Mỹ Nhân Chỉ Muốn Qua Cửa Bằng Thực Lực

Chương 5: Bệnh viện tâm thần Tây Sơn

Ngữ khí Bác sĩ không để cho người ta có chút thương lượng, nếu không làm theo lời hắn, hậu quả tuyệt đối không phải điều Úc Cẩn Ngôn có thể nghĩ tới.

Úc Cẩn Ngôn rất rõ ràng điểm này, cậu gian nan nâng lên đầu lưỡi.

Dưới đầu lưỡi không có bất kì đồ vật gì.

Úc Cẩn Ngôn sớm đã đem thuốc nuốt xuống, Tất nhiên sẽ không có bất cứ thứ gì.

Bác sĩ có ý không tốt, gọi Úc Cẩn Ngôn lại vì biết chắc chắn là Úc Cẩn Ngôn sẽ không đem thuốc nuốt xuống, cho nên khi Úc Cẩn Ngôn bị hộ sĩ ngăn lại, hắn liền đem thuốc trong miệng nuốt xuống.

Giờ phút này Úc Cẩn Ngôn cũng không có chú ý tới bộ dáng chính mình có bao nhiêu mê người, bác sĩ dùng sức hơi mạnh, đem chiếc cằm thanh tú của Úc Cẩn Ngôn niết đến phiếm hồng một mảnh, đuôi mắt cũng bởi vì đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ phảng phất như bôi phấn hồng lên, giống như đã khóc một trận lớn, thoạt nhìn phá lệ đáng thương.

Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương của Úc Cẩn Ngôn cũng không làm người khác thương tiếc, ngược lại càng làm cho người ta nảy sinh ra tâm tư đen tối, muốn khinh nhục cậu càng thêm quá mức.

Tầm mắt bác sĩ đã sớm dừng ở trên môi Úc Cẩn Ngôn, Úc Cẩn Ngôn có đôi môi thập phần xinh đẹp, đầu lưỡi cũng là màu hồng phấn, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân b·ị b·ắt há miệng, nên không có cách nào nuốt nước miếng, nước miếng ở trong miệng chồng chất, phảng phất giây tiếp theo liền phải theo khóe miệng chảy xuống.

Nếu là những người khác, sẽ chỉ làm người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng Úc Cẩn Ngôn hoàn toàn bất đồng, dáng vẻ này của cậu nhìn d`âm mĩ khiến người ta nảy sinh nhiều du͙© vọиɠ.

Tư thế kia liền giống như cố ý câu dẫn người khác.

Ng·ay cả đầu ngón tay bác sĩ cũng theo bản năng khẽ nhúc nhích một chút, dường như muốn lau sạch đi chất lỏng sắp tràn ra tới khóe miệng Úc Cẩn Ngôn.

Ý thức được suy nghĩ này của mình trong nháy mắt ánh mắt bác sĩ liền lạnh thêm vài phần, đại khái là phi thường không thích tư thế ‘câu dẫn hắn’ của Úc Cẩn Ngôn, cũng phi thường không vui khi Úc Cẩn Ngôn đem lời nói lúc sáng của hắn trở thành gió thoảng bên tai, hắn lạnh nhạt buông Úc Cẩn Ngôn ra, quay đầu nhìn về phía bác sĩ cùng hộ sĩ đang phát thuốc.

“Đem nội quy cấm giữa bệnh nhân với bệnh nhân phát sinh quan hệ không chính đáng, và cấm giữa bác sĩ cùng bệnh nhân phát sinh quan hệ không chính đáng, đưa vào nội quy bệnh viện khi bắt đầu nhập viện đi.”

Bác sĩ cùng các hộ sĩ: “...... A?”

Bác sĩ cùng các hộ sĩ ngốc lăng vài giây, mới phản ứng lại câu nói đó của bác sĩ Lâm, giây tiếp theo liền không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn.

Đem 2 nội dung này đi viết vào bên trong nội quy bệnh viện?

