Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 26: Mưu phản hữu lý 2

TỨ

Trong tưởng tượng của bọn họ, Lăng Dương vương nếu không phải gian hùng đa mưu túc trí, thâm tàng bất lộ, thì cũng là kiêu hùng bày mưu tính kế, dã tâm bừng bừng. Nhưng gian hùng và kiêu hùng làm sao lại thốt ra câu ‘Thích tới thì tới’ giống như tiểu hài tử phát giận mà nói như vậy?

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo liếc nhìn nhau, dường như đều hoài nghi cái lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Có điều sau khi thấy đối phương cũng là cùng loại biểu tình, bọn họ xác định, ra vấn đề không phải là lỗ tai bọn họ, mà là cái mồm của Lăng Dương vương.

Vệ Dạng không ngạc nhiên như bọn họ. Hắn nói, “Phụ vương nói mỗi câu ấy?”

Trần Tắc chần chờ một lúc lại nói, “Mỗi câu ấy.”

Vệ Dạng suy nghĩ một lúc, hỏi, “Vậy Nhạc Lăng còn nói gì khác không?”

Trần Tắc đáp, “Nga, Nhạc tiên sinh nói, thế tử không quá có khả năng nhìn thấu mưu kế của hắn, bảo ta cẩn thận Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo.”

Vệ Dạng: “…”

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thấy những gì nên nghe đều nghe xong, tiếp đó cũng không có ngôn luận nào ‘kinh người’ hơn, vì vậy dùng mắt ra hiệu cho nhau, thi triển khinh công bay ra ngoài chục trượng.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Xem ra Lăng Dương vương là một diệu nhân.”

Tiết Linh Bích đối với loạn thần tặc tử âm mưu tạo phản như Lăng Dương vương lại không có hảo cảm gì, “Ta thì lại nghĩ đó là hắn không hề sợ hãi.”

“Không hề sợ hãi?” Phùng Cổ Đạo hỏi, “Ngươi muốn chỉ…”

“Quảng Tây đã là thiên hạ của hắn, còn có những bộ hạ cũ, nếu hắn muốn tạo phản, đã có đủ nhân lực vật lực.”

Phùng Cổ Đạo thật ra không nghĩ đến sâu xa như y, nghe vậy bèn nói, “Vậy tại sao hắn còn chưa tạo phản?”

Tiết Linh Bích trầm ngâm nói, “Có thể là vì chờ một thời cơ thỏa đáng.”

Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, “Nếu hoàng đế bất nhân, phái thân tín tàn hại trung lương, lật ngược phải trái, động tay động chân, can thiệp chính sự ở địa phương…”

Hắn còn chưa nói xong, Tiết Linh Bích đã hiểu ý trong lời của hắn, “Cái cớ đó không tồi.”

Nói đến chỗ này, hình tượng quái dị của Lăng Dương vương đến từ những lời ‘Hai con lợn con, thích tới thì tới’ đã bị hòa tan trong óc, trở thành một kiêu hùng với cặp mắt lóe ra tinh quang, không ngừng tính toán giang sơn đại nghiệp.

Vệ Dạng và Trần Tắc một trước một sau từ trong nhà tranh đi ra.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đang say sưa ngắm nhìn cỏ dại trên đồng ruộng hoang phế.

Vệ Dạng và Trần Tắc đến gần.

Phùng Cổ Đạo cảm khái, “Cỏ ở đây mọc thật là rậm rạp.”

Tiết Linh Bích nói, “Ừ.”

“Hầu phủ thì lại không mọc ra được cỏ dại rậm rạp như vậy.”

Tiết Linh Bích: “…” Đương nhiên, bởi vì hầu phủ có người chuyên môn nhổ cỏ.

Vệ Dạng sáp vào nói, “Nếu Phùng huynh có hứng thú với hoa cỏ, không bằng đến thăm vương phủ một lúc. Ta thường ngày cũng thích trồng chút hoa hoa thảo thảo…”

“Hảo.” Không đợi hắn nói xong, Phùng Cổ Đạo đã một hơi đáp ứng.

Tiết Linh Bích nói tiếp, “Nên bái phỏng Lăng Dương vương.”

Sự vui mừng của Vệ Dạng lộ rõ trên nét mặt, “Thật tốt quá, ta bình sinh yêu nhất kết giao với những tuấn kiệt đương thế như Hầu gia và Phùng huynh.”

Phùng Cổ Đạo thoáng thấy thần sắc của Trần Tắc hơi đổi, nhớ tới nội dung lúc nãy nghe trộm, không khỏi âm thầm buồn cười. Xem ra vị Nhạc tiên sinh chỉ nghe kỳ danh, chưa gặp mặt kia quả nhiên có dự kiến trước.

.

Tới vương phủ.

Trần Tắc nói là đi thông truyền, kỳ thực là nhanh như chớp chạy đi báo tin.

Nhạc Lăng vốn đang ngồi trong phòng cười tủm tỉm thưởng thức họa tác đắc ý của mình, nghe được hắn tường thuật, nụ cười trên mặt thoáng cái lắng tới bàn chân.

“Xem ra,” Hắn giơ tay vuốt vuốt sợi râu trên mép, “Tuyết Y Hầu và Minh Tôn thông minh hơn so với tưởng tượng của ta.”

Trần Tắc nhăn mặt nói, “Hôm nay làm sao cho phải đây? Vương gia đã nói đừng quá để ý tới bọn họ, nếu như biết chúng ta thiết kế bẫy rập như vậy, nhất định sẽ nổi giận lôi đình.”

“Bất quá chỉ là thiết kế cái bẫy nho nhỏ thôi mà, làm gì tới mức nổi giận lôi đình?” Nhạc Lăng khí định thần nhàn cầm cái chung lên.

“Nhưng sáng sớm hôm nay vương gia đã đi Mật Vân trang.”

