉ có mắt lộ ra bên ngoài, nhìn không ra là ai. Không đợi Dạ Lan San mở miệng người nọ lại bắt đầu xuất chiêu với y, Dạ Lan San nhíu mày ứng đối, nghĩ rằng đến đây phá chuyện? Xa xa mọi người đều nâng cốc chúc mừng không ai để ý đến bên này Dạ Lan San đang cùng người triền đấu, sau mấy chục chiêu trong lòng Dạ Lan San kinh ngạc —– Công phu người này không tệ.

Đánh nửa ngày sau, người bịt mặt kia nhảy xuống đất tháo khăn trùm đầu ra, ha ha cười nói:“Tiểu tử, công phu không tệ!”

Dạ Lan San nhìn nhìn, là lão nhân râu bạc, nhìn qua mặt mày hồng hào tinh thần rất tốt, liền hỏi:“Các hạ là……”

“Ta là sư phụ Đoạn Tinh, thằng nhãi con thành thân cũng không nói cho ta biết một tiếng!” Lão nhân hầm hừ.

“Người là Thiên Tinh lão nhân?” Dạ Lan San kinh hỉ:“Đoạn Tinh lúc trước cũng nói phải báo cho người, phái người đã tìm nhưng người lại vô tung, không tìm được.”

Lão nhân không nói gì, đột nhiên hướng phía sau Dạ Lan San kêu lên:“Tiểu quỷ! Ngươi làm gì thế?”

Dạ Lan San xoay người lại nhìn, lại cảm thấy phía sau một trận phong tảo, trong lòng cả kinh —– Trúng kế ! Vừa muốn khai chiêu, lại cảm thấy có người nhanh chóng vọt đến phía sau mình, đưa tay kẹp lấy ám khí kia.

“Tiểu Việt……” Dạ Lan San xoay người trợn mắt há mồm, vừa rồi hắn làm sao tới đây được?

Thiên Tinh lão nhân ha ha cười nói:“Tiểu tử, ngươi công phu không tệ nhưng tính cảnh giác kém một chút, nếu không có tiểu huynh đệ này và nếu ta vừa rồi ném là phi tiêu không phải đậu tương thì sợ là ngươi sẽ mất mạng, thiên hạ đệ nhất cũng không phải chỉ có võ công tốt mà tâm nhãn cũng phải rộng hơn mới được!”

Dạ Lan San nhìn trong tay Thần Tử Việt, thật sự là một hạt đậu tương.

“Người là…… Thiên Tinh lão nhân?” Thần Tử Việt nhíu mày, vừa rồi Tiểu Hắc đã lâu không về, mình chạy đi tìm ai ngờ mới bước ra đã nhìn thấy lão nhân này ném ám khí vào Tiểu Hắc, lo lắng vọt lên lại cảm thấy lão nhân trước mắt này nhìn có chút quen mắt, giống như lúc trước từng đến tìm phụ thân.

“Tiểu Việt đã lớn như vậy ? Đến đến đến, lại đây cho ta xem xem!” Thiên Tinh lão nhân ha ha cười, lại xoa xoa bả vai Thần Tử Việt, hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta biết ta là võ học kỳ tài.” Thần Tử Việt vẻ mặt bất đắc dĩ vỗ vỗ lão nhân:“Cha ta cũng nói như vậy, đáng tiếc ta trước đây luyện công thiếu chút nữa chết, cha ta sợ cho nên mới để ta làm kỳ tài hoang phế.”

Lão nhân lắc đầu, cười nói:“Vậy thì thật đúng là đáng tiếc …… Tiểu quỷ kia đâu? Xú tiểu tử thành thân chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ta biết!”

“Đi, ta đưa ngài đi uống rượu!” Thần Tử Việt cùng lão nhân câu kết làm bậy đi vào hỉ đường, quát: “Đoạn Đoạn, cao đường đến đây!” Bạn đang

“Sư phụ?” Đoạn Tinh mừng rỡ, chạy lại ôm lấy lão nhân:“Người sao lại đến đây!”

“Xú tiểu tử!” Lão nhân lấy tay vỗ Đoạn Tinh:“Ta đời này có mình ngươi là đồ đệ, thành thân cư nhiên không nói cho ta biết?”

Đoạn Tinh vui vẻ ngoắc ngoắc Gia Cát:“Lại đây, giới thiệu sư phụ ta cho ngươi!”

Gia Cát cười đi lại gọi một tiếng sư phụ. Thiên Tinh lão nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười lớn vỗ vỗ Đoạn Tinh:“Hảo tiểu tử, ngươi có gan!”

“Đương nhiên, đồ đệ người là người như thế nào!” Đoạn Tinh cũng cười theo, đưa Thiên Tinh lão nhân lên ngồi trước ghế, sau đó cung kính dập đầu, chân thành nói:“Sư phụ đối với ta ân trọng như núi, một lạy này người nhất định phải nhận.”

Thiên Tinh lão nhân vui vẻ cười ha ha, kéo Đoạn Tinh dậy nói:“Sư phụ còn có việc, chợt nghe được tin này nên đến đây xem, tiểu quỷ ngươi là kỳ tài, có thể làm sư phụ ngươi cũng là lão nhân ta có phúc.” Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái bình đưa cho hắn: “Đây, hạ lễ!” Nói xong lắc mình nhảy ra ngoài.

Đoạn Tinh cười cười, nhìn nhìn cái bình trong tay, Gia Cát đi lên kinh hỉ nói:“Sư phụ ngươi đưa cho ngươi thứ tốt, Phu Yểu Tán giải bách độc .”

Đoạn Tinh thấy y cao hứng, đem cái bình đưa cho y nói:“Vậy ngươi bảo quản.”

“Ân.” Gia Cát gật đầu.

Nghe hai người bọn họ đối thoại, Thần Tử Việt vẻ mặt khinh bỉ thúc thúc Bạch Nhược Manh, nói:“Bạch tỷ, ta phát hiện Đoạn Đoạn hảo chân chó……” Nâng mắt vừa lúc nhìn thấy Dạ Lan San đi vào, Thần Tử Việt nhào tới ôm y nói:“Vừa rồi lão nhân kia cho Đoạn Đoạn một bảo bối, nhìn qua rất đáng giá, chúng ta đi lừa lại đây đi!”

Dạ Lan San cười khổ:“Ngươi gần đây đã lấy không ít thứ tốt của Đoạn Tinh.”

“Cũng đúng.” Thần Tử Việt nghĩ nghĩ:“Cái kia để lại cho hắn đi.”

Đoạn Tinh và Gia Cát bị các huynh đệ kính một vòng rượu sau đều cảm thấy có chút chóng mặt, vì vậy Dạ Lan San đơn giản mang theo một đám người đẩy mạnh hai người bọn họ vào động phòng, còn mình tiếp tục trở lại hỉ đường cùng mọi người uống rượu chơi đoán số. Sau vài vòng, Bạch Nhược Manh cũng có chút say, nhìn sắc trời dần tối, nên đi ra ngoài tựa vào cửa thổi gió đêm, không khỏi nhớ tới chuyện cũ nhiều năm trước. Đồng dạng cảnh tượng mọi người đều cao hứng như thế này…… Bạch Nhược Manh lắc đầu cười cười, quay đầu trở về cầm lấy bình rượu lớn tiếng nói:“Uống! Uống không say không về!”

“Hảo!” Một đám người nhất tề đáp lại:“Nghe Bạch phó bảo chủ, ai còn tỉnh thì lá cháu của ta!”

Vân Sát Bảo đồng nhất vui mừng.

. : .