Cảnh vương điện hạ ỷ vào việc thường niên bắt cá mà luyện ra thân pháp linh hoạt tung tăng nhảy nhót, hơn nữa ra trảo ổn, chuẩn, ngoan [độc], một mình địch ba mèo rưỡi, vậy mà một chút cũng không rơi xuống hạ phong.
Tô Dự cảm giác trận này nhất thời nửa khắc sẽ đánh không xong, liền đem cái đĩa trong tay đưa cho Hoàng đế bệ hạ để y từ từ ăn, bản thân thì đi phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều.
"Bốn người đánh một mình ta đâu tính là anh hùng!" Cảnh vương một móng vuốt ném mèo mập nhỏ đi, nhào lên cắn cổ nó, lại bị Thập Thất thúc vòng ra sau đánh lén, nhanh chóng ra chân sau, trừng mèo lớn sắp nhào sang, hướng Hoàng thượng đang nhàn nhã cắn bột bột kêu lên, "Hoàng thượng, mau tới hỗ trợ!"
Hoàng đế bệ hạ ghét bỏ nhìn hắn, đem điểm tâm trong tay ăn xong, hừ lạnh một tiếng, ném cái đĩa không lại xoay người đi. Trẫm mới không cần cùng đám mèo ngốc này hao phí thời gian, làm đế vương ngày lo vạn chuyện, có việc càng trọng yếu hơn đang chờ y đi làm. Vì thế, khoanh tay bước ra khỏi đại điện, vui vẻ đi tới phòng bếp.
"Gâu gâu gâu!" Đi vào phòng bếp, ở góc hẻo lánh liền truyền đến một trận tiếng kêu ầm ĩ.
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày, "Cái gì vậy?"
Tô Dự đang nằm sấp tại vại nước xem số cá mới chuyển đến, nghe vậy vẫy vẫy tay với Hoàng thượng, "Là hà la ngư nha."
Hà la ngư, một tay mà mười thân, âm như chó sủa, trị lành ung bệnh.
Lần này Cảnh vương vào kinh, đã mang theo một mớ cá bắt được trước đó ở Đông Hải đến, nhóm hoàng tộc sắp cạn lương thực lại có hải quái mới mẻ có thể ăn. Lúc trước Cảnh vương cũng từng đưa hà la ngư tới, bất quá số lượng không nhiều, nên đều trực tiếp gϊếŧ tại An Quốc Tháp cả, Hoàng thượng còn chưa có gặp qua cá sống.
An Hoằng Triệt đến gần vại nước, bám mép vại nhìn nhìn, bên trong có vài con cá, kỳ hình quái dạng gì cũng có, dễ khiến người khác chú ý nhất chính là hà la ngư, cái đầu của nó sinh trưởng lớn dị thường, mười thân cá xếp ngay ngắn chỉnh tề phía sau, thoạt nhìn giống một cái bàn chải lớn khó coi.
Đầu cá to đùng nhô lên mặt nước, cùng Hoàng đế bệ hạ đối diện một lát, "Gâu!"
Thật sự là tiếng kêu khiến người chán ghét, Hoàng đế bệ hạ một tay đem hà la ngư nổi lên mặt nước chụp choáng, "Đêm nay ăn cái này."
Miêu đại gia quả nhiên không thích chó sủa, Tô Dự sáng tỏ, vội vàng vớt con cá ngất xỉu lên, "Được, vậy ăn cái này."
Hà la ngư mười thân cá, đều không có gai nhọn, tất cả đều là một căn xương cá. Chặt đầu cá to lớn xuống, mười thân cá tụ cùng một chỗ nơi xương sụn, đem xương sụn gấp lại rồi dùng que trúc cố định, mười thân cá liền vây thành một vòng tròn. Đánh vảy bỏ xương, rồi sau đó dùng một con dao nhỏ tinh xảo đem thịt cá khứa thành hình hoa, nhúng bột mì, ném vào chảo dầu chiên đến vàng óng ánh, nhất thời biến thành một đóa hoa thịt cá thật to.
