Tiên Mãn Cung Đường

Chương 103: Cung yến

"Hừ !" Hoàng đế bệ hạ khẽ hừ một tiếng xem như đồng tình với lời Tô Dự nói, chờ nô tài ngốc cảm kích y, ai ngờ đợi một lúc lâu cũng không thấy người trong lòng có bước tiếp theo, cúi đầu nhìn lại, chú cá vừa ăn một lần kia đã nhắm mắt lại muốn ngủ.

Trước mặt thần thú Bệ Ngạn, muốn lừa dối quá quan, đó là không có khả năng!

An Hoằng Triệt trượt xuống dưới, đè nô tài ngốc ý đồ muốn ngủ lại, nương mới vừa rồi tiện lợi, lại chen đi vào. Ăn cá ăn đến nửa đêm, đến khi Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc cảm thấy mĩ mãn đi ngủ, Tô Dự đã sắp rụng rời hết cả.

Ngày kế, miêu đại gia đi thương lượng chuyện chế tạo thuyền, Tô Dự ngủ đến mặt trời lên cao, mới xoa eo đau mỏi bò lên. Ngày hôm qua Thái Hậu nói muốn ăn sa tế, hôm nay đi Từ An Cung thỉnh an, thuận đường đưa sa tế qua luôn.

Sa tế này là do Tô Dự tự tay làm, cũng rất đơn giản, chính là đem ớt khô xay thành bột, bỏ thêm muối, tiêu, đem một thìa nước sốt nóng bỏng tưới lên, liền thành. Thái Hậu thích cầm màn thầu chấm ăn, so với một ít điểm tâm tinh xảo càng hợp khẩu vị hơn.

Tuyết lớn phủ kín nội cung, ngày đông liễn xe bốn phía treo mành vải bông, trong tay bưng lò sưởi, trên đùi phủ một cái thảm lông, vậy mà vẫn có cảm giác lạnh. Đến Từ An Cung, Tô Dự giũ rớt vài bông hoa tuyết rơi trên người, đứng ở giữa đại môn và nhị môn huân bên lửa đỏ cho ấm thân thể, lúc này mới đẩy cửa đi vào, miễn ột thân hàn khí chạm đến Thái Hậu hoặc làm đông lạnh hài tử.

Thái Hậu đang cầm gậy trúc buộc lông vũ năm màu đùa tôn tử, lông vũ xinh đẹp bay tới nơi nào, quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau liền bổ nhào vào chỗ đó, bộ dáng sinh long hoạt hổ vừa nhìn liền cảm thấy vui vẻ hẳn ra.

"Xin thỉnh an Thái Hậu." Tô Dự tiến lên hành lễ, eo bởi vì một cú cong xuống này mà crốp crốp rung động.

"Miễn lễ," Thái Hậu cười vẫy tay, ý bảo Tô Dự ngồi vào lên tháp, "Ngươi xem, Đại Mao có phải khỏe mạnh hơn mấy ngày trước hay không?"

Tô Dự nâng tay sờ sờ quả cầu lông nhỏ nhảy tới nhảy lui, tiểu gia hỏa lập tức quay đầu ôm lấy tay hắn cắn hai cái, còn ngại chưa đã ghiền, nằm ngửa dùng sức đạp đạp. Trẻ con tuy rằng ngây ngô, nhưng đến cùng cũng không phải mèo bình thường, biết không thể xuất móng vuốt ra, cho dù duỗi chân cũng ngoan ngoãn lui vuốt bén, chỉ dùng đệm thịt ấm ấm mềm mềm, căn bản sẽ không tổn thương đến Tô Dự.

"Nhìn thật là có tinh thần." Tô Dự đo đạc chiều dài của quả cầu lông một chút, cảm giác hình như từ khi nó tròn ba tháng đến bây giờ không lớn thêm chút nào.

"Chính là như vậy đó, không lớn lên đâu, phải sau cập quan mới lại bắt đầu dài ra." Thái Hậu nhìn ra nghi hoặc của Tô Dự, liền cười giải thích một câu, "Đến lúc đầy tuổi thì có thể biến thành hình người."

Quý tử hoàng thất, đầy tuổi biến hóa, cho nên trước đó không cho gặp ngoại nhân.

