Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 35

Chương 35
Tiểu Diệp, em đã trưởng thành rồi … Tiểu Diệp …

Em là em trai anh, Tiểu Diệp …

Tiểu Diệp, em là đứa em trai quan trọng nhất của anh …

Tiểu Diệp …

Trên môi, là vị đắng.

Là dối trá … dối trá … Tất cả đều là dối trá …

Kêu gào trong im lặng, một lần lại một lần, khóe mắt dần trở nên ướŧ áŧ, chóp mũi cũng cảm thấy chua xót, không cách nào ngăn lại … Chẳng muốn làm gì cả, cũng chẳng muốn nghĩ gì, cứ như vậy, cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể vượt qua một giây này, giây tiếp theo sẽ biến thành cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa …

Chăn gối mất trật tự, hai thân thể nam tính xích͙ ɭõa hiện ra. Ánh nắng buổi chiều vẫn luôn chói mắt như vậy, trong phòng sáng rực, tất cả dâʍ ɭσạи không cách nào che dấu. Mỗi một tia trong không khí đều là bằng chứng chứng minh sự việc đã xảy ra ở đây.

Cận Sĩ Triển dựa lưng vào đầu giường, một chân co lên, tay cầm điếu thuốc gác trên đầu gối, lẳng lặng nhìn hoa văn trên bức tường phía xa. Mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập không gian, bốn phía yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy âm thanh điếu thuốc bị thiêu đốt.

Một lúc lâu sau, y thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn sang bên cạnh.

Người kia ngủ rât trầm nhưng có vẻ không an ổn.

Lưng hướng lên trên, cả người nằm úp sấp xuống giường, ngực phập phồng lên xuống nho nhỏ hầu như không thể nhìn ra, hô hấp nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn. Ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, hai bên thắt lưng có thể rõ ràng nhìn thấy mấy vết xanh tím, Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Cái mông trơn bóng vẫn còn đọng lại chút dịch bạch sắc, tỉ mỉ nhìn xuyên qua khe còn có thể mơ hồ thấy huyệt khẩu nhất thời chưa thể khép lại vì sử dụng quá độ … Hình ảnh dâʍ ɭσạи, mấy tiếng trước còn làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tình cảm mãnh liệt qua đi đổi lấy sự trống rỗng vô tận.

Lẳng lặng nhìn một hồi, Cận Sĩ Triển đưa tay kéo cái chăn ở bên chân hai người lên đắp trên người y cùng Tiễn Diệp.

Đã rất lâu Tiễn Diệp vẫn chưa động đậy, Cận Sĩ Triển chẳng biết hắn ngủ từ lúc nào, có lẽ từ trước khi y phát hiện, Tiễn Diệp đã mất đi tri giác. Không trợn mắt cũng chẳng nói gì, tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ hàm trong miệng ban đầu dần dần yên lặng. Tiễn Diệp trong nháy mắt đó, an tĩnh đến đáng sợ, giống như là chết đi vậy …

“Ưm …” Tiếng rên rất nhỏ phát ra từ trong miệng Tiễn Diệp. Cận Sĩ Triển vừa kéo chăn đến vai hắn thì nghe được một tia thanh âm nghẹn ngào. Suy nghĩ một chút, y cúi đầu, có phần dè dặt đẩy ra tóc mái đang che khuất đôi mắt Tiễn Diệp.

Trên sườn mặt Tiễn Diệp, khóe mắt ươn ướt tựa như có thể thấy được dòng lệ đã khô đi.

Chợt có loại bất an khó hiểu, dường như muốn xác nhận điều gì đó, Cận Sĩ Triển cúi người, vươn tay chậm rãi lướt qua khóe mi Tiễn Diệp …

Mắt … Nước mắt từ khóe mắt tràn ra thấm ướt đầu ngón tay y. Tiễn Diệp trong lúc ngủ mơ khẽ nhíu mày, nước mắt rốt cuộc cũng không thể kìm lại chảy xuống …

Cận Sĩ Triển nhẹ nhàng nâng cằm Tiễn Diệp lên, muốn nhìn một chút bộ dạng rơi lệ của hắn. Môi Tiễn Diệp khẽ mấp máy như muốn nói điều gì nhưng y chẳng thể nghe thấy gì cả.

Nhìn Tiễn Diệp, Cận Sĩ Triển nhíu mày, thở dài một tiếng khẽ đến mức dường như không có …

Cậu, rôt cuộc đang mơ thấy gì …

Tiễn Diệp mơ thấy tất cả những gì hắn đã từng có. Sau đó, tại thời điểm hắn quay đi, toàn bộ đều biến mất. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã chẳng còn thứ gì.

Thứ hắn vẫn luôn muốn cũng không nhiều lắm bởi cho tới bây giờ hắn chưa từng có được cái gì. Đến lúc này, ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì.

Dối trá … Tất cả đều là dối trá.

Hứa hẹn cùng thề nguyền chẳng qua chỉ là lời nói trong khoảnh khắc, lời thề cùng lời nói dối chẳng qua chỉ cách nhau có một bước chân … Tất cả đều là dối trá!

