Tử Việt Lan San

Chương 16

Chương 16: Dã ngoại
16, Dã ngoại

Sáng sớm hôm sau, Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương đến thư viện, chọn lọc hồi lâu rốt cục chọn ra được tân Giang Nam Tri Phủ, vì vậy liền chuẩn bị khởi hành hồi kinh.

“Hoàng Thượng nhìn qua tâm tình không tệ.” Ở trong đại viện Tri Phủ, Lâm Hạo Dương cười nói.

“Đương nhiên.” Hoa Thiên Lang xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Lần này tìm được không ít thư sinh tú tài có kiến thức, nhưng vị trí Giang Nam Tri Phủ chỉ có một, danh sách những người khác ta muốn mang đi, quan viên trong triều cũng nên thay đổi, mỗi ngày đối mặt với đám lão nhân cổ hủ, trẫm sắp phiền chết. Kỳ thật lần này đến Giang Nam tịch biên Long gia là việc nhỏ, tìm người mới mới là đại sự. Đợi đám Tây Bắc Lang bên kia tiêu tan, chúng ta mới hảo hảo chỉnh đốn triều cương.”

“Vâng!” Lâm Hạo Dương ôm quyền, tựa như nhìn được quân kỳ phấp phới trên chiến trường, trong mắt mơ hồ phát ra ánh sáng khác thường.

“Ngươi a ngươi!” Hoa Thiên Lang thấy thế lắc đầu cười khổ: “Vừa nghe tới đánh trận đã hưng phấn. Ngươi có biết hay không, lúc ngươi không có việc gì để làm, giang sơn trẫm mới thật sự xem như thái bình !”

Lâm Hạo Dương chân thành nói:“Ta cũng không mong có chiến tranh, cũng mong dân chúng có thể sống yên ổn qua ngày.”

“Đến lúc đó ngươi muốn làm gì?” Hoa Thiên Lang tiến lên trước mặt Lâm Hạo Dương hỏi.

Lâm Hạo Dương sửng sốt, nói:“Ta chỉ là tên vũ phu, trừ bỏ đánh giặc thật đúng là không thể làm gì khác, nếu thật sự có một ngày như vậy…… Hoặc là ta sẽ về nhà hoặc đến địa phương nào khác, an an ổn ổn mà sống.”

“Ngươi dám!” Hoa Thiên Lang tức giận, tiến lên kéo cổ tay hắn hung hăng nói: “Đến lúc thiên hạ thái bình, thì ngươi không cần ta sao…… Ta sẽ lấy dây thừng đem ngươi trói lại mỗi ngày xem chừng ngươi!”

Cổ tay Lâm Hạo Dương bị niết sinh đau, lại không dám tránh, trong mắt Hoa Thiên Lang chưa từng có sự dữ tợn và âm lãnh như vậy…… Lâm Hạo Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút phát lạnh, cúi đầu không dám nhắc lại.

Hoa Thiên Lang trong lòng vừa vội vừa giận, người này mỗi lần đều như vậy, chỉ biết cúi đầu không nói gì, cũng không biết nói câu khác hống mình vui vẻ một chút sao? Nhưng nhìn bộ dạng ủy khuất của hắn lại có chút mềm lòng, vì thế ngữ điệu hạ xuống, nhẹ nhàng mở miệng: “Ta không muốn ngươi đi, ngươi…… Thật sự không rõ tâm ý của ta?”

Lâm Hạo Dương xoa xoa cổ tay mình, suy nghĩ một chút, nói:“Đại thần, còn có dân chúng, đều hy vọng Hoàng Thượng có thể sớm ngày thành hôn, phong hậu, lập phi tần, nối dõi long mạch.”

Hoa Thiên Lang nghe vậy cũng trầm mặc một trận, chỉ là kéo cánh tay Lâm Hạo Dương qua, thấy chỗ cổ tay đỏ bừng, trong lòng âm thầm trách chính mình không biết nặng nhẹ, nhẹ nhàng xoa cho hắn, trong lòng nhịn không được oán thầm : “Ngươi sao không tránh, cố ý làm cho ta đau lòng?”

Lâm Hạo Dương lườm y một cái, không nói gì.