Cầm cái chung trong tay lắc lắc, sắc mặt Nhạc Lăng khẽ biến, “Đi bao lâu?”

“Khoảng hơn ba canh giờ rồi.” Trần Tắc nói.

“Mau vào kho lấy một thanh kiếm tốt ra, phái người đưa tới Mật Vân trang, nói là ta đưa cho trang chủ, nhờ trang chủ thủ hạ lưu tình.” Nhạc Lăng thấp giọng nói, “Cứ như vậy, vương gia phỏng chừng phải tới mai mới có thể trở về.”

Trần Tắc có chút chần chờ, “Nhưng trong kho là của vương gia…”

Nhạc Lăng nhướng mi, “Ngươi cho rằng vương gia sẽ nhớ kỹ trong kho có bao nhiêu thanh kiếm sao?”

“Dạ.” Trần Tắc nói xong, đang định xoay người thì thấy hắn đứng lên, vuốt y phục. Đây là dấu hiệu mỗi lần Nhạc Lăng muốn ra ngoài. “Nhạc tiên sinh, ngươi muốn ra cửa?”

“Không ra cửa, ta muốn giải quyết ngay trong cửa.” Nhạc Lăng cong môi lên, râu mép run run.

(ra cửa = xuất môn = ra ngoài, nhiều nghĩa thật =v=)

.

Nếu nói là hiếu khách, Vệ Dạng cho dù không phải người hiếu khách nhất mà Phùng Cổ Đạo từng gặp, cũng tuyệt đối có thể nói là một trong những người hiếu khách nhất.

Hoa hoa thảo thảo không cần phải nói, ngay cả mặc bảo chân tích* cất giấu riêng cũng nhịn không được mà lấy ra chia sẻ.

*(mặc bảo: chỉ tranh chữ hoặc tôn xưng chữ viết và tranh vẽ của người khác. Chân tích: bút tích thật, bản chính)

Những thứ đó Phùng Cổ Đạo chỉ liếc một cái, thì biết tranh thật chỉ có một món, tất những món khác đều là giả, bởi vì đại đa số chân tích đều ở trong thư phòng của hắn.

“Phùng huynh, ngươi xem bức Thái Sơn tế vũ đồ của Cao Minh Minh này. Nước mưa như kim châm, thật mảnh thật dài, nhè nhẹ từng sợi, quả thực như gặp kỳ cảnh.” Vệ Dạng nói đến mi phi sắc vũ.

(Thái Sơn tế vũ đồ: bức tranh mưu phùn núi Thái Sơn)

Tiết Linh Bích ngồi bên bàn, ngay cả mí mắt cũng lười nâng, “Cao Minh Minh chưa từng vẽ Thái Sơn tế vũ đồ.”

Mi đầu của Vệ Dạng run lên, cười nói, “Hầu gia ngươi không biết đó thôi. Bức tranh này là sau khi Cao Minh Minh đại thọ sáu mươi, hứng thú đi chơi, một mình đi lêи đỉиɦ Thái Sơn, rồi tình cờ gặp phải mưa xuân bèn vẽ lại.”

Tiết Linh Bích nói, “Cao Minh Minh năm mươi chín tuổi bắt đầu ngồi xe đẩy.”

Nụ cười của Vệ Dạng cứng đờ.

Phùng Cổ Đạo hòa giải nói, “Kỳ thực hắn mất chưa bao lâu, thân thể còn chưa quá cứng. Nếu như thực sự có nhã hứng vẽ lại mưa Thái Sơn, ngón tay hẳn là còn có thể cử động.”

Vệ Dạng cả người triệt để cứng đờ.

Tiết Linh Bích đảo mắt nhìn về phía bức mặc bảo của Doãn Tiên Tiên, “Bức này cũng là giả.”

Vệ Dạng kích động nói, “Sao thế được? Đây là ta tốn năm trăm lượng bạc mua lại. Người nọ nói hắn là hậu nhân của Doãn Tiên Tiên, bức này chính là báu vật gia truyền.”

Tiết Linh Bích nói, “Xem chữ viết, người này đại khái chỉ khoảng hai mươi tuổi, diện mạo không đẹp, nói năng hành sự đều sợ đầu sợ đuôi, dáng vẻ cứ như không nâng đầu dậy nổi.”

Vệ Dạng ngơ ngác nhìn nửa ngày, “Làm sao ngươi biết?”

“Chữ cũng như người.”

Vệ Dạng đột nhiên vọt tới bên bàn, giơ tay chỉ lên tất cả trên bàn, “Vậy ở đây rốt cuộc cái nào là thật?”

Phùng Cổ Đạo rút ra một cây quạt từ phía dưới nói, “Hí hà đồ trên mặt quạt quả thật là chân tích của Cố Huyền Chi.”

(Cố Huyền Chi, con trai Cố Hoàn Khôn, trong bộ Thức nhữ bất thức đinh anh lấy tên là Cố Xạ, tính tình lạnh lùng ít nói trầm mặc, là đệ nhất tài tử đương thời =v=

Hí hà đồ: tạm dịch là “tôm tung tăng” =)))

Vệ Dạng trừng mắt kinh ngạc nhìn cây quạt đó một lát mới cụt hứng nói, “Đây là Nhạc Lăng đưa cho ta.”



Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích liếc nhìn nhau. Thoạt trông, quan hệ giữa hắn và vị Nhạc Lăng tiên sinh này… thập phần vi diệu.

Bốp bốp.

Nhạc Lăng vỗ tay tiến vào, “Tuyết Y Hầu và Minh Tôn không hổ là Tuyết Y Hầu và Minh Tôn, nhãn giới quả nhiên không phải tầm thường.”

Kỳ thực Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã sớm biết hắn ở một bên nghe trộm, nhưng lúc này còn phải giả vờ tỏ ra kinh ngạc.

“Vị này chính là?”

Vệ Dạng sắc mặt ngượng ngùng, “Vị này chính là Nhạc Lăng.” Hắn dừng một chút, “Tổng quản vương phủ.”