Tiểu hài tử tinh lực hữu hạn, chơi một lát liền mệt rã rời, Tô Dự trải thảm nhung lên đùi, đem quả cầu lông nhỏ đặt lên, gấp một góc che cái bụng bé cho nó. Trưởng hoàng tử điện hạ liền ngoan ngoãn lui bốn chân, đánh ngáp nhỏ, chậc lưỡi liền thϊếp đi.

Thái Hậu nâng tay đem chiếc chăn nhỏ quấn thành hình tã lót, sau đó đem tôn tử ôm qua đặt lên đùi mình.

Tô Dự trừng mắt nhìn, không khỏi bật cười, Thái Hậu cũng là người thích ôm cục lông, buông sa tế chuẩn bị cáo từ, lại bị Thái Hậu kéo lại không cho đi.

"Khó được ngươi đến đây một chuyến, bồi Ai gia trò chuyện một lát đi," Thái Hậu lấy hộp kim chỉ qua, giơ một con chuột bông màu xanh biển lên, "Ngươi nói xem làm thế nào chuột bông mới chạy được đây?"

"Chạy sao?" Tô Dự gãi gãi đầu, muốn ón đồ chơi này chạy cũng không khó, lắp dây cót là được, vấn đề là kiến thức đó không thuộc về thời đại này, nói ra quá mức kinh thế hãi tục rồi.

"Ngươi không phải dị tinh sao? Hẳn là biết chút biện pháp khác đi?" Thái Hậu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, đôi mắt hạnh ôn hòa cùng với khi Chiêu vương điện hạ đòi đồ ăn giống nhau như đúc.

"Khụ khụ......" Tô Dự ho khan hai tiếng, lời này nghe ra dứt khoát y như "Ngươi không phải đầu bếp sao? Hẳn là biết làm tương ớt như thế nào đi?" Dị tinh cứ là chuyện bình thường vậy sao? Như thế nào mỗi người đều đem hắn treo bên miệng vậy chứ!

Bị Thái Hậu nói như thế, Tô Dự đành phải cống hiến ra hạng mục lên dây cót này, bất quá là một đầu bếp, hơn nữa còn là đầu bếp chưa học qua đại học, nguyên lý dây cót hắn chỉ biết đại khái, muốn để hắn làm thì thật đúng là làm không được. Đành phải đem chủ ý nói cho Phi Thạch Xử, cho bọn họ đi nghiên cứu.

"Thật đúng là quá tốt rồi," Có thể làm ra chuột bông biết chạy, Thái Hậu rất là cao hứng, kéo Tô Dự thao thao bất tuyệt hẳn lên, "Cảnh vương lúc còn bé đã đòi Ai gia chuột bông biết chạy, Ai gia đâu thể nào làm được, chỉ có thể bắt vài con còn sống cho hắn chơi, lại sợ mấy thứ đó không sạch sẽ, không cho hắn cắn. Song tiểu tử này là nghịch ngợm nhất, cứ luôn vụиɠ ŧяộʍ cắn thôi, chuột quá bẩn, chỉ có thể cho hắn chơi với thỏ. Nhưng con thỏ đó bộ dạng to như chó vậy, hắn lúc đó vẫn là một con mèo bé xíu, cắn lỗ tai thỏ cũng phải trèo đèo lội suối a, ha ha ha......"

Tô Dự nghe mà buồn cười, "Vậy Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng trước đây cũng rất nghịch ngợm sao?"

"Hoàng thượng a," Thái Hậu cười cười, "Giống hệt như phụ hoàng y vậy, tính tình quật cường, nói chung là miệng không nói lời dễ nghe, nhưng tâm thì rất tốt. Tiên đế ngoài miệng nói thật lợi hại, kỳ thật thực thích hài tử, luôn thừa dịp Hoàng thượng ngủ ôm y, ngươi không biết đâu, hai con mèo lông vàng kim một lớn một nhỏ ngủ cùng nhau có bao nhiêu đáng yêu!"

"Nếu để ta thấy, phỏng chừng sẽ nhịn không được đem mặt vùi vào đi." Tô Dự tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền cảm giác tâm ngứa ngáy.