Một lát sau, Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng nói: “Trẫm biết, trẫm là Hoàng đế, nhưng nghĩa vụ của Hoàng đế là khiến dân chúng được yên bình vui vẻ mỗi ngày, ta hứa sẽ cho thiên hạ một thời thái bình, nhưng cả thiên hạ chẳng lẽ lại không thể cho ta một người để yêu thương, một nơi để tự do sao?”

Lúc này, lần đầu tiên Hoa Thiên Lang dùng ngữ điệu như vậy nói chuyện cùng hắn, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, hoa viên gió lạnh thổi qua nghe hương hoa nhàn nhạt, có chút tham luyến dựa vào trong lòng Hoa Thiên Lang, muốn nhắm mắt lại ngủ say.

Ăn xong cơm trưa, Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương lên đường hồi kinh.

Cùng lúc, Dạ Lan San cũng cùng Thần Tử Việt khởi hành về Vân Sát Bảo, trên đường đi chưa đến một canh giờ chợt nghe thấy phía sau có người đuổi theo, Dạ Lan San ngừng xe ngựa quay lại nhìn, thấy Mộc Tiên Nhiên cưỡi một con ngựa chạy tới trước mặt cười nói:“Bảo chủ, ngốc ở nhà quá nhàm chán, lão gia tử cho phép ta đến hỏi xem có thể cùng ngươi trở về Vân Sát Bảo hay không!”

“Đương nhiên có thể!” Thần Tử Việt sau khi nghe thấy từ trong xe ngựa ló đầu ra, thật cao hứng nói:“Trở về giới thiệu Đoạn Đoạn Gia Cát còn có Bạch tỷ cho ngươi quen biết.”

Dạ Lan San cũng gật đầu, nhìn ngựa của Mộc Tiên Nhiên, mao sắc* nâu đỏ, vĩ mao** rậm rạp, lại xoăn xoăn, đưa tay sờ một cái bàn tay cũng biến thành màu đỏ, không khỏi thở dài:“Là Bộ Cảnh Tuyệt Địa? Tương truyền ngựa này hành tẩu như bay, là bảo bối trăm năm khó thấy a!”

*lông ngựa

**đuôi ngựa

Mộc Tiên Nhiên vỗ vỗ thân ngựa, sau đó chỉ chỉ ngựa trước cổ xe Dạ Lan San cười nói:“Bảo chủ ngay cả Ô Vân Đạp Tuyết còn có thể dùng để đánh xe, ngựa của ta sao dám xưng là trăm năm hiếm thấy. Chúng ta chạy nhanh đi, nếu chậm sẽ không đến kịp trấn phía trước.”

“Nhiên Nhiên ngươi cùng ta ngồi xe ngựa được không?” Thần Tử Việt giữ chặt Mộc Tiên Nhiên đang chuẩn bị lên roi, nói:“Một mình rất buồn!”

“Cũng được.” Mộc Tiên Nhiên nghĩ nghĩ, đem ngựa của mình buộc vào cổ xe:“Hai con cùng nhau kéo xe có thể nhanh hơn một chút!” Bộ Cảnh Tuyệt Địa bất mãn phát ra tiếng mũi phì phì muốn tránh né, lại bị Mộc Tiên Nhiên trừng mắt liếc một cái, lại nhìn sang bên cạnh thấy Ô Vân Đạp Tuyết mở to mắt nhìn mình, nhất thời thành thật —– Vị bên cạnh này còn là giống hiếm có hơn mình, nó còn chịu kéo xe, mình còn có quyền gì để nói.

Dạ Lan San giơ lên roi ngựa, hai tuyệt thế lương câu vững vàng kéo xe chạy tới phía trước.

Bên kia, Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương hai người cũng đang cưỡi ngựa một đường phi nhanh trở về, sắp tối mới đến một ngọn núi, Hoa Thiên Lang buông tay cười khổ:“Đêm nay xem ra lại phải làm dã nhân nữa rồi!”

“Không được!” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Ngươi không phải nói Gia Luật Thanh đi theo chúng ta sao, chỉ có ta và ngươi, vạn nhất hắn dẫn quân đội đến thì làm sao bây giờ?”