Vấn đề này cũng không phải là liên quan đến chuyện một lần nữa in lại hết tất cả nội quy, mà là nếu viết vào nội quy bệnh viện, sẽ trở thành quy định, một khi có người làm trái với quy định liền trả giá bằng mạng sống của mình.

Mà ở bệnh viện tâm thần Tây Sơn từ khi mở cửa đến nay chưa bao giờ có chuyện tạo thêm quy tắc, hơn nữa cũng chưa bao giờ sửa chữa nội quy, có thể nghĩ đến chuyện lần này có thể làm cho một đám bác sĩ cùng hộ sĩ có bao nhiêu kh·iếp sợ.

Huống chi trong bệnh viện tâm thần Tây Sơn, cũng chưa từng phát sinh qua loại chuyện ‘giữa bệnh nhân và bệnh nhân với nhau phát sinh quan hệ không chính đáng’ này.

Ai trong bọn họ sẽ ở trong bệnh viện tâm thần Tây Sơn mà làm những sự tình đó!

Bất quá sau đó mấy người theo bản năng nhìn về phía thiếu niên bên xinh đẹp cạnh, trong lúc nhất thời có chút không dám xác định.

Người này xác thật lớn lên có chút chọc người phạm tội, hơn nữa giống như sáng nay chính cái người bệnh này, sáng tinh mơ liền cùng một cái bệnh nhân khác......

Bác sĩ rốt cuộc cũng không dám khẳng định sẽ không có khả năng có người làm loại chuyện này, hắn nhìn về phía nam nhân lạnh nhạt lại có chút khó xử không mở miệng được.

“Thêm quy định mới vào nội quy không phải việc nhỏ, phải qua bên viện trưởng.......”

Thấy tầm mắt bác sĩ nhàn nhạt hạ xuống Nam nhân đang nói đột nhiên im bặt, hắn cuối cùng run rẩy mở miệng, “Được, tốt, bác sĩ Lâm.”

“Hơn nữa ta đây liền là người đi nói với viện trưởng.”

Đừng nói người ở đây kinh ngạc, chính người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng phải trợn mắt há mồm.

【Không phải chứ, tình huống này là như thế nào? Hắn không phải đang nói thật đi? Thật muốn đem hai điều này viết vào bên trong quy định đi a?】

【Ta xem phát sóng trực tiếp phó bản game kinh dị vô hạn 5 năm, gặp qua quy tắc giả, gặp qua quy tắc nửa thật nửa giả, thậm chí gặp qua quy tắc có thể sử dụng đạo cụ che chắn, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy có thêm quy tắc.】

【Chủ bá thật lợi hại! Mới vừa tiến vào phó bản chỉ bằng thực lực bản thân đã làm phó bản có thêm quy tắc trong nội quy.】

【Chỉ có ta chú ý có điểm không thích hợp sao? Ta cảm thấy là cái này chỉ là suy nghĩ cá nhân của bác sĩ đi, chỉ có suy nghĩ của cá nhân hắn mới cảm thấy là người khác đi câu dẫn hắn, ta ngược lại muốn nhìn xem cuối cùng người bị quy tắc hạn chế chính là ai, đến lúc đó ngươi đừng có khóc vì hối hận】

【Thêm hai quy tắc này ngược lại là đang bảo vệ chủ phòng đi, gương mặt kia của cậu ấy thật sự là quá chọc người, chính ta nhìn một chút cũng muốn phạm tội.】

【Đúng vậy, ta không phải biếи ŧɦái, nhưng ta nhìn cậu ấy cũng muốn biến thành biếи ŧɦái. 】

Ngay khi bác sĩ Lâm buông Úc Cẩn Ngôn ra, cậu liền lập tức lui về phía sau vài bước kéo ra khoảng cách, mặt vô b·iểu t·ình xoa xoa cái cằm phiếm đau của chính mình.