Nhạc Lăng khom người nói, “Hầu gia và Tước gia đại giá quang lâm, Nhạc Lăng không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ.”

Phùng Cổ Đạo đáp lễ nói, “Không dám không dám.”

Nhạc Lăng mỉm cười liếc nhìn Vệ Dạng, nói, “Kỳ thực ta đã nói với thế tử từ lâu, mấy thứ này bất quá chỉ là hàng nhái ngắm cho đã mắt. Đáng tiếc thế tử vẫn cho là ta nói đùa, không chịu tin. May là lần này có Hầu gia và Minh Tôn lên tiếng, nếu không chỉ sợ ta vô duyên vô cớ đeo tội danh ăn nói lung tung.”

Một phen nói này của hắn, liên tục mang theo châm biếm, nhất thời khiến Vệ Dạng đỏ bừng cả mặt, hầu như vô cùng xấu hổ. Nên biết hắn thường ngày luôn xem những thứ mình cất giấu là quang vinh, cũng từng mời không ít người đến thưởng thức, hôm nay nghĩ đến, thật sự là cực kỳ mất mặt. Nói vậy những người đó cũng nhìn ra được, chỉ là ngại thân phận của hắn, không dám nói thẳng như Tiết Linh Bích mà thôi.

Phùng Cổ Đạo nói, “Cố Huyền Chi ghét nhất là tác phẩm lưu truyền hậu thế, Nhạc tiên sinh cư nhiên có thể có được chân tích của hắn, thực sự khiến người khâm phục.”

“Đâu có đâu có. Bất quá là nhờ vào một hồi cùng trường mà thôi.” Nhạc Lăng nói.

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Nga?” Cố Huyền Chi là ái tử của Cố tướng, học ở Ưu Lâm thư viên đệ nhất thiên hạ, nếu Nhạc Lăng cũng xuất thân từ đó, như vậy gia thế và học thức của hắn tất nhiên bất phàm.

Tiết Linh Bích cũng không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một cái.

Nhạc Lăng dường như không hề có cảm giác gì đối với vài phần kính trọng tăng thêm của bọn họ, “Hầu gia và Tước gia đến vương phủ làm khách, ta vốn nên nhiệt tình nghênh tiếp. Đáng tiếc trong phủ đang sửa chữa, không tiện tiếp đãi ngoại khách, mà vương gia lại ra ngoài chưa về…”

“Vương phủ sửa chữa hồi nào? Sao ta không biết?” Vệ Dạng nhíu mày.

Nhạc Lăng sắc mặt bất biến đáp, “Thế tử suốt ngày bôn ba bên ngoài, không biết cũng chẳng có gì lạ.”

Vệ Dạng phẫn nộ im miệng.

Tiết Linh Bích nói, “Khách tùy chủ tiện, sửa chữa cũng không sao.”

Nhạc Lăng tiếp lời cực nhanh, “Nhưng không có thừa khách phòng.”

“Không biết Nhạc tiên sinh nghỉ ở nơi nào?”

“Nhạc Lăng nơi ở nhỏ hẹp, một người còn ngại không đủ rộng.”

Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Như vậy, còn thỉnh Nhạc tiên sinh ra khách *** ủy khuất vài ngày.”

“…”

Hai người đối đáp cực nhanh, căn bản không có đường nào để người khác xen mồm.

Phùng Cổ Đạo nỗ lực khống chế không cho khóe miệng cong lên thêm nữa.

Nhạc Lăng đại khái là lần đầu tiên gặp phải người đã tranh giành địa bàn mà còn vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng như vậy, ánh mắt nhìn Tiết Linh Bích có chút đăm đăm.

Vệ Dạng một mực ở bên chêm vào một câu, “Kỳ thực viện tử của ta rất rộng rãi.”

“Vậy ủy khuất thế tử rồi.” Nhạc Lăng nghĩ rốt cuộc Vệ Dạng cũng nói được một câu êm tai.

“Nhưng ta nhớ nơi ở của Nhạc tiên sinh cũng không nhỏ hơn ta là bao.”



Êm tai là ảo giác.

Nhạc Lăng lại cười nói, “Ta ngủ tư thế không tốt.”



Tư thế không tốt từ một căn phòng xuyên tới phòng khác sao?

Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích trầm mặc.

.

.

é ~ =v=

NGŨ

Đem Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích an trí tại ‘Vệ Ương các’ của Vệ Dạng xong xuôi, Nhạc Lăng gọi phó nhân tới, “Đi sửa chữa vương phủ một chút.”

Phó nhân rất mờ mịt, “Sửa chữa chỗ nào?”

“Tùy tiện.”

Phó nhân: “…”

“Chỉ cần nhìn qua giống như đang sửa chữa là được.” Nhạc Lăng dừng một chút, lại lo lắng nói, “Nhớ kỹ, đừng dùng tiền.”

Phó nhân: “…”

Vì vậy, sau khi Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vào ở, Lăng Dương vương phủ khắp nơi có thể nghe được tiếng gõ đập đing đing đang đang, lại không thể biết được nơi xuất phát của những tiếng gõ đập này. Nếu không phải tiếng vang là ở ban ngày, chỉ sợ vương phủ rất nhanh sẽ truyền ra tin đồn ma quái.

.

Lòng tin của Vệ Dạng triệt để bị đả kích, nhưng khôi phục lại cũng rất nhanh.

Hắn tự an ủi mình, “Những thư họa này tuy không phải danh phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm huyết nhất bút nhất họa của người khác.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Từ lâu đã nghe Vệ Dạng công tử ca họa song tuyệt, sao công tử không đem thư họa của ngươi lấy ra xem sao?”

Vệ Dạng sắc mặt đỏ lên, “Tài hèn sức mọn, không dám bêu xấu.”

