[Từ sau tấm màn mỏng truyền đến giọng nói mơ màng của một người đàn ông, ngữ khí tuy có vẻ hờ hững nhưng lại vô cùng độc ác.
"Ừm, làm tốt lắm. Tuy rằng là tiện chủng, nhưng dù sao cũng có chút nhan sắc, không nên lãng phí, cứ để nó đến thanh lâu tiếp khách, cũng không uổng phí dung mạo mà mẹ của nó đã ban cho nó."
"Mấy người nói có đúng không, tiểu mỹ nhân?"]
"Thật quá quắt!!"
Trong quán trà, các văn nhân tức giận quát lớn, không khỏi phẫn nộ.
Đó là hoàng tử đấy! Cho dù có bị ghẻ lạnh đến đâu, cũng không nên bị người ta hãm hại đến mức lưu lạc vào thanh lâu, trở thành nam kỹ, mặc người chà đạp!
Hơn nữa, nghe cách xưng hô của tên hạ nhân kia, kẻ đứng sau mười phần là huynh đệ của Tiêu Lâm Uyên, thật là bất chấp luân thường đạo lý! Quá đỗi âm hiểm độc ác!
Giây phút này, rất nhiều văn nhân bách tính Đại Thần đều đang mắng chửi vị hoàng tử vô danh trong video.
Trong hoàng cung, Cảnh Đức đế nghe thấy người trong video nói như vậy, sắc mặt cũng trở nên u ám, hiển nhiên là ông ta cũng đang rất tức giận.
[Trong thanh lâu, thiếu niên ngất xỉu nằm trên giường, gương mặt tuấn tú dù có dính chút bụi bẩn cũng toát lên vẻ đẹp mê người, thân hình gầy gò yếu đuối càng khiến người ta nảy sinh tà niệm.
"Người này giao cho các ngươi, sau khi xong việc nhớ cắt lưỡi, đánh gãy tay nó, để nó vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa!"
"Công tử cứ yên tâm, chúng tôi biết rồi."
Mấy gã trung niên dáng vẻ bỉ ổi cúi đầu khom lưng tiễn người đàn ông kia ra cửa, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
Chờ người đi rồi, bọn chúng nhìn chằm chằm Tiêu Lâm Uyên trên giường với ánh mắt tham lam, giống như bầy sói đói mấy ngày nhìn thấy xương thịt, thèm thuồng đến mức khiến người ta buồn nôn.
Ngay khi có người bên ngoài màn sáng không nỡ nhìn thêm nữa, cúi đầu dời mắt, thì từ trong màn sáng truyền đến một tiếng quát lạnh lùng của nữ tử.
"Các ngươi đang làm gì vậy!"
Những người vừa rồi không nỡ nhìn thêm nữa lại đồng loạt ngẩng đầu lên.
Là Thi Mạn Vũ!
Nàng đẩy cửa bước vào, dẫn theo nha hoàn thân cận, ung dung đi vào trong phòng.
Nhìn Tiêu Lâm Uyên trên giường một cái, thấy hắn vẫn bình an vô sự.
Nàng lướt qua mấy gã to con, đi thẳng đến bên giường Tiêu Lâm Uyên, tuy chưa lên tiếng, nhưng ý tứ bảo vệ đã rất rõ ràng.
"Gan các ngươi cũng thật lớn đấy, dám đánh ngất công tử nhà lành rồi ném vào thanh lâu, còn muốn giở trò đồϊ ҍạϊ ? Tự mình tìm đường chết thì đừng có lôi kéo các cô nương trong lầu của chúng ta. Cũng không sợ người nhà họ báo quan đến bắt các ngươi sao!"
Thi Mạn Vũ lạnh lùng nói, thản nhiên ngồi xuống, không hề có chút sợ hãi, lời nói ra đều là uy hϊếp.