Những người khác nhìn thấy biểu tình này ở thiếu niên, liền thấy cả người thiếu niên thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, làm người khác hận không thể đem cậu ôm vào trong ngực dỗ dành cậu, sẽ không để cậu chịu một chút ủy khuất nào.

Đáy mắt Bác sĩ Lâm hiện lên một tia châm chọc, hắn không hề nhìn về phía Úc Cẩn Ngôn, mà là đi đến cửa sổ nhà ăn múc cơm.

Trận khôi hài này cuối cùng lấy việc bác sĩ Lâm đi múc cơm mà kết thúc, người bệnh lại lần nữa khôi phục trật tự xếp hàng uống thuốc.

Các người chơi thấy chuyện Úc Cẩn Ngôn vừa mới trải qua, có người sợ hãi không dám làm chút động tác nhỏ nữa, ngoan ngoãn đem thuốc nuốt xuống hết.

Cũng có người chơi lớn mật thấy người thứ hai không bị kiểm tra, tiếp tục đem thuốc giấu ở trong miệng.

Chuyện đó đều cùng Úc Cẩn Ngôn không quan hệ, cậu đem thuốc nuốt xuống hết, cần nhanh chóng một chút đem thuốc nhổ ra.

Úc Cẩn Ngôn hướng tới WC đi đến, nhưng mà cậu mới đi được vài bước, hộ sĩ liền ngăn cản cậu đi tiếp.

“Trong thời gian dùng cơm không thể đi WC, chỉ có dùng xong cơm mới có thể đi.”

Úc Cẩn Ngôn nghe vậy chỉ có thể dừng lại bước chân, cậu hơi hơi nhấp nhấp môi, nếu ăn cơm trước, cậu chỉ sợ cũng rất khó đem thuốc móc ra.

Nếu muốn ăn cơm cần phải đem thuốc móc ra trước.

Nguyên nhân đại khái là bởi vì bác sĩ Lâm cũng đang ở đây, các hộ sĩ nhìn chằm chằm cũng gắt gao hơn, nếu người nào mà có một chút không thích hợp, đều sẽ bị các hộ sĩ cảnh cáo.

Úc Cẩn Ngôn chỉ có thể đi đến cửa sổ nhà ăn múc cơm, các món mình ăn sẽ do chính mình chọn món và lấy vào khay, còn có thể lấy một chén canh, không tính tiền canh vào trong phần cơm 25 ngàn đồng này.

Nhân viên công tác trong bệnh viện tâm thần Tây Sơn cùng bệnh nhân không có gì khác nhau cũng dùng cơm ở nhà ăn này, ng·ay cả cửa sổ múc cơm cùng với món ăn cũng giống nhau.

Khi múc cơm Úc Cẩn Ngôn mịt mờ nhìn nhìn bác sĩ Lâm cũng đang múc cơm, cuối cùng lông mi run rẩy một chút, rũ mắt xuống đi tới chỗ bác sĩ Lâm cách đó không xa.

Khi lấy đồ ăn tự nhiên là sẽ đi qua lại giữa mấy ô cửa sổ, nếu hai người ở khoảng cách gần, lại không có chú ý tới những hành động của người khác, khi xoay người rất dễ dàng đυ.ng phải nhau.

Liền giống như hiện tại.

“Phanh ——!” Một tiếng, mâm đồ ăn trong tay Úc Cẩn Ngôn rớt ở trên mặt đất, cả người cậu cũng bị nước canh bắn đầy cả người.

Thậm chí Úc Cẩn NGôn còn bởi vì b·ị đυ.ng trúng, thiếu chút nữa không ổn định được thân thể ngã ở trên mặt đất.

Đυ.ng trúng Úc Cẩn Ngôn đúng là bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm mới vừa lấy xong đồ ăn, không chú ý đến Úc Cẩn Ngôn đi ở phía sau hắn, hắn chỉ vừa mới xoay người một cái liền đυ.ng phải cậu.

