Edit: Milly
Beta: PussyCats
_________________________________
Dù ông Cố và Cố Kiến Bình đều nghe thấy lời nói của Chu Tố Vân, nhưng cả hai lại không phản bác. Nhiều năm sống trong nhà họ Cố, Cố Yên chưa bao giờ được ngồi ăn cùng gia đình. Họ coi đó là điều hiển nhiên vì Cố Yên thật sự không có tư cách.
Cố Yên vẫn im lặng làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng. Đúng lúc này, Cố Thẩm Nguyệt lên tiếng: “Mẹ, mẹ cho phép chị ấy ngồi ăn cùng mình đi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì bọn họ sẽ nghĩ chúng ta quá khắt khe với chị ấy đó.”
Chu Tố Vân nghiến răng, nói: “Cố Yên, nể mặt Nguyệt nhi, tôi sẽ bỏ qua lần này. Nhưng cô phải xin lỗi dì Lâm.”
Cố Yên liếc nhìn dì Lâm, người đang đắc ý nhìn cô. Rõ ràng địa vị của cô trong nhà họ Cố vẫn không thể sánh bằng bà ta. Nếu cô không nghe lời Chu Tố Vân thì bà ta vẫn có nhiều cách khác để trừng phạt cô.
Cố Yên thu lại ánh mắt, nói bằng giọng điệu khinh thường: “Bà ta không xứng.”
Chu Tố Vân tức giận hơn: “Cố Yên!”
Lúc này, ông Cố, thân là chủ nhà, lên tiếng: “Thôi, ăn cơm đi. Nguyệt nhi còn phải đi học, nếu không sẽ không kịp.”
Dù Chu Tố Vân không nói gì thêm, nhưng cơn tức giận trong lòng bà ta vẫn không nguôi. Bà ta ngồi xuống bàn, trừng mắt nhìn Cố Yên, nhưng Cố Yên không bận tâm, cô thản nhiên cầm ly sữa bò lên uống.
Cố Thẩm Nguyệt lo lắng nói: “Chị, hôm nay chị sẽ gặp Mặc Tư Hàn. Chị tuyệt đối không được đắc tội với anh ấy. Thành tích của chị vốn đã không tốt, giờ lại có vết sẹo trên mặt, thật sự rất khó để tìm được một gia đình tốt với chị. Mặc Tư Hàn là một lựa chọn tuyệt vời, chị phải nắm bắt cơ hội này đấy.”
Cố Yên nghiêm túc lắng nghe, ngẩng đầu lên và nói: “Xem ra em rất hy vọng chị ở bên anh ta?”
“Tất nhiên rồi chị. Em chỉ muốn tốt cho chị thôi. Ở Giang Thành, chị không có năng lực gì đặc biệt, ba mất, mẹ thì tái hôn. Nếu chị không cẩn thận thì dễ bị nhà chồng ghét bỏ.” Cố Thẩm Nguyệt thành thật nói.
Nếu không phải Cố Yên đã biết rõ bộ mặt thật của cô ta, có lẽ giờ này cô đã bị lừa. Cố Yên suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Không phải em có bí mật gì không muốn nói ra đấy chứ?”
Hai mắt Cố Thẩm Nguyệt đỏ hoe, oan ức nói: “Chị, em có bí mật gì được chứ? Mặc Tư Hàn là con trai của nhà họ Mặc, gia tộc giàu có nhất Giang Thành, thậm chí còn đứng top trong cả nước. Họ có tiền có thế, rất nhiều người muốn kết thông gia với họ nhưng không có cơ hội.”
Cố Yên cười nhạt nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Từ trước đến nay Cố Thẩm Nguyệt luôn xem thường cô, sao có thể muốn tốt cho cô được?
Chỉ có một khả năng, có thể Mặc Tư Hàn không được coi trọng trong nhà họ Mặc và Cố Thẩm Nguyệt không muốn vùi dập tương lai của mình nên mới đẩy việc liên hôn cho cô.
“Rầm!” Chu Tố Vân đập mạnh đôi đũa xuống bàn. Bà ta đứng dậy, chỉ tay vào Cố Yên, mặt đầy tức giận: “Cố Yên, Nguyệt nhi chỉ muốn tốt cho cô, sao cô dám nghĩ về con bé như vậy?”
Cố Thẩm Nguyệt kéo góc áo Chu Tố Vân: “Mẹ đừng mắng chị. Có lẽ chị ấy đang không vui nên mới nói như vậy.”
Hiếm khi Chu Tố Vân không nghe lời khuyên của Cố Thẩm Nguyệt, bà ta lớn tiếng cảnh cáo: “Cố Yên, hôm nay cô đi gặp Mặc Tư Hàn nhớ đừng gây phiền phức cho nhà họ Cố!”
Nếu là ngày thường thì Chu Tố Vân sẽ không cảnh cáo Cố Yên như vậy. Vì Cố Yên rất biết nghe lời, chỉ cần bà ta gọi Cố Vĩnh Quân tới, cô sẽ lập tức nghe theo.
Nhưng hiện giờ, Chu Tố Vân khá hoang mang. Kể từ hôm đó, Cố Yên luôn chống đối bà ta ở khắp nơi, ngay cả lời Cố Vĩnh Quân cũng không thèm nghe.
Cố Yên dường như đã trở thành một người khác.