Phùng Cổ Đạo vừa định tiếp tục khen tặng vài câu, chỉ thấy hắn chầm chậm chầm chậm lấy ra họa trục của mình.



Vệ Dạng thở dài nói, “Kỳ thực ta biết ta đây họa kỹ không đủ, thế nhân tán thưởng bất quá là xem tại thân phận thế tử của ta mà thôi.” Hắn vừa nói vừa đưa tranh qua.

Phùng Cổ Đạo trải họa quyển ra nhìn, sau đó ngây người.

Tiết Linh Bích ngồi bên cạnh thấy hắn giật mình ngẩn người, nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn, lập tức nhíu mày, “Đây là ngươi vẽ?”

Vệ Dạng cũng thản nhiên, đã nghĩ thông, gật đầu nói, “Không sai. Ta tự biết kỹ thuật rất non kém, còn thỉnh hai vị nghìn vạn lần chớ nên cố kỵ, cứ nói đừng ngại.”

Phùng Cổ Đạo dở khóc dở cười nhún vai, “Xem ra, không phải từng danh trù đều có thể đánh giá món ăn là ngon hay dở.”

Vệ Dạng nghi hoặc hỏi, “Phùng huynh ngụ ý là…”

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Tuy bản hầu không biết tiếng ca của ngươi như thế nào, nhưng họa kỹ… không thẹn với chữ Tuyệt.”

Vệ Dạng không dám tin tưởng mà trừng to mắt, sau đó lại nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo cười gật đầu.

“Nhưng mà, nhưng mà…” Hắn liên tiếp ‘Nhưng mà’ vài lần, mới nói, “Ta rõ ràng nghĩ bọn hắn vẽ càng sinh động hơn…”

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Sinh động chỗ nào?”

“Thì là…” Vệ Dạng nghẹn họng trố mắt nhìn nửa ngày, không thể nói lên một lý do nào.

Phùng Cổ Đạo nói, “Ta đột nhiên hiếu kỳ tiếng ca của ngươi rồi.”

Có tiền lệ về tranh vẽ, Vệ Dạng có dũng khí, “Ta đi tìm người đánh đàn.”

“Không cần.” Phùng Cổ Đạo nói, “Ta giúp ngươi đệm nhạc.” Hắn nói, từ trên bàn cầm lấy một cây bút, sau đó nhẹ nhàng gõ lên chung trà rỗng hai cái, “Như vậy thế nào?”

Vệ Dạng nói, “Cũng được.”

Chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng đương đương đương.

Ngay sau đó là tiếng ca hồn hậu của nam tử ——

“Súc bãi thu thiên, khởi lai thung chỉnh tiêm tiêm thủ. Lộ nùng hoa sấu, bạc hãn khinh y thấu…”

(Thôi đạp bàn đu, đứng đờ lười vuốt tay thoa nhỏ, sương đầm hoa võ, áo thấm mồ hôi rỏ.

Đây là đoạn đầu trong bài thơ “Điểm giáng thần 2” của Trung Hoa đệ nhất tài nữ Lý Thanh Chiếu)

Hắn còn chưa xướng xong, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã tông cửa xông ra.

.

Đêm khuya nhân tĩnh.

Vệ Dạng công tử ra ngoài uống rượu với bằng hữu. Trước đó hắn cũng mời Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích cùng đi, nhưng hai người hiện tại vừa nhìn thấy hắn, trong óc sẽ hiện lên giọng nam hùng hậu của hắn xướng ‘Tiêm tiêm thủ, khinh y thấu’, lập tức uyển chuyển cự tuyệt.

Tiết Linh Bích cùng Phùng Cổ Đạo hâm nóng một bầu rượu, ngồi trên nóc nhà đối ẩm.

Ánh trăng hợp lòng người, nửa sáng nửa tối, những ngôi sao lẻ loi trên cao, lấp lánh như ẩn như hiện.

Phùng Cổ Đạo nói, “Lời đồn không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng có chỗ để tin. Không ngờ Vệ Dạng công tử dĩ nhiên là một diệu nhân như thế.”

“Ngươi rất có hảo cảm với hắn?” Tiết Linh Bích ngữ khí bất thiện.

Phùng Cổ Đạo ngẩn người, cười nói, “Một phụ thân một lòng muốn tranh đoạt giang sơn lại sinh ra một nhi tử một lòng hướng tới cầm kỳ thi họa phong hoa tuyết nguyệt, đây chẳng lẽ không phải rất diệu sao.”

“Làm sao ngươi biết hắn một lòng hướng tới cầm kỳ thi họa phong hoa tuyết nguyệt, vô tâm giang sơn?”

Phùng Cổ Đạo dù có trì độn hơn nữa, cũng nghe ra ý chỉ ẩn hiện trong lời nói của y, liền nhún vai cười nói, “Chỉ là trực giác.”

Tiết Linh Bích cũng phát hiện mình quá hùng hổ dọa người, cứu vãn nói, “Hầu hết thế gia đệ tử sau cùng đều không phải đi đường mà bọn họ muốn.”

“Hầu gia cũng vậy sao?” Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ quay đầu.

Tiết Linh Bích mâu sắc ảm đạm, “Không. Ta là cam tâm tình nguyện.”

“Cam tâm tình nguyện lên chiến trường? Hay cam tâm tình nguyện làm hầu tước?”

“Đều là.” Y nhìn về phía ánh trăng, trên mặt lộ ra một mạt tưởng niệm, “Trở thành người như phụ thân, là chí hướng từ nhỏ của ta.”

Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên trầm mặc.

Vị thiên hạ binh mã đại nguyên soái đã mất kia là khúc mắc tạm thời khó giải thích giữa bọn họ.

Hắn bắt đầu hối hận vì đã đem đề tài dẫn về phương hướng này.

Tiết Linh Bích hỏi, “Còn ngươi?”

“Cái gì?”

“Trong cảm nhận của ngươi…” Y dừng một chút, trực tiếp nói tiếp, “Là lão Minh Tôn sao?”

