Khóc Thắng Được Toàn Bộ Thế Giới

Chương 5: Tiêu chuẩn kép

Kết quả sau một phen giới thiệu, lão đại Đào Sóc, lão nhị Thẩm Tư Đồng, lão tam Lục Khải Nguyên,…

Kiều Cam Đường ỉu xìu bị đẩy xuống làm em út, bị ép gọi bọn họ một tiếng anh.

Cậu nghĩ bọn họ cố ý, nhưng mà… Kiều Cam Đường liếc nhìn bọn họ cao hơn mình một khúc, bình quân đều một mét tám trở lên.

Kiều Cam Đường đầy mặt là ước ao ghen ghét tức giận bất bình! Một mét bảy mươi lăm rất thấp sao? Bình quân chiều cao trung bình nước ta chẳng phải mới mét sáu chín sao?

Đại khái là ánh mắt cậu quá rõ ràng, Lục Khải Nguyên nắm cổ cậu, cười híp mắt nói: “Được rồi, đừng tức giận, sáng mai anh ba sẽ mua sữa bò cho cậu.”

Kiều Cam Đường:… Càng tức giận!

Cậu kích động một cái, viền mắt liền bắt đầu ửng đỏ, nước mắt có xu hướng lăn xuống.

Lục Khải Nguyên sợ hết hồn, liền luống cuống dỗ cậu, “Này, đừng khóc, Kiều Kiều, tôi giỡn thôi, cậu đừng khóc mà…”

Đào Sóc cùng Thẩm Tư Đồng cũng sững sờ, chen chúc tới, “Làm sao vậy, Kiều Kiều?”

Thẩm Tư Đồng một bên tìm khăn giấy cho cậu lau nước mắt, còn Đào Sóc một bên nhìn Lục Khải Nguyên mà cau mày, “Lão tam, cậu đừng có rảnh rỗi nói lung tung.”

Kiều Cam Đường nhìn bọn họ quan tâm mình như thế, vừa lúng túng vừa cảm động, mặt đỏ vội vã xua tay giải thích: “Không, không phải, tôi không sao… Thật ra cũng không liên quan gì đến tam ca, tôi từ nhỏ đã vậy, hễ kích động là lại rơi nước mắt. Để các cậu chê cười rồi…”

Nếu là nam sinh khác khóc lên, bọn họ đại khái sẽ ghét bỏ người kia. Nhưng Kiều Cam Đường vừa ngoan vừa mềm, ngũ quan hiện ra cảm giác đặc biệt nhỏ bé, làm cho ba người muốn xem cậu thành em trai mà chăm sóc. Đặc biệt là khi cậu khóc cũng không có âm thanh, chỉ có nước mắt như tuyến hạt châu đứt lăn xuống từ đôi mắt đẹp đẽ kia, đôi mắt trắng đen rõ ràng long lanh ánh nước, ai thấy cũng thấy tim như nhũn ra.

Biết cậu không phải vì khổ sở mà rơi nước mắt, mấy người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Tư Đồng cười bóp cái má vô cùng mềm của cậu, “Không chê cười cậu, con trai tại sao không được khóc chứ?”

Đào Sóc cũng gật đầu, “Hơn nữa, sao lại không liên quan tới cậu ta? Nếu cậu ta không chọc cậu, cậu cũng sẽ không kích động.”

Này chính xác là tiêu chuẩn kép!

Nhưng Lục Khải Nguyên hiếm thấy không phản bác, áy náy nói: “Kiều Kiều, tôi sai rồi.”

Kiều Cam Đường vội vàng nói: “Không, không có chuyện gì, tôi cũng biết là cậu đang đùa mà.”

Ba người vây quanh một chỗ, vỗ vai Kiều Cam Đường, bảo đảm: “Sau này bốn năm chúng ta đều phải ăn chung ở chung, mọi người chính là anh em tốt, Kiều Kiều yên tâm, anh trai sẽ chăm sóc tốt cho cậu.”

Kiều Cam Đường đuôi mắt còn ửng đỏ, đôi mắt còn ngập nước, nhưng khi cậu nhìn bọn họ, khóe mắt lông mày đều là nụ cười đẹp đẽ, “Đại ca, nhị ca, tam ca, cảm ơn.”

Bạn cùng phòng mới đều rất tốt, Kiều Cam Đường thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy mình rất may mắn, gặp được ba người bạn cùng phòng tốt như vậy… Xem ra đồ ăn vặt vẫn rất hữu dụng!

Một tiếng anh này cậu gọi đến nghiêm túc, khiến cả ba người trong nháy mắt cảm giác mình thật sự có thêm một phần trách nhiệm.