Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Mặc Tư Hàn tỉnh táo lại, nói: “Không, em rất đẹp.”
Dù trên mặt của Cố Yên có vết sẹo thì anh vẫn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Cố Yên đã sớm đoán được Mặc Tư Hàn sẽ không để ý đến vết sẹo này. Vì vậy, cô mỉm cười khi nghe câu trả lời của anh.
Mặc Tư Hàn nhìn thấy nụ cười của cô, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn.
Trình Văn không biết nói gì khi nghe được câu trả lời của Mặc Tư Hàn.
Nếu đổi lại là người khác thì khi nhìn thấy vết sẹo đáng sợ đó, chắc chắn sẽ cảm thấy Cố Yên rất xấu.
Sau đó, cả Cố Yên và Mặc Tư Hàn đều im lặng không nói gì.
Cố Yên vốn là người ít nói, Mặc Tư Hàn bình thường cũng vậy.
Mối quan hệ giữa họ vẫn luôn yên tĩnh, cả hai cũng đã quen với bầu không khí như vầy rồi.
Tuy nhiên, Trình Văn thì khá ngượng ngạo.
Cố Yên cầm ly cà phê lên, ly cà phê còn hơi ấm.
Cô nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Tư Hàn, anh quay lại đây từ khi nào?”
“11 năm trước.”
Từ khi Mặc Tư Hàn trở lại kiếp sống này, anh đã nghỉ học và tự thành lập công ty. Đến nay, ở tuổi 21, anh đã sở hữu tập đoàn lớn nhất Trung Quốc.
Tuy nhiên, không một ai biết tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ chính là Mặc Tư Hàn.
Mặc Tư Hàn lại nói thêm: “Tiểu Yên, đây cũng là kiếp sống đầu tiên của tôi.”
Cố Yên ngạc nhiên.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Trong mắt Mặc Tư Hàn hiện lên ý cười: “Tiểu Yên, chúng ta rất có duyên phải không?”
“Ừ.” Cố Yên khẽ gật đầu, đồng ý với lời anh nói.
Đúng như những gì Mặc Tư Hàn nói, Mặc Tư Hàn đã cùng cô trải qua rất nhiều kiếp sống, bây giờ, cả hai đều cùng nhau quay lại kiếp sống đầu tiên.
Trình Văn đứng một bên nghe xong thì rất bối rối vì không hiểu hai người họ đang nói gì.
Mặc Tư Hàn và Cố Yên ăn xong bữa trưa.
Anh chủ động mở lời đưa cô về nhà họ Cố.
Ngồi trong xe, Mặc Tư Hàn nhìn căn biệt thự nhà họ Cố bằng ánh mắt lạnh lùng. Mọi người đều biết anh bị bệnh, cũng biết nhà họ Mặc coi thường sự tồn tại của anh nhưng người nhà họ Cố vẫn để Cố Yên đi xem mắt với anh.
Xem ra nhà họ Cố đối xử với Cố Yên không tốt.
Mặc Tư Hàn nheo mắt lại, sau đó ra lệnh: “Điều tra nhà họ Cố, nhân tiện cũng tra xem vết sẹo trên mặt Tiểu Yên là do ai làm.”
Trình Văn gật đầu, trả lời: “Vâng.”
Mặc Tư Hàn thu hồi ánh mắt, khóe môi anh cong lên. Cuối cùng anh cũng đợi được cô.
Trình Văn nhìn thấy bộ dạng này của Mặc Tư Hàn qua gương chiếu hậu, anh ấy đưa tay lên đỡ trán.
Đàn ông khi yêu đều sẽ trở thành kẻ ngốc sao? Ngay cả Mặc Tư Hàn cũng không ngoại lệ?
Trình Văn rất ít khi thấy Mặc Tư Hàn cười.
Vậy mà chỉ trong hôm nay, Mặc Tư Hàn đã cười không biết bao nhiêu lần.
Cũng nhờ chuyện này mà Trình Văn đã hiểu được vị trí của Cố Yên trong lòng Mặc Tư Hàn.
————
Bên này, Cố Yên đã vào nhà.
Cố Thẩm Nguyệt còn đang học ở trường, ông Cố thì đã ra ngoài. Hiện tại chỉ còn Chu Tố Vân ở nhà.
Chu Tố Vân nhìn thấy Cố Yên thì kéo tay cô lại, tỏ ra thân mật, không còn thể hiện ra bộ dạng vênh váo tự đắc như thường ngày.
Chu Tố Vân nói: “Yên nhi, xem ra con rất có năng lực, chỉ mới gặp mặt lần đầu nhưng đã khiến Mặc Tư Hàn có ấn tượng tốt rồi. Sau này nếu con gả vào nhà họ Mặc, nhất định phải thay mặt nhà họ Cố nói vài lời tốt đẹp.”
Cố Yên nói thẳng: “Nhà họ Mặc không coi trọng anh ta, con không giúp được dì rồi.”
Chu Tố Vân nhíu mày, bà ta đã quên mất chuyện này.
Mặc Tư Hàn là đứa con hoang của nhà họ Mặc, hiện tại đã không còn ở nhà họ Mặc. Vậy tính ra thì dù Cố Yên có kết hôn với Mặc Tư Hàn thì cũng không làm nên được chuyện gì.
Nghĩ vậy, sắc mặt Chu Tố Vân lập tức thay đổi, hoàn toàn không còn vẻ mặt thâm thiện như vừa rồi nữa: “Cố Yên, trong nhà còn rất nhiều việc phải làm, quét nhà, lau sàn, thay nước cho mấy bình hoa trên bàn trong biệt thự.”