Bác sĩ Lâm ở bệnh viện tâm thần Tây Sơn có thân phận không thấp, chỉ xếp sau viện trưởng bệnh viện tâm thần Tây Sơn, xung quanh hắn từ trước đến nay không ai dám tới gần, tự nhiên không nghĩ tới Úc Cẩn Ngôn sẽ đi đến phía sau hắn.

Trong nhà ăn lại lần nữa lâm vào yên lặng, yên lặng đến rớt cây kim cũng có thể nghe thấy.

Bác sĩ Lâm tựa hồ là có thói ở sạch, hắn rũ mắt nhìn nhìn áo blouse trắng của chính mình bị canh làm dơ, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Nhưng cố tình là hắn đυ.ng phải người ta trước.

Trên áo blouse trắng của Bác sĩ Lâm cũng không có bắn lên nhiều, chỉ có ít ỏi hai ba dấu vết, nhưng mấy dấu vết màu vàng kia ở trên áo blouse trắng tinh thì đặc biệt rõ ràng.

Bác sĩ Lâm kiên nhẫn một chút, căn bản không kiên nhẫn xuống được, giây tiếp theo liền lạnh mặt đem khay đồ ăn đưa cho hộ sĩ bên cạnh, rồi vội vã rời đi nhà ăn.

Úc Cẩn Ngôn nhìn bác sĩ Lâm đi xa, đảo mắt nhìn về phía hộ sĩ đứng bên cạnh, yếu ớt mở miệng dò hỏi.

“Cái kia...... Ta hiện tại có thể đi WC không?”

Úc Cẩn Ngôn giờ phút này đáng thương cực kỳ, trên tay trái trắng nõn tất cả đều là nước canh, trên người cũng dính không ít nước canh, cả người thoạt nhìn thập phần chật vật.

Hộ sĩ nhìn thiếu niên đáng thương hề hề đang nhìn nàng, theo bản năng gật gật đầu.

Lần này lại không ai ngăn trở, rốt cuộc nếu lần này lại không cho người ta đi WC, có chút không thể nào mở miệng ra ngăn được.

Úc Cẩn Ngôn rốt cuộc tiến vào WC, chuyện thứ nhất khi cậu tiến vào WC chính là vọt vào một gian nhà vệ sinh rồi khóa lại, tiếp theo chính là móc họng chính mình.

Ở nhìn đến viên thuốc màu đỏ thuốc viên rơi vào trong bồn cầu, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.

Giờ phút này Úc Cẩn Ngôn mới ý thức được chính mình có bao nhiêu khẩn trương, phía sau lưng cậu đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, cơ hồ ngấm ướt hết quần áo, tay chân cũng bởi vì quá căng thẳng có chút vô lực.

Cái vị bác sĩ kia lúc nào cũng nhằm vào hắn.

Úc Cẩn Ngôn chú ý tới người chơi khác cũng không nuốt thuốc xuống, nhưng vị kia bác sĩ Lâm xem cũng chưa xem một cái.

Từ sáng sớm đến giờ, bác sĩ Lâm tựa hồ liền có chút không thích nhìn hắn.

Ở trong phó bản bị NPC nhắm vào, thật là không xong.

Úc Cẩn Ngôn không muốn hoãn ở đây lâu, mặt vô b·iểu t·ình ấn xuống bồn cầu xả nước, nhìn viên thuốc màu đỏ hoàn toàn biến mất ở trước mắt, mới đi ra khỏi gian WC.

Nguyên nhân bởi vì bị bác sĩ Lâm đυ.ng rớt khay đồ ăn, sau khi Úc Cẩn Ngôn ra tới hộ sĩ, một lần nữa cho cậu một khay mới, nói có thể cho cậu lựa chọn đồ ăn thêm một lần nữa.

Úc Cẩn Ngôn không có cự tuyệt, hắn nhanh chóng lấy tốt đồ ăn, liền ngồi tới rồi bên cạnh ăn.