Phùng Cổ Đạo biết rõ đề tài này rất nguy hiểm, nhưng cũng phải hồi đáp, “Không phải.”

“Nga?” Tiết Linh Bích có chút ngoài ý muốn.

Phùng Cổ Đạo cười khổ nói, “Kỳ thực khi còn bé người ta bội phục nhất là lão Ám Tôn.”

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn tùy ý tiêu sái.”

Tiết Linh Bích nhớ tới người che mặt lúc trước gặp ở Thiên Sơn, không khỏi mỉm cười nói, “Tùy ý tiêu sái, đúng là không sai.”

“Bất quá ta lại biết ta vĩnh viễn không thể trở thành người như vậy.” Hắn không thể tùy ý tiêu sái, nếu nói trọng trách trên người hắn khiến hắn không thể, chẳng bằng nói tính cách hắn hạn chế khiến hắn không thể. Cũng giống như Viên Ngạo Sách có thể vẫy tay áo bỏ lại Ma giáo chạy đi cùng Kỷ Vô Địch song túc song tê*, nhưng hắn làm không được.

*(Song túc song tê: ý chỉ hai người bên nhau như hình với bóng)

Nghĩ tới đây, Phùng Cổ Đạo không khỏi liếc sang Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích vừa lúc đang nhìn hắn, “Hay là ngươi có thể thử một lần xem sao.”

Thử thế nào?

Phùng Cổ Đạo cười khổ. Chỉ cần hiện tạ hắn bỏ lại Ma giáo, Ma giáo sẽ chân chính rơi vào cục diện rắn mất đầu. Tuy nói bạch đạo sau khi trải qua một trận gϊếŧ gà dọa khỉ ở Khai Phong, trong ngắn hạn sẽ không trở lại tìm bọn họ gây phiền, nhưng đó là tình huống khi Ma giáo ổn định. Hắn tin, đừng nói Ma giáo rắn mất đầu, dù cho chỉ là hắt xì một cái, bọn đầu trâu mặt ngựa bạch đạo kia sẽ nhịn không được mà rục rịch.

Tiết Linh Bích thấy hắn thật lâu không nói, trong lòng không khỏi cảm thấy một trận thất vọng.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo chần chờ mở miệng.

“Ân?”

Lời nói vòng vo trong miệng vài vòng, Phùng Cổ Đạo do dự.

Rất nhiều chuyện nếu như không nói, đó chính là vết thương âm thầm, có thể che đi. Một khi nói ra, cũng giống khoe ra vết thương, đến lúc đó dù muốn che cũng che không được. Nhưng nếu như không nói, vết thương sẽ càng lúc càng lớn. Hắn không biết trong lòng Tiết Linh Bích nghĩ như thế nào, chí ít với hắn mà nói, vướng mắc này đã lớn đến nỗi khiến cho hắn hầu như đêm đêm đều mất ngủ.

“Rượu lạnh rồi.” Phùng Cổ Đạo cúi đầu, làm bộ không thấy được cặp mắt chờ mong đối diện.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi biết trên đời này uống ngon nhất là rượu gì không?”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút đáp, “‘Ốc dĩ nhất thạch Đỗ Khang tửu, túy tâm hoàn dữ sầu bính diện, nhai đầu tửu giới thường khổ quý, phương ngoại tửu đồ hi túy miên.’ Rượu Đỗ Khang?”

Tiết Linh Bích lắc đầu.

“‘Sơn bình nhũ tửu hạ thanh vân, khí vị nùng hương hạnh kiến phân. Mạc tiếu điền gia lão ngõa bồn, tự tòng thịnh tửu trường nhi tôn’. Rượu sữa?”

Tiết Linh Bích vẫn lắc đầu.

“‘Thư danh oái tụy tài thiên dật, tửu hào Đồ Tô vị canh thục. Lại hướng môn tiền đề úc lũy, hỉ tòng nhân hậu ẩm đồ tô.’ Rượu Đồ Tô?” Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích vẫn lắc đầu, đành phải cười khổ nói, “Vậy thỉnh Hầu gia giải nghi hoặc.”

Tiết Linh Bích nói, “Nhân sinh tứ đại hỷ sự. Đêm động phòng hoa chúc, lúc tên đề bảng vàng.”

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo hơi gượng gạo.

“Ta nhớ rõ ta đã từng hỏi ngươi, rượu hợp cẩn sau này của ngươi có tư vị ra sao…” Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Ngươi còn nhớ khi đó ngươi trả lời bản hầu thế nào không?”



Đó là ngày mà Đoan Mộc Hồi Xuân cầm bức họa giả tới lừa dối.

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc biết cái gì gọi là nhấc tảng đá đập vào chân mình, cũng biết cái gì gọi là ăn nói lung tung không thể chối.

Hắn cười gượng nói, “Không nhớ rõ nữa.”

“Ngươi nói ‘Tuyệt đối không ngọt bằng chung rượu này được uống với Hầu gia.’” Tiết Linh Bích chậm rãi đưa rượu vào trong miệng.

Phùng Cổ Đạo giả ngu nói, “Trong phủ Hầu gia rượu ngon như mây, tự nhiên không phải rượu tầm thường có thể sánh bằng.”

“Vậy, thấy sao nếu rượu hợp cẩn của ngươi cũng xuất từ trong phủ ta?”

Ngón tay Phùng Cổ Đạo giật một cái, đắp nụ cười lên mặt, “Nếu Hầu gia nguyện ý từ bỏ thứ mình yêu thích, ta đương nhiên cầu còn không được nữa là.”

“Nếu bản hầu muốn cùng ngươi uống thì sao?”



Cùng nhau uống rượu hợp cẩn?

Dù cho Phùng Cổ Đạo có thể năng ngôn thiện biện (giỏi ăn nói) đến thế nào đi nữa, nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.