Mấy gã to con nhìn nhau, trong lòng có chút kiêng dè, một tên trong số đó tiến lên đáp: "Cô nương thứ lỗi, chúng tôi cũng chỉ là nhận tiền làm việc, có người bỏ tiền ra thuê chúng tôi đến... hắc hắc, chúng tôi cũng chỉ biết làm theo thôi."
Tên to con cười nịnh nọt.
Chuyện mà hắn ta không nói ra, ai cũng hiểu.
Thi Mạn Vũ không nói hai lời, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh, nha hoàn lập tức lấy ra một túi tiền đầy ắp, ném cho một tên trong số đó.
Thi Mạn Vũ: "Bây giờ ta cũng bỏ tiền ra thuê các ngươi rời đi, các ngươi nhận tiền làm việc, lẽ nào không nghe lời ta sao?"
Mấy tên nhìn nhau, đầu tiên là nhìn Tiêu Lâm Uyên trên giường, cuối cùng nhìn túi tiền trong tay.
Do dự một hồi, nghiến răng nghiến lợi, bọn chúng cũng không do dự nữa.
"Cô nương thật tốt bụng, hôm nay chúng tôi coi như làm ăn thua lỗ, chỉ mong cô nương đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài."
Nói xong, bọn chúng chắp tay hành lễ rồi đi ra ngoài.
Bọn chúng vốn là bị người ta tùy tiện lôi kéo trên đường, nhận tiền làm việc, bây giờ người giám sát không có ở đây, đương nhiên là nghe lời ai có lợi thì nghe.
Cuối video, Tiêu Lâm Uyên tỉnh lại, Thi Mạn Vũ và hắn trao đổi tên họ và thân phận.]
Mọi người bên ngoài màn sáng đều thót tim thay cho Tiêu Lâm Uyên, may mà có Thi Mạn Vũ ra tay cứu giúp, coi như là thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
[Lúc bấy giờ, thanh lâu ở kinh thành Thần quốc không ít, Tiêu Lâm Uyên có thể gặp được Thi Mạn Vũ cũng coi như là may mắn. Nhưng nếu như lúc đó hắn không gặp được người cứu giúp thì sao, ta thật không dám tưởng tượng Thần Chiêu đại đế lúc nhỏ sẽ phải chịu đựng những gì, kẻ đứng sau hãm hại hắn thật sự là quá âm hiểm độc ác!]
[May mắn thay, kết quả cuối cùng vẫn tốt đẹp.]
[Thi Mạn Vũ nhất thời tốt bụng cứu giúp Thần Chiêu đại đế khi đó còn chưa quen biết, sau này hai người trở thành bạn bè. Thần Chiêu đại đế đã ở lại thanh lâu này một khoảng thời gian không ngắn, trong thời gian đó, biết được Thần Chiêu đại đế không biết chữ, Thi Mạn Vũ còn dạy hắn đọc sách, viết chữ.]
[Có thể nói, Thi Mạn Vũ cũng coi như là vị tiên sinh đầu tiên của Thần Chiêu đại đế. Mà Thần Chiêu đại đế về sau còn có một vị tiên sinh chuyên dạy hắn học thức và đế vương thuật, theo ghi chép trong sử sách, Thần Chiêu đại đế đã khiến cho vị tiên sinh này tức giận không ít.
Haha, lạc đề rồi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau, quay lại chủ đề chính.]
[Học thức của Thi Mạn Vũ vẫn luôn rất tốt, chỉ là bởi vì nàng là nữ tử, nên không có nơi nào để thể hiện tài năng của mình.
Cuộc đời nàng chính thức bước sang trang huy hoàng là sau khi Thần Chiêu đại đế đăng cơ.
Sau khi Thập nhất hoàng tử Tiêu Lâm Uyên đăng cơ trở thành hoàng đế, việc đầu tiên mà hắn làm cho đất nước chính là cải cách chế độ tuyển chọn quan lại.]
[Bãi bỏ hoàn toàn chế độ tiến cử trước đây, thay vào đó là chế độ khoa cử.]