"Đúng vậy nha!" Thái Hậu trước mắt sáng lên, cảm giác rốt cuộc cũng tìm được người đồng đạo, "Ngươi không biết đấy, năm đó Ai gia trang điểm tinh xảo định đi chủ trì cung yến, kết quả mới vừa đi ra liền thấy hai phụ tử có cái đức hạnh này, nhất thời không nhịn được, nhào tới vuốt ve, bị Thái Hoàng Thái Hậu mắng ột trận......"

Thái Hậu kéo Tô Dự lải nhải một buổi sáng, nước trà cũng uống cả một bình, mắt thấy sắp đến thời gian dùng cơm trưa, lúc này mới ý chưa tận ngừng lại, cuối cùng mới nhớ tới gọi Tô Dự đến là vì chính sự.

"Cung yến đêm giao thừa?" Tô Dự mở to hai mắt, cung yến lớn đêm ba mươi, phải mở tiệc chiêu đãi dòng họ, là cung yến long trọng nhất trong năm của Hoàng gia, bình thường đều do Hoàng hậu lo liệu, không có Hoàng hậu thì giao cho Thái Hậu, nay Thái Hậu đột nhiên giao cho hắn, là sao thế này?

Thái Hậu khoát tay, nói chỉ tin tưởng hắn có thể làm tốt, có gì không hiểu lại đến hỏi bà, liền hết hứng trí bảo hắn về Bắc Cực Cung nấu cơm đi, cùng với người mới nhiệt tình nói chuyện phiếm vừa rồi hoàn toàn bất đồng.

Tô Dự phiền muộn trở lại Bắc Cực Cung, liền thấy Hoàng thượng và Cảnh vương đang vây quanh nghiên cứu bản vẽ thuyền đi biển trên đệm mềm.

"Nơi này đặt một cái bàn, tốt nhất là dùng vật liệu đá, miễn cho lúc nướng cá bị cháy." Hoàng đế bệ hạ chỉ vào một chỗ thần sắc lạnh lùng nghiêm túc nói.

"Lan can thuyền phải dùng lưới sắt vây lại, bằng không lúc đánh nhau sẽ dễ dàng rơi xuống biển." Cảnh vương sờ cằm nghiêm túc suy tư.

Nguyên bản có tâm hỏi hai người này một chút cung yến năm rồi là bộ dáng gì, nghe được phiên đối thoại này, nhất thời không còn hi vọng gì nữa, xoay người đi phòng bếp nấu cơm.

Trời rất lạnh, trong vại còn mấy con chinh ngư, Tô Dự mò một con ra, quyết định làm cá nướng nguyên con Vu Sơn. Đánh vảy bỏ mang, lóc xương nấu canh, đem thịt cá đặt trên lửa than quay, dẫn lớp mỡ nướng béo nị ra ngoài, lưu lại thịt cá khô vàng, phết sốt lên.

Tâm tình do chợt nhận phải nhiệm vụ khó khăn, trong lúc nướng cá dần dần bình tĩnh lại, không phải chỉ là một hồi yến hội thôi sao! Là một đầu bếp lớn, tiệc cưới, Trung thu, tiệc cảm ơn gì cũng đã làm qua rồi, dù sao cũng là tiệc cơ động nha, chỉ cần định menu tốt là ổn thôi.

Cung yến đêm ba mươi, là đại biểu mặt mũi của Hoàng gia, có thể có tư cách chủ trì cung yến, đã chứng tỏ Thái Hậu tán thành với phi tần này, thậm chí là trong mắt một số người xem ra, đây là một loại ám chỉ nhân tuyển cho vị trí Hoàng hậu.

"Nghe nói Thái Hậu đem cung yến giao cho tên bán cá kia chủ trì!" Đức Chiêu nghi căm giận ngồi sưởi ấm tại cung Thục Chiêu nghi.

"Xuất thân tiểu môn tiểu hộ như thế, hắn đã thấy qua cung yến sao?" Trương Chiêu nghi khập khiễng đi tới, ngày mồng tám tháng chạp hôm đó bị trặc chân đến nay còn chưaa khỏi, cung yến đêm ba mươi sợ là không thể khiêu vũ. Bạn đang

"Hừ, cứ xem đi, ta cũng không tin hắn có thể đem cung yến xử lý ra ngô ra khoai gì." Thục Chiêu nghi cười lạnh nói.