“Có một số việc không thể một mực trốn tránh.” Tiết Linh Bích ẩn ý nói, “Hay là ngươi nên thử đi đối mặt.”

Phùng Cổ Đạo biết không thể nào tránh khỏi, thẳng thắn dứt khoát nói, “Đối mặt thì thế nào? Có một số việc căn bản không thể giải quyết.”

Tiết Linh Bích nghiêng đầu nhìn hắn.

Ánh trăng như nước, mâu quang cũng như nước.

Ánh trăng say lòng người, mâu quang càng say lòng người.

Phùng Cổ Đạo nhìn thấy mà tim đập loạn một trận, phải ngoảnh mặt sang bên, “Cho dù đối mặt thì thế nào? Ngươi không thể buông tha thù gϊếŧ cha, ta cũng không thể buông xuống ơn dưỡng dục.”

Hắn nói xong, tim chậm rãi đau đớn như bị bóp nghẹt.

Cửa sổ giấy đã phá, bên trong bên ngoài liếc mắt là tường tận. Vì vậy ánh sáng và bóng tối đã phân biệt thật rõ ràng, không còn khu vực trung hòa mông mông lung lung.

“Đây là chuyện giữa ta và sư phụ ngươi, ngươi có thể khoanh tay đứng nhìn.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo đáp, “Hắn là sư phụ ta, lại là dưỡng phụ ta. Làm con theo cha, thiên kinh địa nghĩa. Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Hầu gia, ngươi có từng suy xét lập trường của ta không?”

Tiết Linh Bích không nói.

Rượu lạnh, gió lạnh, bầu không khí trầm mặc càng lạnh hơn.

“Đã từng.” Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng.

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nghiêng đầu nhìn y.

“Nhưng ta không thể lui bước, dù cho ích kỷ, dù cho tùy hứng, cũng chỉ có thể tiến về phía trước.” Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Bởi vì lui bước, giữa chúng ta sẽ không còn có thể.”

Con tim Phùng Cổ Đạo đập lên thình thịch.

Tiết Linh Bích kiên định nói ra từng chữ, “Ta không thể khoan nhượng.”

=====

Đọc thêm: Bài thơ “Điểm giáng thần 2”:

(Tác giả: Lý Thanh Chiếu)

Dịch:

(Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

.

.

Lão Minh Tôn… ko nhớ tung hình này chưa? o_o

LỤC

“Phụ thân ngươi, thật sự là bị sư phụ ta gϊếŧ chết.” Phùng Cổ Đạo không dám ngoảnh đầu, con mắt liều mạng nhìn vào mái ngói tầng tầng lớp lớp, xếp thành hàng ngay ngắn như mây đen phía trước.

Tiết Linh Bích không lên tiếng, nhưng bên vai từng trận siết chặt.

Phùng Cổ Đạo đem chuyện ô long ngày xưa, dùng ngữ điệu không nhanh không chậm kể lại từng việc.

Gió rất nhẹ, nhẹ không tiếng động.

Đêm đã sâu, sâu đến trầm nịch.

Phùng Cổ Đạo nói xong, trong một đoạn thời gian rất dài, bốn phía đều chìm vào trong áp lực của sự tĩnh mịch.

Hắn thủy chung vẫn nhìn về phía đông.

Vô luận việc đời biến ảo thế nào, mặt trời vẫn sẽ mọc lên nơi đó.

“Phùng Cổ Đạo…” Tiết Linh Bích đột nhiên lên tiếng.

“Ân?” Phùng Cổ Đạo tim đập thình thịch.

“Là tên thật của ngươi sao?”

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc quay đầu lại.

Tiết Linh Bích ngồi ở nơi kia, nhìn qua không có gì khác so với lúc vừa lên mái nhà. Thần tình nhàn nhạt, rồi lại không hề có nét lạnh lùng.

“Không phải.” Hắn nói.

Tiết Linh Bích nhướng mi.

Vẻ mặt của Phùng Cổ Đạo hiện lên một nét mất tự nhiên, “Có điều, bắt đầu từ ngày ta bước vào hầu phủ, ta đã quyết định sẽ gọi là Phùng Cổ Đạo.”

Tiết Linh Bích nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi cong lên một tia cười yếu ớt, “Để ta gặp sư phụ ngươi.”

Ngón tay Phùng Cổ Đạo khẽ giật, tĩnh lặng nhìn y.

“Có một số việc nhất định phải giải quyết.” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo vô thức muốn vẩy đi hình ảnh Tiết Linh Bích và lão Minh Tôn tàn sát nhau lóe ra trong đầu, sờ sờ mũi nói, “Không sai. Mọi chuyện luôn phải giải quyết.” Hắn chỉ hy vọng phương thức giải quyết không phải như những gì hắn tưởng tượng.

Tiết Linh Bích đột nhiên đứng lên.

Phùng Cổ Đạo biết nội công của y thâm hậu hơn mình, thính giác càng linh mẫn, không khỏi ngẩng đầu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Có ngựa vào phủ.” Tiết Linh Bích chậm rãi nói.

Phùng Cổ Đạo theo đứng lên, “Chẳng lẽ Lăng Dương vương đã trở về?”

Hai người liếc nhìn nhau, cầm lấy bầu rượu chung rượu, nhảy xuống mái hiên.

Mặc kệ Tiết Linh Bích và lão Minh Tôn sau này giải quyết thù hận thế nào, chí ít hiện tại bọn họ còn đang ở cùng một chiến tuyến.

.

Lăng Dương vương quả thật đã trở về, nhưng lại là nổi giận đùng đùng mà trở về.

Nhạc Lăng vừa nghênh tiếp vừa bảo người giữ chân Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo.

Lăng Dương vương vừa thấy Nhạc Lăng thì câu nói đầu tiên bật ra là, “Ai cho ngươi đem Tử Duyên bảo kiếm của bổn vương đưa cho hắn hả?”