Tô Dự nay đã có thể đem thực đơn Tô ký đọc làu làu, cộng thêm tay nghề đời trước, làm ra mười loại món ăn bất đồng không phải nói chơi. Đường, dấm chua, tiêu, nước tương, tỏi...... Mười chủng nước sốt phủ lên mười thân cá, một con cá đồng thời làm ra mười chủng hương vị.
Nước sốt nóng bỏng tưới lên thịt cá xốp giòn, phát ra mùi hương mê người. Hoàng đế bệ hạ nhịn không được cầm lấy chiếc đũa, lần lượt gắp qua một lần.
Tô Dự giả vờ không nhìn thấy con mèo tham ăn kia ăn vụng, xoay người đi mở nắp vung, vừa vặn đầu cá lớn cũng ra lò.
Đầu hà la ngư lớn dị thường, giữa đầu cá và xương sụn còn có một đoạn thịt mềm phân lượng không ít, làm đầu cá hầm tiêu không thể tốt hơn. Tô Dự trước kia tuy nói nấu món cay Tứ Xuyên là giỏi nhất, nhưng mấy món tương đối kinh điển cũng sẽ làm vài loại, một đĩa đầu cá hầm tiêu đơn giản tự nhiên không thể làm khó hắn.
Mùi tiên cay nồng từ trong nồi tràn ra, Hoàng đế bệ hạ lập tức buông thân cá, ngược lại vòng qua đảo quanh Tô Dự.
"Đừng nóng vội." Tô Dự nhịn cười, để vào một loại gia vị cuối cùng, lúc này mới lấy ra, gắp một đũa đút iếng thuốc dán to đùng trên lưng mình.
Hoàng đế bệ hạ há miệng ăn luôn, chậc lưỡi, "Chừa lại một chút." Món đầu cá hầm tiêu này y đã từng nếm qua, ăn ngon nhất không phải thịt cá, mà là thịt cá sau khi ăn xong trộn thêm mì.
"Ngươi ngược lại là nhớ rõ ràng," Tô Dự hơi hơi nghiêng đầu cùng Hoàng thượng cọ cọ mặt, bảo cung nữ giúp việc bếp núc nấu mì, "Đợi trong phòng ăn xong không sai biệt lắm hãy nấu."
Cung nhân bưng thức ăn lên bàn, nhóm vương gia nguyên bản hẳn là còn đang đánh nhau lại đã ngay ngắn chỉnh tề ngồi đó, không ồn không nháo một bộ dáng vui vẻ ấm áp, tiêu tan hiềm khích lúc trước.
"Các ngươi như thế nào còn ở đây?" Hoàng đế bệ hạ bất mãn nói.
Lăng vương điện hạ da mặt dày nói: "Lúc này không phải nên ăn cơm sao a?"
Chiêu vương điện hạ nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay cung nữ, "Tẩu lử [tử], là cá sao? Vừa nhìn liền biết rất ngon rồi!"
Trưởng hoàng tử điện hạ ngồi xổm trên bàn, kêu meo mẻo nhảy đến trong lòng Tô Dự.
Túc vương cái gì cũng không nói, yên lặng cầm đũa lên.
Hoàng đế bệ hạ tay trái niết tay phải, phát ra âm thanh rắc rắc nguy hiểm, mọi người rụt rụt cổ, chống lại nguy cơ bị đánh, vẫn như trước kiên trì không chịu di chuyển. Cảnh vương điện hạ thì căn bản không sợ, ngược lại còn ước gì Hoàng thượng nổi giận lại cùng hắn đánh một trận.
May mà một con hà la ngư phi thường lớn, đủ ấy người ăn.