Hoa Thiên Lang cười xấu xa:“Sao, sợ ta đánh không lại hắn? Ngươi yên tâm, đến lúc đó dù bị bắt, hắn cũng không nỡ xử ngươi, nhiều nhất cũng là róc xương ta cho hả giận.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Lâm Hạo Dương phiền nhất là câu này của y, nhất thời mặt lộ vẻ không vui quay đầu ngựa lại nói:“Chúng ta vẫn là quay lại đi, quay lại thôn trấn vừa đi qua lúc nãy, sáng mai nói sau.”

“A? Thôn trấn vừa rồi cách nơi này ước chừng hai canh giờ lộ trình.” Hoa Thiên Lang thấy hắn thực sự bị mình chọc sinh khí nên thức thời thu liễm, nói:“Đã sớm nói ngươi lúc luyện võ nhớ luyện thêm nội lực, ngươi cố tình không nghe, Gia Luật Thanh kia đã sớm đi rồi, cũng không theo chúng ta hồi kinh.”

“Vậy hắn một đường đi theo chúng ta làm gì?” Lâm Hạo Dương cau mày.

Hoa Thiên Lang trong lòng tự nhủ dù người này đánh giặc rất lợi hại, nhưng ở mặt tình cảm lại là một ngốc tử, bản thân y cùng Gia Luật Thanh thật sự là trúng tà mới hết lần này tới lần khác thích tên ngốc tử này.

“Ngươi sao nhìn ta như vậy?” Lâm Hạo Dương bị y nhìn có chút sợ hãi: “Cho dù hắn không đi theo cũng không được, vạn nhất phía trước có mai phục thì sao?”

“Ta và ngươi hai người liên thủ, mai phục bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Hoa Thiên Lang không cho là đúng.

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Lâm Hạo Dương vẫn cự tuyệt: “Ta không sao cả, ngươi là đương kim thiên tử, phụ trách cả thiên hạ! Đi, quay lại!”

Nhìn hắn bộ dạng bướng bỉnh, Hoa Thiên Lang chủ động nhận thua, từ trong lòng lấy ra một quả yên hỏa* màu xanh bắn lên trên không, một lát sau liền thấy tứ phương có vô số yên hỏa bắn lên hô ứng lẫn nhau.

*pháo

“Ngươi dẫn theo ám vệ?” Lâm Hạo Dương hỏi.

“Ân.” Hoa Thiên Lang gật đầu: “Quá nhiều người, nhìn phiền, cho bọn họ núp trong chỗ tối. Chúng ta hiện tại có thể đi rồi đi?”

“Ngươi tại sao không nói sớm!” Lâm Hạo Dương buồn bực, làm mình bị y giày vò lâu như vậy.

Hoa Thiên Lang đuổi theo cười hì hì:“Ta thích nhìn ngươi lo lắng cho ta.”

……!! Lâm Hạo Dương cưỡi ngựa không để ý tới y, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, người này thật quá nhàm chán!!

Hai người đi thêm một lúc nữa, thấy bóng đêm ngày càng sâu vì vậy xuống ngựa chọn một chỗ đất bằng phẳng, kiếm lá khô đốt lửa, chuẩn bị ở trong này qua đêm.

Lâm Hạo Dương từ trong bao y phục lấy một tấm thảm ra, trải lên mặt đất nói:“Hoàng Thượng, đêm nay ngủ ở đây đi.”

“Vậy ngươi ngủ thế nào?” Hoa Thiên Lang chọn chọn mi:“Chỉ có một cái thảm?”

“Ân.” Lâm Hạo Dương thành thành thật thật trả lời:“Chúng ta cưỡi ngựa, mang không được nhiều đồ. Ta tùy tiện dựa vào một chỗ là được.”

Hoa Thiên Lang không nói gì, đi tới một phen ôm lấy Lâm Hạo Dương đặt lên thảm.

“Hoàng Thượng người làm gì!” Lâm Hạo Dương hoảng sợ.

“Ngươi là tướng quân của trẫm, trẫm còn trông cậy vào ngươi đi đánh Mạc Bắc a, trẫm cũng không muốn ngươi có bệnh tật gì!” Hoa Thiên Lang đúng lý hợp tình.

