Thủy lộ thông thoáng, một đường hướng Đông.
Tô Dự hưng trí bừng bừng tựa vào trên lan can ngắm phong cảnh, đi đến thế giới này đã gần một năm, hắn còn chưa ra khỏi kinh thành bao giờ. Nay chính là thời tiết đầu mùa xuân, liễu rủ đâm chồi, hoa dại bung nhụy. Phòng ốc ven bờ đủ loại kiểu dáng, có nhà tranh có nhà ngói; hài đồng thổi sáo chăn dê, lão hán thất tuần hút thuốc, càng nhiều là hình ảnh những người đánh cá chống một chiếc thuyền nhỏ đi sớm về muộn.
Hoàng đế bệ hạ an vị bên cạnh hắn, cầm cần câu giả vờ giả vịt câu cá.
"Lấy ra chơi một lát đi!" Lăng vương huých Cảnh vương xô đẩy đi tới, trước khi xuất phát, Phi Thạch Xử quả không phụ sự mong đợi của mọi người, đã làm ra chuột bông gắn bánh xe có thể lên dây cót biết chạy, Thái Hậu lặng lẽ đưa cho Cảnh vương.
Cảnh vương nhìn nhìn lan can được lướt sắt bao bọc quanh mình, mắt lưới có chút lớn, mèo thì khẳng định sẽ không rơi xuống, nhưng chuột bông thì không dám chắc, vì thế đẩy Thập Thất thúc ý đồ từ trong vạt áo hắn moi chuột bông ra, "Bên ngoài nhiều người như vậy, chơi thế nào được?"
Lăng vương trái phải nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện thị vệ xung quanh, ho nhẹ một tiếng, lập tức đứng thẳng thân thể, "Nói có lý."
Hai người thấy Hoàng thượng phong nhã câu cá, liền cũng cầm cần câu xáp qua giúp vui.
"Hoàng thượng, trên thuyền này thị vệ quá nhiều, ngày thường rất nhiều không tiện." Lăng vương vung cần câu, chính nghĩa đường hoàng góp lời.
Hoàng đế bệ hạ thèm nhỏ dãi nhìn thoáng qua vạt áo trước xiêm y Tô Dự, có tâm muốn vùi vào chợp mắt, kẹt nỗi quanh mình thị vệ quá nhiều, thầm chấp nhận hơi hơi gật đầu, "Vào biển rồi, sẽ đổi đi."
Vịnh quá hẹp, nếu như có người muốn ám sát sẽ rất dễ dàng, vì phòng ngừa có người vụиɠ ŧяộʍ lên thuyền, thị vệ thủ xung quanh là tất yếu phải có, đợi khi tiến vào biển lớn mênh mông, thuyền nhỏ muốn tới gần thuyền lớn là rất khó, đến thời điểm đó là có thể bảo bọn thị vệ đến hai chiếc thuyền khác đi.
"Ào!" Trong lúc hai người nói chuyện, Cảnh vương đã câu lên được một con cá.
"Đầu hoàng hoa ngư này không nhỏ a!" Tô Dự lại gần nhìn nhìn, "Có thể làm hoàng hoa ngư nướng than."
"Chờ đi, xem bổn vương câu con càng lớn hơn nữa." Cảnh vương ngày thường tung tăng nhảy nhót là thế, nhưng đối với câu cá lại thần kỳ có nhẫn nại, vẫn ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, không bao lâu lại câu lên được một con.
Hoàng đế bệ hạ nhìn không được nữa, giữ tư thế thêm một lát rồi không bình tĩnh ngã cần câu, "Không câu nữa."
Biết miêu đại gia không có cái nhẫn nại này, Tô Dự cười kéo y ngồi bên cạnh Cảnh vương, nhấc cá trong thùng lên, ngay tại chỗ làm luôn.
Hoàng đế bệ hạ không nhẫn nại câu cá, lại càng không thích ngắm phong cảnh, nhưng đối với Tô Dự nấu cơm làm cá lại là trăm xem không chán, cùng Tô Dự chen trên một chiếc ghế, dường như không xương dán lên lưng hắn.
Lăng vương ném cần câu, cho người chuyển lửa than đến, "Cứ như vậy nướng đi." Hoàng hoa ngư nướng than tuy rằng ăn cũng ngon, nhưng tình cảnh này, không bằng trực tiếp xiên lên nướng ăn còn có ý tứ hơn.