Nếu là có người nhìn kỹ mà nói, liền sẽ phát hiện đồ ăn cậu lấy, đều là những món bác sĩ Lâm đã từng lấy qua.

Tất cả đều là thức ăn chay.

Úc Cẩn Ngôn đã sớm chú ý tới điểm này, cửa sổ nhà ăn có không ít món ăn mặn, sắc hương vị đều đầy đủ, thoạt nhìn thập phần khiến người ta muốn ăn, nhưng cố tình bác sĩ Lâm xem cũng chưa nhìn đến một cái.

Hoặc là Bác sĩ Lâm theo chủ nghĩa ăn chay, hoặc là...... món ăn mặn trong nhà ăn có vấn đề.

Úc Cẩn Ngôn càng thiên về hướng món ăn mặn có vấn đề, rốt cuộc nội quy trên nhà ăn có viết, trong nhà ăn không có chăn nuôi bất kì động vật gì.

Liền ở lúc Úc Cẩn Ngôn trầm tư, cậu bỗng nhiên nghe thấy được phía sau bếp nhà ăn truyền đến tiếng kêu nào đó rất thảm thiết, làm cho người ta một loại cảm giác sởn tóc gáy.

Úc Cẩn Ngôn tay nắm chiếc đũa mà căng thẳng, nhưng cậu lại không có ngẩng đầu đi xem, thậm chí không có lộ ra chút khác thường nào, dường như căn bản không có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết gì.

Nội quy nhà ăn điều thứ năm: Trong nhà ăn không có chăn nuôi bất kì động vật gì, nếu là ở nhà ăn nghe thấy tiếng động vật nào đó kêu thảm thiết, đó nhất định là ngươi bị ảo giác.

Có phải ảo giác hay không Úc Cẩn Ngôn không biết, nhưng làm bộ không nghe thấy tuyệt đối là phản ứng tốt nhất.

Người chơi khác không bình tĩnh như vậy giống Úc Cẩn Ngôn, khi nghe thấy tiếng đang kêu thảm thiết, có người chơi theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phương hướng phía sau nhà bếp.

Giây tiếp theo bác sĩ cùng hộ sĩ trong nhà ăn đồng thời nhìn về phía người chơi kia, đáy mắt mang theo tia chăm chú cùng lạnh lẽo.

“Hắn bắt đầu sinh ra ảo giác.”

“Tăng thêm lượng thuốc cho hắn.”

Người chơi kia hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, tựa hồ là biết chính mình đã làm sai, hắn hoảng loạn muốn giải thích.

Nhưng mà bác sĩ cùng hộ sĩ không có cho hắn cơ hội giải thích, các hộ sĩ lập tức đem hắn đè lại, mà bác sĩ liền cầm lấy ống tiêm trên bàn, nhanh chóng đem một loại chất lỏng màu đỏ tiêm vào trong cơ thể người chơi kia.

Sau khi bị tiêm vào chất lỏng, người chơi kia liền trực tiếp hôn mê b·ất t·ỉnh, tình trạng giống y chang như người bệnh muốn xem bói vào sáng nay.

Thực mau, hộ sĩ liền đem người chơi kia mang đi.

Không có người chơi nào dám đuổi theo, cũng không có người chơi nào dám ngăn cản, đại gia số đều sôi nổi cúi đầu ăn cơm, một bộ dáng cái gì cũng không nhìn thấy.

Quy tắc điều thứ sáu, cấm ở nhà ăn dừng lại vượt quá 30 phút, các người chơi bởi vì sự việc uống thuốc đã lãng phí không ít thời gian, tăng nhanh tốc độ ăn cơm để mau chóng rời đi nhà ăn.

Bởi vì buổi chiều 2: 00 giờ mới là thời gian trị liệu, thời gian kế tiếp các người chơi liền có thể tự do hoạt động.

Bởi vì ai cũng không biết phòng trị liệu có thứ gì nguy hiểm, đoàn người chơi liền muốn trước tiên đi phòng trị liệu tìm manh mối.