“Ta thân thể rất tốt……” Lâm Hạo Dương giãy dụa muốn ngồi dậy.

“Ý của ngươi là thân thể trẫm không tốt bằng?” Hoa Thiên Lang uy hϊếp nói:“Ngươi nằm đàng hoàng cho ta, còn dám lộn xộn trẫm ngay tại chỗ hành xử ngươi!”

……!! Lâm Hạo Dương nghe vậy liền thành thật nằm xuống, xoay người nhắm mắt lại.

Tên ngu ngốc này! Hoa Thiên Lang cười lắc đầu, cầm áo choàng nhẹ nhàng đắp lên người hắn, bản thân một chút buồn ngủ cũng không có, vì thế dựa vào trên cây xuất thần. Phụ thân của Lâm Hạo Dương là trọng thần tiền triều, lúc y năm tuổi liền đưa Lâm Hạo Dương đến luyện võ cùng, đều là trẻ con không hiểu chuyện, năm ấy 9 tuổi có một lần luyện võ Lâm Hạo Dương thất thủ đâm trúng khóe mắt mình, bản thân mình không thấy có chuyện gì lớn chỉ là chảy máu một chút. Nhưng từ đó về sau Lâm Hạo Dương liên tục vài ngày không tiến cung, bản thân lo lắng nên cố ý chạy tới Lâm phủ tìm hắn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Lâm Hạo Dương nằm liệt ở trên giường, đắp một cái chăn thật dày, sắc mặt tái nhợt trên trán còn đổ mồ hôi, nghĩ rằng hắn là nóng nên sinh bệnh, nhìn hắn đầu đầy mồ hôi nên y nhẹ nhàng lấy tay thay hắn kéo chăn xuống, lại vô tình nhìn thấy lý y* màu trắng của hắn mơ hồ thấm máu, vén lên nhìn không khỏi hít một ngụm khí lạnh, toàn bộ vết thương trên lưng Lâm Hạo Dương đã bị phù thũng. Hỏi hạ nhân mới biết được là ngày hôm đó Lâm Hạo Dương hồi phủ bị Lâm lão gia dùng gia pháp, lại ở trước cửa phạt quỳ một đêm……

*áo trong

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Lang cười khổ, lần đó rõ ràng là do mình phân tâm, lại làm hại Lâm Hạo Dương chịu khổ nhiều như vậy, chỉ bởi vì mình là Hoàng tử? Quay đầu nhìn Lâm Hạo Dương, thấy có vài lọn tóc rơi trên mặt hắn nên lấy tay nhẹ nhàng thay hắn vén qua, có thể là do bên cạnh có ánh lửa, sắc mặt Lâm Hạo Dương có chút đỏ lên, mi mắt nhìn nghiêng có chút ngắn, mũi thẳng, môi hơi cong, cằm hơi đầy. Hoa Thiên Lang kìm lòng không được cuối xuống muốn hôn hắn một cái, lại sợ kinh ngạc hắn đành phải tách ra, lấy tay thay hắn chỉnh lại áo choàng.

Lâm Hạo Dương cũng không có ngủ say, bị lăn qua lăn lại như vậy liền mở mắt, có chút mờ mịt nhìn Hoa Thiên Lang.

Nhìn ánh mắt hắn mệt mỏi hệt như tiểu miêu, Hoa Thiên Lang cảm thấy trong lòng một trận miệng đắng lưỡi khô, mở túi nước uống ừng ực.

“Ta cũng muốn.” Lâm Hạo Dương vươn tay, cách đống lửa rất gần. Tuy nói nửa đêm trong núi rất lạnh, nhưng dù sao cũng là mùa hè, vẫn cảm thấy nóng.

Nghe thanh âm lười biếng của hắn, Hoa Thiên Lang lại hít một ngụm khí lạnh, nghĩ rằng ngươi có thể đừng câu dẫn người như vậy hay không, ta không nhịn được chịu thiệt chính là ngươi.

Nhìn bộ dáng Lâm Hạo Dương ngẩng đầu uống nước, Hoa Thiên Lang cảm thấy mình thật sự là cầm thú, tại sao từng cái động tác của hắn trong lòng đều cảm thấy khó chịu như bị miêu trảo?