Một hồi cung yến nhìn như đơn giản, nhưng khâu chuẩn bị lại phi thường phức tạp. lựa chọn cung điện, an bài ghế ngồi, tập ca múa, thậm chí còn cả số lượng cung nhân, hình thức đèn cung đình, đặt xe ngựa cho dòng họ, vân vân..., hết thảy cộng lại, ngay người đã làm quen như Thái Hậu đều sẽ đau đầu.

Đảo mắt liền đến ngày ba mươi, nhóm mệnh phụ dòng họ trong kinh thành tụ tập vào cung.

Quận vương không được rời đất phong, nhưng nếu hậu nhân Quận vương thừa kế tước vị đời sau muốn chuyển về kinh thành cư ngụ, thì đất phong tự nhiên sẽ bị thu hồi. Cho nên số lượng dòng họ trong kinh cũng là không ít. Cung yến đêm ba mươi phân làm hai bàn tiệc, dòng họ và Thân vương hoàng thất, Đế vương ở một cung thất; Thái Hậu, mệnh phụ, gia quyến dòng họ, còn có nhóm công chúa, quận chúa thì cùng một chỗ.

Tô Dự là nam phi, sẽ không ngồi cùng bàn với nữ tử, cho nên, các cung phi đang chờ chế giễu không gặp được bản nhân Tô Dự, hưng trí nhất thời liền giảm hơn phân nửa.

Nhìn chỗ ngồi an bài trong cung yến, Tô Dự ý thức được trong quý tử hoàng thất không có nữ tử, đồng thời, cũng khắc sâu minh bạch truyền thuyết về Cảnh vương thật sự chỉ là truyền thuyết mà thôi. Bởi vì cung yến to như vậy, từ đầu đến cuối, mấy vị phu nhân tiểu thư kia căn bản là không có cơ hội nhìn thấy Cảnh vương điện hạ.

Cung yến còn chưa mở màn, nữ tử bên này trước tiên đến Từ An Cung gặp qua Thái Hậu, rãnh rỗi đàm luận chuyện nhà trong chốc lát, mới dời bước đến đại điện tổ chức cung yến. Tất cả cung nhân an bài ọi người đâu vào đấy, Đức Chiêu nghi và Thục Chiêu nghi kinh nghi bất định liếc nhau, tên bán cá này thật là có chút tài năng, thế nhưng an bài được thoả đáng như vậy.

"Hừ, ở mặt ngoài nhìn thoả đáng mà thôi, cung yến này Quốc sư sẽ tham gia, đợi lát nữa khi tiệc mở màn bêu xấu, hắn liền sẽ chịu không nổi." Đức Chiêu nghi oán hận nói.

Tô Dự bị mọi người nhớ thương, giờ phút này đang ở phòng bếp bận việc đến khói lửa ngập trời. Nếu hắn đã làm bàn tiệc, tự nhiên muốn làm vừa đẹp lại vừa ngon, khiến từng người trong dòng họ đều vừa lòng mà về, mặn ngọt phối hợp, lạnh nóng thích hợp......

Mà Uông công công bị Hoàng thượng chộp tới an bài việc vặt vãnh thì khóc không ra nước mắt, hắn rất muốn nói cho Hiền phi, cung yến không phải chỉ làm đồ ăn là được a. Nhìn thoáng qua Hoàng đế bệ hạ sắc mặt lạnh lùng ngồi trên long ỷ chờ mở tiệc, Uông công công yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống, đá tiểu thái giám bên cạnh một cước, "Thất thần cái gì, nhanh đi trải thảm, cung nghênh Quốc sư!"

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Miêu công: Thuyền này tựa hồ thiếu cái gì đó

Cảnh vương: Muốn thêm lưới, thời điểm đánh nhau tránh bay ra ngoài

Thập Thất thúc: Muốn trồng cỏ đuôi mèo, không khí tươi mát

Thập Tam thúc: Muốn thả vài cái bếp lò nướng, buổi tối uống bia

Quốc sư: Đem toàn bộ boong tàu đổi thành nhuyễn điếm, bổn tọa muốn đêm xem tinh tượng

Đệ đệ:...... Con cháu như vậy có thể tìm phụ hoàng trở về sao?