Tô Dự quay đầu hỏi ý Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ không quan tâm ngáp một cái,
Một đám người không có việc gì ở trên boong tàu nướng cá, Quốc sư đã nghiên cứu tinh tượng xong đẩy cửa sổ sát đất ra, đi lên Quan tinh đài, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
"Hoàng thúc, xuống đây ăn cá đi!" Cảnh vương thu con cá nướng đã gần chín lại, ngẩng đầu nhìn thấy Quốc sư, liền hướng người ngoắc ngoắc.
Con ngươi thanh lãnh hơi khép, không để ý đến Cảnh vương, Quốc sư chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa nơi biển trời giao nhau một chỗ, "Giao nhân đâu?"
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, giao nhân kia là mấu chốt tìm kiếm phụ hoàng, vạn lần không thể xảy ra sự cố, vì thế nhìn về phía Lăng vương.
Lăng vương đang nhìn chằm chằm cá nướng cảm giác được tầm mắt của Hoàng đế bệ hạ, đầy mặt mờ mịt ngẩng đầu, làm sao vậy? Nâng tay định huých huých Thập Tam ca, lại phát hiện Thập Tam ca không có ở bên cạnh, liền chọc a chọc Cảnh vương.
Cảnh vương chớp chớp cặp mắt đào hoa xinh đẹp, từ lúc rời hoàng cung tâm tư hắn đều đặt trên người chuột bông gắn dây cót kia, về phần Giao nhân......
"Trong vại nước lớn ở phòng bếp." Uông công công vừa đi lấy đồ gia vị bất đắc dĩ nói.
Một đường tiến thẳng đến ven Đông Hải, vương phủ của Cảnh vương liền hiện ra ở bờ biển cách đó không xa.
Bình thường, phủ Thân vương đều được xây tại đoạn đường phồn hoa nhất trong thành. Ban đầu thời điểm phụ thân Cảnh vương còn tại nhiệm, lúc ấy Hạo vương phủ cũng tọa lạc bên trong thành, phủ đệ bên bờ biển này chỉ là một biệt viện. Nhưng đợi khi Cảnh vương đến, vì mỗi ngày rời bến bắt cá, a, không, thủ vệ cương thổ, liền đem biệt viện này làm vương phủ luôn.
Binh doanh Đông Hải được xây vòng quanh vương phủ, bảo vệ an toàn xung quanh của phủ đệ Thân vương.
Rời bến chinh chiến, không phải chỉ cần ba chiếc thuyền lớn Hoàng gia xa hoa là được, chủ lực chân chính chính là số binh tướng giỏi về hải chiến bên bờ Đông Hải này. Sau khi Cảnh vương điểm binh, mọi người liền bắt đầu nghỉ ngơi tại Cảnh vương phủ.
Đông Hải sản vật phong phú, Cảnh vương cũng có tiếng là có tiền, chỉ nhìn một cách đơn thuần cái bình phong san hô khổng lồ chỗ cửa vương phủ liền có thể thấy được một góc.
Tô Dự dọc theo đường đi nhìn trái nhìn phải, hiếm lạ không thôi. Phủ đệ này và thôn trang có suối nước nóng ở Kinh Giao kia có điểm tương đồng, nhưng lại rất bất đồng. Chỉ riêng nói đến tinh thạch màu xanh biển kia, tại thôn trang có suối nước nóng còn điêu khắc thành chụp đèn tinh xảo, ở trong này thì thập phần thô bạo trực tiếp đặt trên mặt đất.
Từng phiến đá lấp lánh trải trên đường từ hoa viên đến chủ viện, vượt qua chiếc cầu nhỏ hình vòm, vẫn là tinh thạch điêu khắc, mà thân cầu chạm rỗng, ở giữa đặt nến. Thời điểm bọn họ tiến vào vương phủ sắc trời đã ngầm tối xuống, xa xa nhìn qua, cây cầu hình vòm lấp lánh kia phảng phất như được xây tại không trung vậy.
Quản gia Cảnh vương phủ đưa Quốc sư đến một tòa tiểu lâu cao ba tầng, tiểu lâu kia thập phần lịch sự tao nhã, mái ngói trên đỉnh phòng cũng là tinh thạch màu xanh biển, trong lầu treo đầy sa mạn làm từ giao tiêu màu lam. Quốc sư hơi hơi vừa lòng gật đầu, nhấc chân đi lên tiểu lâu.
Cảnh vương đem chủ viện của mình nhường cho Hoàng đế bệ hạ, chính mình thì kéo Lăng vương đi ngủ thiên viện.
