Tiểu Nha Hoàn Đã Bỏ Chạy

Chương 1

Thiếu gia vừa tròn 20 tuổi, không biết gì về chuyện nam nữ.

Lão phu nhân lo lắng, ra lệnh cho ta buổi tối cởϊ qυầи áo, trèo lên giường Thẩm Ánh An.

Nếu không dạy được, hãy đến gặp bà.

Ta không dám trái lời.

Ban đêm, ta mặc áσ ɭóŧ, nơm nớp lo sợ quỳ trên bệ để chân.

Thẩm Ánh An nheo mắt: “Chiếu Thủy, ngươi muốn làm gì?”

Ta thấp giọng nói:

“Lão phu nhân ra lệnh cho nô tỳ dạy thiếu gia chuyện nam nữ.”

Hắn mặc áo gấm, ngồi trên giường, đôi mắt đẹp như hoa đào liếc ngang: “Ngươi dạy đi.”

Trong giọng nói dường như có chút vui đùa.

Ta nuốt nước miếng, lấy ra xuân cung đồ đã chuẩn bị sẵn.

Cố gắng kiềm chế bản thân không nhìn vào những bức ảnh lộ liễu đó, chỉ tập trung vào từ ngữ.

Đọc xong một trang, mặt không đỏ tim không đập, giống như ta đang đọc Đạo Đức Kinh.

Thẩm Ánh An gật đầu khen ngợi: “Không tồi, không đọc sai chữ nào.”

“Ảnh thì sao?”

“Hả?” Ta kinh ngạc.

Hắn chống hai tay lên giường, nhướng cằm, ý bảo:

“Ảnh trong sách, nếu ngươi không giải thích, làm sao thiếu gia ta đây biết ý nghĩa của chúng?”

Ta theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lướt qua.

Hình ảnh quá táo bạo và phóng túng, khác xa với những gì ta đã hiểu trước đây.

Tuy rằng biết một chút, nhưng ta chưa trải qua, không biết còn có thể như vậy……

Đành gồng người trả lời một cách súc tích:

“Hai người mây mưa ở Vu Sơn, trải qua một đêm xuân……”

Thẩm Ánh An chớp mắt, nghiêng người về phía trước, nhìn ta từ trên cao:

“Không hiểu, nói kỹ hơn đi.”

Từ ngữ trong sách tối nghĩa và thẳng thừng, tuy nhiên ta vẫn có thể đọc chúng mà không bị phân tâm.

Nhưng bị hắn hỏi như thế, ta lập tức đỏ mặt tía tai.

Đành phải kìm nén sự xấu hổ, đưa cuốn sách bằng cả hai tay:

“Nô tỳ không biết nên miêu tả như thế nào, hay là thiếu gia tự xem đi.”

Thẩm Ánh An không tiếp nhận, nhướng mày nhìn ta:

“Ngươi cũng không hiểu thì làm sao dạy?”

“Trở về học đi.”

Chỉ mới mười lăm phút, ta đã thút thít chạy ra khỏi phòng thiếu gia.

Ngày hôm sau, lão phu nhân biết ta trèo lên giường đã thất bại nên rất tức giận.

Bà ra lệnh cho ta quỳ dưới ánh mặt trời và suy ngẫm.

Đá xanh làm đầu gối ta đau nhức.

Ta vốn là một cô nương con nhà đàng hoàng, chỉ vì gia đình nghèo, không nuôi nổi ta và em trai, nên mới bán ta.

Vào Thẩm phủ, nhìn thấy Thẩm Ánh An, ta mới biết trên đời còn có nam tử quang minh lỗi lạc như vậy.

Bất kể là kiến thức hay ngoại hình, đều là hạng nhất.

Hắn đối xử với ta cực kỳ tốt, cất nhắc ta từ một nha hoàn làm việc nặng trở thành thị nữ riêng.

Ta mặc quần áo và gắp thức ăn cho hắn, làm bạn bên cạnh khi hắn đọc sách.

Thời gian trôi qua, ta dần dần có chút tâm tư kiều diễm không nên có.

Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng, có một ngày sẽ bị lão phu nhân ép ta hành động như một kỹ nữ, chủ động cởi đồ để giao hoan.

Nghĩ đến đây, ta buồn đến mức bật khóc.

Ta là một cô nương, tuy rằng biết một chút về điều đó, nhưng không hiểu rõ, làm sao dạy người khác?

Vừa lúc Thẩm Ánh An từ bên ngoài trở về, thấy ta khóc thảm thiết, hỏi: “Chuyện gì?”

Ta mím môi không nói, cơ thể lắc lư vì say nắng.

Hắn không nói gì, bế ngang ta, đi vào phòng ngủ.

Xắn quần ta lên kiểm tra, cau mày:

“Trầy rồi.”

Sau đó tìm dầu cây rum, nhúng đầu ngón tay vào đó, bôi từng chút một lên bắp chân.

Lông mi dày như lông quạ của hắn rũ xuống, ngón tay thon dài như ngọc di chuyển linh hoạt theo vòng tròn trên đầu gối ta.

“Từ trước đến nay ngươi luôn ổn thỏa, tổ mẫu phạt ngươi, có phải vì chuyện tối hôm qua không?”

Ta quá căng thẳng, không cẩn thận đυ.ng trúng vết thương, hít hà một tiếng.

Nhưng vì sự quan tâm của hắn, ta không khỏi cảm thấy vui mừng.

Thẩm Ánh An cúi đầu, không nghe ra cảm xúc trong giọng nói:

“Ngươi nói với tổ mẫu, thiếu gia học chậm.”

“Đêm nay tiếp tục lại đây dạy.”