Nhạc Lăng kinh ngạc hỏi, “Vương gia biết thanh kiếm đó là của vương phủ?”

“Nói thừa. Ngươi ngoại trừ vương phủ thì còn có thể lấy kiếm từ chỗ nào đưa cho hắn?”

Nhạc Lăng nói, “Nhưng làm sao vương gia biết thanh kiếm này tên là Tử Duyên?” Hắn cũng không biết.

Lăng Dương vương hừ mũi một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh nói, “Hắn nói đó.”

“Hắn quả nhiên…” Nhạc Lăng vốn còn định khen hắn vài câu kiến thức rộng rãi, nhưng thấy sắc mặt khó chịu của Lăng Dương vương, nửa đường sửa lời, “Tham lam.”

Vừa nói đến đây, lửa giận của Lăng Dương vương liền xộc lên cao, “Nếu không phải ngươi liên tiếp tặng đồ cho hắn, làm sao hắn lại tham lam?”

Nhạc Lăng lẽ thẳng khí hùng nói, “Ta làm toàn bộ là vì vương gia.”

Lăng Dương vương trừng hắn.

“Nếu như không phải ta tặng đồ cho hắn, hắn làm sao có thể đánh cờ thua vương gia?”

“…” Khóe miệng Lăng Dương vương hơi giật giật. Dù là sự thật, có cần nói trực tiếp như vậy không?!

“Nếu như không phải ta luôn tặng đồ cho hắn, hắn làm sao có thể cùng người hễ đánh là thua, hễ thua là đánh như vương gia chơi cờ hoài được?’

Lăng Dương vương không phục nói, “Hừ, thắng không tốt sao?”

Nhạc Lăng lắc đầu nói, “Chơi cờ là cần khiêu chiến.”



Lăng Dương vương vẫn nghiến răng, “Ngươi dạo này càng ngày càng làm càn đó!”

Nhạc Lăng bỗng nhiên nhớ tới cái bẫy mà trước đó hắn thiết hạ để nghênh tiếp Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo, vội nặn ra nụ cười, “Ta biết vương gia là thương cảm hắn một mình trong thôn trang không có gì làm, cho nên muốn bồi hắn giải sầu.” Giọng nói của hắn từ từ thấp xuống, Lăng Dương vương đang dùng vẻ mặt hơi hơi kỳ dị nhìn hắn, “Vương gia?”

“Ngươi lại gây họa gì rồi?”

“Đâu có.” Con mắt Nhạc Lăng mở rất lớn, trừng tới tròn xoe.

“Hừ hừ.” Lăng Dương vương hừ lạnh, “Mỗi lần ngươi nói dối, hai con mắt sẽ trừng tròn xoe. Giống như lần trước ngươi tự mình đi tìm Huyết Đồ đường hành thích hoàng đế.”

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thật vất vả thoát khỏi hạ nhân hỏi đường dông dài, đi tới liền nghe một câu như thế.

Nhưng biểu tình của hai người đều giống như hoàn toàn không nghe được, “Tham kiến vương gia.”

Lăng Dương vương nhíu nhíu mày, “Sao các ngươi lại ở trong phủ ta?”

Nhạc Lăng không chờ bọn họ trả lời, giành nói, “Là thế tử mời bọn họ ở lại đó.”

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đồng thời nhìn về phía hắn.

Nhạc Lăng vuốt cọng râu mép, biểu hiện rất trấn định.

“Vương phủ thừa gạo lắm sao? Nuôi mấy con lợn ăn không ngồi rồi này?” Lăng Dương vương khinh khỉnh nói.



Tiết Linh Bích lúc trước còn tưởng Trần Tắc nhắn nhủ lầm, lấy thân phận của Lăng Dương vương hẳn là sẽ không nói ra câu như ‘Hai con lợn con, thích tới thì tới’, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hiện tại hắn có thể xác định, câu nói kia nhất định là nguyên văn không sai.

Phùng Cổ Đạo bỗng nhiên thở dài nói, “Kỳ thực chúng ta ở lại vương phủ cũng là bất đắc dĩ, bởi vì lừa đảo ở Nam Ninh phủ nhiều quá…”

“A a a!” Nhạc Lăng đột nhiên kêu lên.



Ba đôi mắt đồng thời nhìn về phía hắn.

Lăng Dương vương là ù ù cạc cạc.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thì là trông có chút hả hê.

Nhạc Lăng vội ho một tiếng, “Ở xa tới là khách. Hầu gia và tước gia ngàn dặm xa xôi tới đây, sao vương gia có thể cự tuyệt người ta?”

Lăng Dương vương nói, “Bản vương chưa từng có khách nhân đến không hảo ý.”

Tiết Linh Bích đạm nhiên, “Vương gia chột dạ?”

Lăng Dương vương híp mắt lại, khinh miệt trừng y, sau đó hừ lạnh nói, “Lợn!”

Tiết Linh Bích vốn là người không giỏi nhẫn nại, sặc mặt lập tức trầm xuống, “Cho dù ngươi là vương gia cao quý, bản hầu cũng phải hỏi một câu, căn cứ gì nói ra lời ấy?”

Lăng Dương vương nói, “Ngươi tới vương phủ ta là muốn xem ta có ý đồ tạo phản không chứ gì, tốt nhất là tìm được chứng cứ chứng minh ta tạo phản chứ gì?”

Tiết Linh Bích không ngờ hắn lại nói trực tiếp như thế, nhướng mi hỏi, “Vương gia có không?”

Lăng Dương vương nói, “Vấn đề này lợn ở Quảng Tây đều biết, ngươi không biết sao?”

Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích đã kề sát biên giới bạo phát, vội vàng kéo tay hắn lại, nói, “Không phải cá làm sao biết cái vui của cá. Chúng ta không phải lợn, làm sao biết lợn biết cái gì?”

“…” Lăng Dương vương dời ánh mắt sang mặt hắn.