Vương phủ dù xa hoa, cũng không so được với hoàng cung, nơi ở hữu hạn, tiền viện trừ chủ viện và tiểu lâu kia, cũng chỉ có một thiên viện đãi khách mà thôi.
"Mau, lấy chuột bông ra a." Lăng vương đối với việc ngủ nơi nào căn bản không ngại, vào được tiểu viện liền khẩn cấp muốn Cảnh vương giao chuột bông gắn dây cót ra. Dọc theo đường đi, trước mặt nhiều thị vệ như vậy không thể chơi đùa, sắp làm hắn nghẹn hỏng rồi.
Cảnh vương nhướng mày, đang định nói gì đó, quản gia trung thành bỗng tiến đến: "Vương gia, y nữ nói Liễu vương phi sắp lâm bồn đã nhiều ngày."
"Nga?" Cảnh vương đứng hình.
"Hả?" Lăng vương vểnh tai, bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm tại An Quốc Tháp, tiểu tử này nói sẽ sắp có thái tử.
"Thập Thất thúc nghỉ tạm trước đi, ta đi xem một chút." Cảnh vương nghĩ nghĩ, vẫn là xoay người đi ra sân.
Liễu thị xuất thân không cao, là con gái của một thương nhân, gả cho Cảnh vương thì ngay cả trắc phi cũng không thể làm, chỉ có thể miễn cưỡng làm thϊếp phi, sống trong một tiểu viện.
Trên đường đi đến tiểu viện, Cảnh vương ngẫu nhiên gặp không chỉ một nữ nhân hậu viện, các nàng ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Cảnh vương cũng không nổi giận, chỉ là cười khuyên các nàng trời lạnh nên mau chút trở về nghỉ ngơi. Các nữ nhân si mê không thôi nhìn Cảnh vương, lần lượt nghe lời gật đầu về phòng.
Tiểu viện của Liễu thị nay thủ vệ sâm nghiêm, y nữ và bà đỡ đã sớm dọn vào ở từ hai tháng trước.
"Tham kiến Cảnh vương điện hạ." Bọn hạ nhân đi ra đón chào, Cảnh vương vẫy tay, đi thẳng vào phòng trong.
"Vương gia!" Liễu thị đang ngồi trước cửa sổ nhàm chán đùa nghịch một mảnh lưới, phụ thân nàng bán dụng cụ đánh cá, nàng thường thường cũng sẽ làm một ít đồ chơi nhỏ, thầm nghĩ hài tử mau mau sinh ra, sẽ dùng lưới đánh cá này làm cái võng nhỏ, lúc trời nóng thì treo đong đưa trong viện.
Cảnh vương nhìn nhìn Liễu thị, sắc mặt hồng nhuận, dáng người yểu điệu, nếu không cẩn thận xem, e là không nhìn ra phần bụng hơi hơi gồ lên kia.
Liễu thị bị hắn nhìn có chút thẹn thùng, vô thố đứng tại chỗ, "Y nữ nói đã đủ tháng, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu ra đời." Nói rồi, có chút lo lắng nhíu mi, từ sau năm tháng nàng không dám ra khỏi viện, nhưng cho dù chưa từng sinh hài tử nàng cũng biết, không có dấu hiệu sắp ra đời như vậy là không bình thường, sợ hài tử có điều gì không ổn.
"Không sao đâu, đây là phúc khí của nàng." Cảnh vương hơi hơi cười, đôi mắt đào hoa vốn mang theo tiếu ý dưới nụ cười này càng hiển lộ vẻ mê ly.
Liễu thị si ngốc nhìn phu quân tuấn mỹ, lăng lăng gật đầu.
"Tiểu tử này, cũng chỉ ở trước mặt nữ nhân mới có cái dạng mặt người dạ thú như vầy." Mèo nhỏ đen vàng giao nhau ngồi xổm trên đỉnh phòng, một bên quyệt mông hạ chân xem một bên bĩu môi.
"Hừ!" Mèo vàng kim đá đá lỗ tai, nhàm chán ngáp một cái.
Tô Dự bị miêu đại gia xách lêи đỉиɦ phòng nói đến xem thái tử, kết quả cái gì cũng không thấy được, thò tay đem miêu đại gia mệt rã rời ôm vào trong lòng.
"Gọi bổn tọa tới, là vì xem cái này?" Mèo lớn màu trắng như tuyết ngồi xổm ở chỗ cao nhất của mái hiên, ưu nhã lắc lắc cái đuôi.
