Chương 4
Hôm sau, lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, sau khi ngủ một giấc thẳng cẳng Thu Văn mới chịu tỉnh dậy, hắn vươn vai duỗi người, nhưng lại cảm thấy đầu đau âm ỉ “Ô … đau đầu quá!”Nguy rồi! Nhất định là tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu! Hắn ôm đầu ngồi dậy, vô tình phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người phủ một cái chăn tơ tằm, “Ta tối hôm qua không phải đang cùng Hạo Nhiên uống rượu ở trong đình viện sao? Ta hình như uống tới bất tỉnh nhân sự, như thế nào lại có thể quay về phòng?” chung quy là không có khả năng bị quỷ mang vào phòng.
Càng nghỉ càng khó hiểu, đột nhiên chú ý tới mặt trời đã lên cao ba sào, hắn giật mình từ trên giường đứng bật dậy, “Đã trễ như vậy rồi, ta còn chưa có chuẩn bị đồ ăn sáng nữa!” phụ trách trù phòng đã nói sớm muộn gì hắn cũng bỏ lỡ giờ chuẩn bị bữa sáng! Đúng là họa từ rượu mà ra! Lần này bi thảm rồi a!
Vội vàng thay một kiện y phục sạch sẽ, đứng kế bên gương đồng cao ngang bằng hắn quấn đai lưng, đang lơ đãng chợt chăm chú nhìn mình trong gương, không khỏi giật mình, môi của hắn sao lại như vừa bị côn trùng cắn mà vừa hồng vừa sưng.
Này là đã xảy ra chuyện gì? Hắn vỗ về lên đôi môi đỏ như cánh hoa, ngây ngốc(1), chẳng lẽ tối hôm qua hắn mơ thấy có người hôn hắn là thật chứ không phải mơ? Vậy người hôn trộm hắn là ai? Đối với hắn vừa gặp đã muốn tiểu thâu(2)? Ngẫm lại cũng thấy không có khả năng.
Lúc này, một tiểu tỳ nữ cầm theo thủy bồn cùng khăn lau tiến vào gõ cửa, vừa lúc nhìn thấy hắn đang đứng ngẩn trước gương, không biết vì sao lại ngẩn ra như vậy “Lăng công tử! Lăng công tử!”
“Cái … cái gì?” nghe có người gọi, Thu Văn mới hồi phục lại tinh thần, thấy tiểu tỳ nữ vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn chính mình, không khỏi xấu hổ mà tay chân luống cuống.
“Ta đem nước tới cho công tử rửa mặt, vừa rồi có gõ cửa nhưng không thấy ngài trả lời, cho nên ta mới mạo muội bước vào, thỉnh Lăng công tử thứ lỗi.” không biết nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, tiểu tỳ nữ kinh hãi nói, sợ hắn tức giận.
“Chẳng qua là ta đang suy nghĩ đến thất thần, không trách ngươi!” Thu Văn thực sự không quen cách gọi tôn kính như vậy, từ nhỏ hắn đã không thích người khác cứ gọi hắn là thiếu gia, đối với người hầu luôn giữ thái độ thân thiết hữu lễ, chứ đừng nói hắn sớm đã bị đuổi ra khỏi phủ, có thể lưu trong phủ Vương gia làm trù tử còn được phát bổng lộc, đã là phúc ba đời, có tư cách gì mà hưởng quá khứ vinh quang? Căn bản là mọi người trong phủ dường như xem hắn ngang với Vương gia, từ tổng quản cho tới gác cổng toàn bộ đều gọi hắn là Lăng công tử, hiện tại ngay cả hắn vào bếp chuẩn bị đồ ăn mọi người cũng đối đãi rất ư là khách khí, dường như cũng sợ làm cho hắn giận, khiến cho hắn cảm thấy rất khó xử, rõ ràng ta đã van Hạo Nhiên đừng cho mọi người trong phủ biết quan hệ giữa hai người.
“Ngươi không cần gọi ta là Lăng công tử, ta với ngươi giống nhau đều là người hầu trong phủ, gọi ta Lăng trù tử là tốt rồi.” hắn vừa nói vừa cười. Lần đầu nhìn thấy vị công tử tuấn tú này tươi cười tràn ngập mị nhãn, khuôn mặt tiểu tỳ nữ ửng đỏ, tâm hồn thiếu nữ bị bấn loạn, không dám nhìn thẳng “như vậy … sao được, ta sẽ bị Vương gia khiển trách.”