“Hoàng Thượng người sao lại không ngủ được?” Uống mấy ngụm nước lạnh xong Lâm Hạo Dương ngược lại thanh tỉnh hơn, thấy Hoa Thiên Lang mở to mắt rất có tinh thần, vì vậy ngồi xuống hỏi:“Nếu không ngươi đến chỗ này ngủ, ta không mệt.” Nói xong đứng lên.

Hoa Thiên Lang giữ chặt hắn, nói:“Không có việc gì, ta không ngủ, ta vừa nhớ đến chuyện lúc nhỏ của chúng ta.”

“Trước đây? Chuyện gì?” Lâm Hạo Dương tò mò hỏi.

“Ngươi còn nhớ cái lần bởi vì ta mà ngươi bị phụ thân phạt hay không?” Hoa Thiên Lang kéo tay hắn hỏi.

“Ta vì ngươi mà bị phạt rất nhiều lần, không biết ngươi là đang nói lần thứ mấy.” Lâm Hạo Dương khụt khịt.

“Cái gì?” Hoa Thiên Lang sợ hãi:“Ta sao lại không biết, sao ngươi không nói cho ta biết?”

“Ta nói cho ngươi biết? Rất mất mặt.” Lâm Hạo Dương bất mãn nói:“Ngươi lúc còn nhỏ rất bướng bỉnh, mỗi lần ngươi gây họa ở Hoàng cung bị phạt, ta về nhà cũng bị phạt theo ngươi.”

Hoa Thiên Lang đau lòng một trận, nguyên lai mình hại hắn ăn nhiều khổ sở như vậy? Cho nên cúi đầu trầm mặc.

“Uy.” Lâm Hạo Dương thấy y hình như áy náy, vì vậy lấy tay đẩy đẩy y:“Không sao, dù sao cũng là phụ thân của ta, có phạt ta cũng sẽ không quá đáng.”

“Thế nào là không quá đáng? Năm ngươi 9 tuổi đem ngươi đánh cho nửa tháng không xuống giường được!” Hoa Thiên Lang trừng mắt:“Ta lần này trở về liền cho ngươi đánh lại!”

Lâm Hạo Dương thấy buồn cười, nói:“Lần đó may mắn ngươi không có việc gì, nếu ta thực đâm hỏng mắt ngươi, ta chỉ sợ mạng nhỏ cũng mất.”

“Thật xin lỗi.” Hoa Thiên Lang thanh âm rầu rĩ, kéo Lâm Hạo Dương giải thích.

“Lời này ngươi không phải đã nói qua rồi sao.” Lâm Hạo Dương nhướng mày.

“A?” Hoa Thiên Lang ngẩng đầu:“Khi đó không phải ngươi đang hôn mê sao?”

“Ta chỉ là không động đậy được, nhưng mơ mơ màng màng vẫn nghe thấy tiếng ngươi một mực nói xin lỗi, còn khóc. Phụ thân ta tới khuyên ngươi ngươi còn mắng ông.” Lâm Hạo Dương cười nói:“Sau lại nghe hạ nhân nói ngươi hồi cung gọi ngự y tới, còn hỏi phụ vương của ngươi muốn tới Hồi Cương lấy Tuyết Ngọc Đan. Ngự y giúp ta xem bệnh, ngươi thay ta thượng dược ta đều cảm giác được.” Lâm Hạo Dương khóe miệng hơi cong lên, khi đó đầu óc còn hỗn loạn, bị thương ở lưng rát đau đến toàn tâm, là Hoa Thiên Lang cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng thay mình sát dược, lạnh lạnh, nhẹ nhàng sợ làm đau chính mình.

Hoa Thiên Lang nhìn sườn mặt tuấn tú của Lâm Hạo Dương ngây người, hai tay không tự chủ được ôm lấy hắn, ngón tay nhẹ vỗ về lưng hắn hỏi:“Có để lại sẹo không?”

Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Không biết, ta cũng không xem.”

“Ta giúp ngươi xem được không?” Hoa Thiên Lang đưa tay cởi bỏ y khấu của hắn, trong thanh âm tràn đầy mê hoặc.

. : .