Tô Dự ôm Hoàng đế bệ hạ đến gần trước mặt Quốc sư, ánh mắt sáng quắc nhìn mèo trắng lớn xinh đẹp đến không thể bắt bẻ này. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nguyên hình của Quốc sư, bộ lông kia không hề lẫn bất kỳ tạp chất nào, đôi mắt thanh lãnh trong sáng, móng vuốt mềm mại hồng hào, chiếc đuôi lông dài xoã tung, thân hình hoàn mỹ đến không thể soi mói...... Thật sự làm người ta không cách nào chuyển mắt.
Quốc sư liếc liếc mắt nhìn Tô Dự ngốc hề hề, nâng tay, cho hắn một bàn tay, "Chiếu cố Hoàng thượng cho tốt, bổn tọa muốn đi xem tinh tượng." Nói xong, liền đứng dậy, nhẹ nhàng xoay người trên nóc nhà, không bao lâu đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.
Tô Dự nhìn theo hoàng thúc rời đi, mới vừa rồi Quốc sư nói cái gì hắn một câu cũng nghe không hiểu, truyền đến trong lỗ tai chỉ là một trận tiếng mèo kêu uyển chuyển du dương mà thôi.
"Nô tài ngốc!" Thanh âm trong biển ý thức gọi thần trí về, Tô Dự cúi đầu, nhìn mèo nhỏ lông vàng đang ngưỡng đầu hôn hắn, liền cười hôn trở lại.
Hoàng đế bệ hạ thấy hắn lấy lại tinh thần, lập tức cho hắn một bàn tay, "Ngẩn người cái gì vậy!"
Tô Dự ho nhẹ một tiếng, trên đệm thịt ấm hô hô kia hôn một cái, "Xem tình hình như vậy, vị Vương phi này hẳn mang thai cục lông đi?"
Cảnh vương điện hạ đang theo tiểu thϊếp lời ngon tiếng ngọt đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu trên đỉnh phòng, nụ cười mê người không khỏi cứng đờ, "Nàng nghỉ ngơi đi, bổn vương ngày mai lại đến thăm."
"Vương gia," Liễu thị vội vàng gọi một tiếng, thấy hắn quay đầu, có chút do dự nói, "Thϊếp nghe nói Vương gia muốn xuất chinh ......"
Cảnh vương cong cặp mắt đào hoa, "Chớ sợ, bổn vương sẽ ở cùng nàng, đợi nàng sinh hạ hài nhi, rồi mới xuất chinh cũng không muộn."
"Vương gia!" Liễu thị nghe vậy lập tức đỏ hốc mắt, cảm động nói không nên lời.
"Ta khinh, quý tử giáng sinh, hắn tự nhiên phải ở cạnh rồi," Lăng vương điện hạ vẫy vẫy cái đuôi, nhìn nhìn Hoàng đế bệ hạ nằm ngửa bụng trong lòng Tô Dự, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hoàng thượng cũng học một chút đi, xem người ta là như thế nào dỗ vợ a."
Hoàng đế bệ hạ khinh thường liếc mắt nhìn Thập Thất thúc, ngưỡng cổ để Tô Dự cào ngứa cho.
"Hô, mệt chết ta." Mèo lớn màu đen đột nhiên lủi lêи đỉиɦ phòng, mở bốn chân nằm bẹp trên mái ngói, đối mặt một đám oanh oanh yến yến trong hậu viện, nhìn trâm cài tua rua trên người các nàng đung đưa, dù muốn vẫn phải khắc chế không thể ra tay, còn phải bảo trì mỉm cười mê người, dứt khoát chính là tra tấn a!
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: lớp học lời ngon tiếng ngọt của huynh trưởng ]
Cảnh vương: Khanh chi tư nhược liễu phù phong, thật sự là chọc người đau lòng!
Miêu công: Biết trẫm bộ dạng tuấn mỹ rồi, chùi nước miếng của ngươi đi!
Cảnh vương: Khanh quả nhiên băng tuyết thông minh, bổn vương thật là thán phục!
Miêu công: Nô tài ngốc thật sự là ngốc chết, cũng chỉ có trẫm không ghét bỏ ngươi!
Cảnh vương:...... Hoàng thượng, phiền toái ngươi nghiêm túc chút được không
Miêu công: Trẫm nơi nào không chăm chú? Rõ ràng ngươi nói như vậy mà!
Cảnh vương:...... Bỏ đi, chúng ta vẫn là học bắt chuột bông gắn dây cót đi.