Phùng Cổ Đạo mỉm cười, thấy biến không kinh hoảng.

“Hai người các ngươi…” Lăng Dương vương chậm rãi nói.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều âm thầm phòng bị.

“Suốt ngày không có gì làm đều luyện mồm mép phải không?” Lăng Dương vương nói xong, phất tay áo đi vào trong.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Lăng Dương vương này rốt cuộc có ý gì. Nhưng có điểm không thể phủ nhận, phía sau Huyết Đồ đường ám sát hoàng đế, quả nhiên là Lăng Dương vương phủ.

—— Mặc dù hắn thừa nhận thẳng thắn như vậy, khiến cho bọn họ cảm thấy dị thường không thật.

.

Đi vào tiền đường.

Lăng Dương vương ngồi ở chủ vị, liền có phó nhân đưa tới nước sạch rửa tay rửa mặt.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo thì lại bình thản ung dung ngồi ở phía dưới bên phải.

“Các ngươi chuẩn bị truy hỏi tới ngọn nguồn như thế này?” Lăng Dương vương tiếp nhận tấm đệm lưng, chèn ở phía sau, điều chỉnh tư thế nhìn bọn họ.

Có một màn vừa rồi, Tiết Linh Bích mở miệng cũng không chút khách khí, “Không biết vương gia có giải thích gì về chuyện Huyết Đồ đường hành thích?”

Lăng Dương vương phất phất tay, hất cằm về phía Nhạc Lăng, “Hỏi hắn.”

Nhạc Lăng đối mặt với Tiết Linh Bích thì không vô thố như khi đối mặt với Lăng Dương vương, mặc dù hành thích hoàng đế là đại tội tru di cửu tộc, lúc nói chuyện hắn vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh, “Hoàng thượng cần được cảnh báo.”

Tiết Linh Bích trầm giọng hỏi, “Hành thích hoàng thượng là cảnh báo?” Nguồn :

“Nếu hoàng thượng bị tổ chức giang hồ như Huyết Đồ đường hành thích thành công, vậy có chết cũng chả có gì đáng tiếc.” Tuy tướng mạo của Nhạc Lăng so với Lăng Dương vương kém xa vạn dặm, nhưng thần tình khinh khỉnh của bọn hắn cũng thập phần tương tự.

Tiết Linh Bích cười lạnh nói, “Ngươi nghĩ bản hầu sẽ tin cái cớ vụng về đó sao?”

“Ngươi nghĩ ta giống loại người thích mượn cớ lắm sao?” Nhưng chân tướng quả thật so với mượn cớ càng khó mà tưởng tượng, còn cách nào nữa đâu?

“Giống.” Tiết Linh Bích không chút nghĩ ngợi đã trả lời.

Phùng Cổ Đạo thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm trong đường, âm thầm tính toán nhân thủ Ma giáo bố trí trong Nam Ninh phủ có thể bảo hộ bọn họ bình yên trở ra hay không.

“Ngươi…”

“Được rồi.” Lăng Dương vương phất tay ngăn lại Nhạc Lăng, nói với Tiết Linh Bích, “Hắn sở dĩ hành thích hoàng đế, là vì hoàng đế tăng thêm thuế ở Quảng Tây.”



Tăng thêm thuế ở Quảng Tây?

Tiết Linh Bích kinh hãi, “Khi nào?”

“Tháng mười năm ngoái.” Nhạc Lăng sắc mặt lạnh lùng, “Nói là Quảng Tây đất đai màu mỡ, lẽ ra nên giao nhiều hơn những châu phủ khác một phần. Vương gia mấy lần thượng tấu thỉnh cầu hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban, đều bị áp xuống. Ta nhất thời tức quá, liền tìm Huyết Đồ đường xả giận.”

Tiết Linh Bích suy nghĩ một chút. Tháng mười năm ngoái, hắn vừa quét sạch Bễ Nghễ sơn, đang trên đường trở lại kinh thành.

Phùng Cổ Đạo hỏi, “Huyết Đồ đường lúc trước ngay cả Lam Diễm minh và Ma giáo cũng không dám đơn giản đắc tội, làm sao dám mạo hiểm tội danh lớn nhất thiên hạ đi hành thích hoàng đế?”

Nhạc Lăng cảm giác sáu tia ánh mắt bắn về phía mặt mình, cười gượng nói, “Đâu có gì. Ta chỉ ám chỉ hắn, sau khi sự thành, vương gia tuyệt đối không bạc đãi hắn mà thôi.”



Lăng Dương vương có thể nói là Tư Mã Chiêu đương đại, đối tượng hắn muốn ám sát là đương kim hoàng đế. E rằng Huyết Đồ đường đường chủ lý giải sai cái sự không bạc đãi của hắn.

(… chắc ý bạn Lăng là vương gia sẽ trả tiền, còn bạn đường chủ tưởng là cho làm công thần chắc =..=)

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo có thể hiểu vì sao Huyết Đồ đường đường chủ lại liều mạng như vậy, thậm chí ngay cả toàn bộ thân gia đều đặt cược. Sau đó chỉ sợ là hành thích không thành công, không dám đầu nhập vào vương gia, để tránh bị diệt khẩu, cho nên đành phải dùng kế kim thiền thoát xác để bảo toàn tính mệnh.

Bọn họ đột nhiên rất đồng tình với Huyết Đồ đường đường chủ. Điển hình của tiền mất tật mang.

Nhạc Lăng thở dài nói, “Hai hoàng đế đều là cặn bã, mệt cho các ngươi còn bán mạng cho hắn.”

“Nói càn.” Tiết Linh Bích biến sắc.

Tùy tùy tiện tiện tăng thêm thuế má dĩ nhiên không thỏa đáng, nhưng ở trong lòng y, hành thích hoàng đế càng là tội không thể tha.

Phùng Cổ Đạo: Phong hồi lộ chuyển, thù xưa tan biến.