“Vốn là Vương gia bảo ngươi gọi ta như vậy sao?” Thu Văn lấy làm kinh hãi.
“Không … không phải vậy” tiểu tỳ nữ kinh hãi chính mình đã lỡ lời, đem điều không nên nói lại nói ra “Vương gia hắn không có … là ta …” trước tình thế cấp bách mà lời nói của nàng đã không còn rõ ràng.
“Ngươi không cần nói nữa.” này nhìn bộ dạng không nói nên lời của nàng, Thu Văn đại khái có thể đoán được hơn phân nửa, khó trách bốn phía mọi người đối với hắn phi thường cung kính! Nguyên lai là Hạo Nhiên đã phân phó! “Nói vậy chuyện ngươi bưng nước vào cũng do Vương gia dặn dò?” chỉ sợ là Hạo Nhiên đã quá lo cho hắn, muốn mọi người dưới quyền chiếu cố hắn đi! Hạo Nhiên hay quan tâm tới người khác, mặc dù lớn hơn mình hai tuổi, nhưng từ trước đến giờ giống như đại ca luôn chiếu cố hắn! Giờ cũng vậy! Thật ra hắn cũng không cần phải làm như vậy, chính mình đã chịu nhiều ân huệ của y, kiếp sau có đầu thai nhất định phải làm trâu làm ngựa hảo báo đáp!
“Đúng vậy…” không còn cách nào khác đành phải nhận, tiểu tỳ nữ ủ rũ cuối đầu, lần này thảm rồi, Vương gia biết được là nàng tiết lộ chỉ sợ không tránh khỏi trừng phạt, “Vương gia muốn ta mời ngài sau khi tẩy trừ đến đại sảnh dùng bữa!”
“Ta biết rồi.” như nhìn thấu tâm tư của nàng, Thu Văn mỉm cười “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lại với Vương gia đâu!” nếu vốn là do Hạo Nhiên ra lệnh, hắn cũng không muốn làm khó tiểu tỳ nữ ngay thẳng này!
“Cảm ơn Lăng công tử!” cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ này, tiểu tỳ nữ cảm kích cuối đầu hành lễ, sau mới an tâm chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!” Lăng Thu Văn gọi nàng lại, thần sắc phức tạp thử dò xét nói: “Vậy ngươi cũng biết chuyện tối hôm qua ta cùng Vương gia uống rượu tại đình viện?”
“Biết” tiểu tỳ nữ thốt ra “Ngài tối qua uống rất say, là Vương gia một tay ôm ngài về phòng, ngay cả chúng ta muốn giúp cũng không được!”
“Thực sao?” Thu Văn không giấu được chấn động trong lòng, vốn là Hạo Nhiên ôm hắn trở về phòng ư, không cần nghĩ cũng biết người tối qua hôn hắn là ai!?
“Có chuyện gì không?” tiểu tỳ nữ thấy hắn thần sắc khác thường, lo lắng hỏi.
“Không, Không có gì! Ngươi đi lo việc của ngươi đi!” Thu Văn cưỡng chế nội tâm chao đảo “Nhân tiện ta muốn hỏi thực là Vương gia bảo ta đến đại sảnh.”
“Đúng vậy, ta đây lui xuống trước.”
Đợi khi tiểu tỷ nữ đi khỏi, lưu lại Thu Văn chấn động trong phòng một hồi lâu, đêm qua người hôn trộm hắn thực sự là Hạo Nhiên sao? Không, không có khả năng, Hạo Nhiên không có lý do muốn hôn hắn! Hắn là một kẻ hảo nữ sắc, không ngừng oanh oanh yến yến, chưa từng nghe ai nói qua hắn hảo nam sắc. Những năm gần đây trong giới vương công đại thần nam phong thịnh hành, chỉ có hắn một lần cũng chưa từng vào quan lâu, cũng chưa từng thu nhận nam sủng, thậm chí người đầu tiên hướng thánh thượng đưa ra đề nghị không nên dưỡng nam sủng chính là y, như vậy Hạo Nhiên sao có thể hôn chính mình?
Nhưng nếu không phải là Hạo Nhiên, ai lại có thể lợi hại đến độ nửa đêm đột nhập vào phòng trong Vương phủ thâm nghiêm, thần không biết quỷ không hay mà lén sàm sỡ hắn?
Chú giải:
(1) Nguyên văn là [ngốc nếu mục con gà]
(2) Vừa gặp đã thích : cái này là mình nghĩ còn trong bài là nguyên văn