Như chinh ngư, Doanh Ngư ảnh hưởng đến thiên hạ vận thế ngược lại là không sao, nhưng hà la ngư loại này sẽ ảnh hưởng thân mình, người thường không thể ăn nhiều. Hà la ngư có thể trị bệnh, người có bệnh ăn vào tự nhiên tốt lên, thế nhưng người không bệnh ăn vào liền biến thành vật đại bổ, ăn nhiều sẽ chảy máu mũi. Đương nhiên, tất cả quái ngư, vô luận là trị bệnh hay hại người, miêu đại gia ăn vào cũng sẽ không chút ảnh hưởng gì. Đối với các hậu duệ thượng cổ thần thú mà nói, chỉ là thịt cá ăn ngon mà thôi.
Tô Dự không thể ăn quá nhiều hà la ngư, nên tự nấu ình bát hồn đồn nhỏ. Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy, xáp lại gần cũng muốn ăn. Tô Dự liền múc một viên hồn đồn nóng hầm hập lên, thổi thổi, có cả nước canh cùng đưa qua.
Hoàng đế bệ hạ yên tâm thoải mái há miệng, ngậm hồn đồn thơm lừng vào miệng, thuận đường đem canh trong thìa uống cạn.
Chiêu vương điện hạ dúi đầu vào trong bát, làm bộ như cái gì cũng không phát hiện, trưởng hoàng tử bên cạnh trông thấy, cũng học theo đem mặt vùi vào trong chén nhỏ, nhất thời nước canh dính đầy mặt.
Cảnh vương da mặt dày nhìn cảnh vợ đút đệ đệ ăn cơm, nhướng mày nói, "Đó là cái gì, ta cũng muốn nếm thử."
Cả bàn chỉ có trong bát Tô Dự có hồn đồn, Hoàng đế bệ hạ nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, vèo một tiếng quăng chiếc đũa trong tay ra ngoài, thẳng tắp hướng tròng mắt Cảnh vương vọt tới, bị Cảnh vương chuẩn xác tiếp được.
Mắt thấy lại sắp đánh nhau, Túc vương vốn định khuyên hai câu, bị Lăng vương huých một khuỷu tay, lập tức hiểu ý, không nhiều lời nữa, mà đẩy nhanh tốc độ ăn. Hai người muốn đánh nhau thấy thế, đồng thời trừng mắt nhìn nhau, một lần nữa cầm lấy đũa.
Ăn cơm xong, Cảnh vương rốt cuộc nhớ ra mình đến Bắc Cực cung là vì hồi bẩm trạng huống Đông Hải cho Hoàng thượng, liền bày trên đệm mềm một tấm hải đồ. Hải đồ bởi vì thường niên cuốn lại, nay mở ra lại liền muốn cuộn trở về, Hoàng đế bệ hạ bảo bốn chú mèo còn lại ngồi xổm ở bốn góc đè lại.
Hai thúc thúc tận trung cương vị công tác ngồi xuống, mèo mập nhỏ ăn quá no liền nằm lật ngửa cái bụng lên trên, trưởng hoàng tử điện hạ không rõ ràng cho lắm, ngồi xổm trên đệm mềm cào một góc nhếch nhếch lên kia. Tô Dự bất đắc dĩ, đành phải ngồi bên cạnh nhi tử, thò tay đè thay nó. Quả cầu lông nhỏ ngửi ngửi ngón tay trắng nõn kia, trên đó còn có mùi cá tươi, cao hứng liếʍ liếʍ, ôm cổ tay Tô Dự nằm luôn trên mu bàn tay.
Không để ý tới bốn cái chặn giấy kỳ quái, Cảnh vương thu hồi khuôn mặt tươi cười nói chính sự.
Vành đai Đông Hải nay tình trạng đã thập phần nghiêm trọng, cơ hồ không có bãi biển an toàn, còn có rất nhiều ngư dân ăn nhầm hải quái mà nhiễm bệnh. Bởi vì không phải tất cả quái ngư đều có hình thù kỳ quái, mà có vài loại bề ngoài so với các giống cá bình thường rất giống nhau, ăn vào sẽ sinh bệnh hoặc là phát cuồng. Cảnh vương đã mệnh lệnh rõ ràng cấm các ngư dân ăn quái ngư, cũng đem hình mấy loại quái ngư tương tự với cá phổ thông kia vẽ ra dán khắp nơi.
"Gϊếŧ không hết, dân chúng lại không biết thứ này gây hại, cứ thế mãi, rốt cuộc sẽ đến thời điểm không thể khống chế nổi, thiên hạ sẽ phải đại loạn." Trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy sầu lo, Cảnh vương tuy rằng thực thích bắt đám quái ngư này, nhưng cho dù hắn cường đại cỡ nào, cũng có thời điểm không chú ý, nếu những loài cá nguy hiểm này bị dân chúng bắt được mà không gϊếŧ chết đúng lúc, đại hạn, đại thủy, loạn binh, sóng thần liền sẽ nối gót nhau mà tới.
"Phụ hoàng bọn họ ở trên một hòn đảo Đông Hải." Hoàng đế bệ hạ trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.
"Chuyện này tất nhiên là do Nhai Tí làm ra, phụ hoàng bọn họ......" Cảnh vương nói một nửa, đột nhiên dừng lại, "Hoàng thượng vừa mới nói cái gì? Phụ hoàng bọn họ, còn sống?"
"Giao nhân nói." An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, năm đó Thái Thượng Hoàng và vài vị thân vương là vì đánh bại Nhai Tí, tìm thấy nơi phóng thích quái ngư ra ngoài, mới có thể thất tung trên biển.
"Giao nhân kia chưa nói với Vương gia sao?" Tô Dự ngạc nhiên nói, dựa theo tính tình hiếu động của Cảnh vương, bắt được Giao nhân còn có thể kiên nhẫn không biến thành mèo đi cào hai phát sao? Chẳng lẽ...... Nhìn nhìn đôi mắt hoa đào mê người của Cảnh vương, Tô Dự tựa hồ minh bạch điều gì đó, Cảnh vương điện hạ rất có duyên với nữ nhân, nói vậy ở trước mặt mĩ nữ hẳn là rất chú ý hình tượng. Đợi đã, nếu là như thế, mục đích lúc trước Cảnh vương đem Giao nhân hiến cho Hoàng thượng là......
"Bổn vương như thế nào có thể cùng đồ ăn nói chuyện?" Cảnh vương kỳ quái nhìn về phía Tô Dự.
Tô Dự nghẹn một chút, "Cái kia, Vương gia vì sao phải đưa Giao nhân đến kinh thành?"
"Không biết ăn như thế nào a." Cảnh vương bĩu môi, đầu bếp trong vương phủ nói cái gì cũng không chịu gϊếŧ con cá này, nhóm trắc phi liền khuyên hắn đem Giao nhân hiến cho Hoàng thượng, hắn ngẫm lại cũng đúng, đem đồ ăn không có cách nào dùng đưa cho Hoàng thượng, thứ nhất là dâng lên nguyên liệu nấu ăn hiếm lạ, giảm đi số lượng cống phẩm năm nay, càng trọng yếu hơn là, hi vọng Hoàng thượng có thể tìm được phương pháp ăn chính xác, về sau hắn mà bắt được Giao nhân nữa thì cũng dễ xử luôn.
Tô Dự giật giật khóe miệng, hắn cảm giác, nhóm trắc phi của Cảnh vương, tựa hồ, không phải ý tứ này a......
Nguồn :
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Trắc phi giáp: Bộ dạng hồ mị như vậy, quyết không thể lưu!
Trắc phi ất: Thanh âm câu nhân như vậy, quyết không thể lưu!
Trắc phi bính: Vương gia nhìn chằm chằm vào nàng, quyết không thể lưu!
Trắc phi đinh: Vương gia đều chảy nước miếng rồi, nhất định phải khuyên hắn hiến cho Hoàng thượng!
Cảnh vương: Con cá này đến cùng ăn như thế nào a?[ˉ﹃ˉ]