Cảm giác được có người đang vuốt ve cằm mình, loại động tác này tựa như đang trấn an sủng vật. Tiễn Diệp đã tỉnh nhưng không hề động đậy, cũng không mở mắt ra, thầm chế giễu trong bóng đêm.

Vạch vết thương của người khác ra một cách tàn nhẫn, sau đó, tại thời gian nó chưa kịp khép lại thì cho người ta thuốc để bôi vào … Cận Sĩ Triển, anh rốt cuộc có biết không, làm như vậy sẽ chỉ khiến vết thương lành lại càng chậm, thậm chí vĩnh viễn không thể khỏi được …

Cận Sĩ Triển không biết mà Tiễn Diệp cũng sẽ không nói cho y. Hai người, thật ra có một số điểm rất hợp nhau, nếu được còn có thể … Mỗi lần ý thức được điểm này, Tiễn Diệp lại tự cảm thán trong lòng: Tiễn Diệp … Tiễn diệp mày thật sự là bị mù mắt rồi!

Chỉ tiếc, ông trời sẽ không cho hắn một cơ hội nữa, là sai lầm cũng tốt mà là hiểu lầm cũng được. Việc đã đến nước này, như vậy thì hãy dùng cách của chính hắn để giải quyết cho tốt!

“Anh tỉnh chưa? Này! Tỉnh chưa?”

Mí mắt rất nặng nhưng Tễn Diệp thuộc về loại thanh tỉnh rất nhanh. Trên thực tế, trong trường hợp bên tai có người không ngừng gọi thì ngoại trừ xác chết hoặc bị chụp thuốc mê, mọi người đều sẽ phản ứng lại, hơn nữa, hắn ngủ cũng quá lâu rồi.

Tiễn Diệp mở mắt ra, khẽ chớp hai cái, chậm rãi quay đầu nhìn về phía đầu giường.

Người đang ngồi trên chiếc ghế rất gần giường, đôi chân dài bắt chéo nhau, hai tay khoanh trước ngực, xem ra trong lúc hắn ngủ đã quan sát hắn một lúc rồi.

Thấy Tiễn Diệp tỉnh, đối phương mỉm cười, cười đến mức có chút châm chọc.

Tiễn Diệp không thích nụ cười kia, đặc biệt là trên khuôn mặt trông có điểm giống Nguyên Chiến Dã đó càng làm hắn khó chịu. Người mà hắn quen thuộc tuyệt đối sẽ không lộ ra nụ cười như vậy, nụ cười khinh miệt tựa như ngoại trừ chính mình chẳng còn thấy ai khác.

“Tỉnh rồi hả? Nhìn ánh mắt của anh là biết.”

Tiễn Diệp thu hồi đường nhìn, chậm rãi ngồi dậy, chăn vừa vặn đọng tại phần eo. Bởi vì đối phương là nam nên cũng không cần phải cố kỵ quá. Hơn nữa, thời điểm hắn cùng Cận Sĩ Triển làm, kẻ đột nhiên xông tới cũng chính là người đàn ông này, lúc đầu còn bỡ ngỡ, giờ thì quen rồi.

“Tôi là Kỷ Nhược Phi. Chúng ta đã gặp qua nhiều lần rồi nhỉ?”

Kỷ Nhược Phi vừa nói vừa đứng lên đi về phía giường, từ trên cao nhìn xuống Tiễn Diệp.

Nhịn xuống cảm giác không thoải mái từ phần eo trở xuống, Tiễn Diệp ngẩng lên gật đầu với đối phương một cái rồi nhẹ nhàng nói: “Tiễn Diệp.”

“Ha!” Khóe miệng giương lên, Kỷ Nhược Phi nói: “Tôi biết.”

Biết bao nhiêu, chẳng ai rõ. Tiễn Diệp nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt, tuy rằng nhìn có vẻ giống nhưng là hai loại hình hoàn toàn khác nhau. Có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn vì giữa hai người có điểm bất đồng rõ ràng như vậy, nếu không, có khả năng hắn sẽ thấy chua xót trong lòng.

“Cận có việc đi ra ngoài, anh ta bảo tôi chăm sóc anh. Anh đói chưa? Tôi gọi gì đó cho anh ăn nhé?”

Ồn ào! Tiễn Diệp nhắm mắt lại, nhịn xuống biểu tình không kiên nhẫn, chẳng có cách nào khác, hiện giờ tâm tình hắn không tốt.

“Xin lỗi, có thể lấy cho tôi bộ quần áo được không?”

Quần áo của hắn đã bị “chôn vùi” dưới “độc thủ” của người nào đó, mà hắn thì cũng không có ham mê lõa thể.

Kỷ Nhược Phi không nói gì, mà xem ra cũng không tình nguyện lấy quần áo cho hắn. Không được đáp lại, Tiễn Diệp có chút không giải thích được nhìn về phía người bên giường, lại thấy vẻ mặt cùng ánh mắt quen thuộc.

“Nhìn qua hình như anh đối với chuyện cường gian đã tập mãi thành quen rồi nhỉ?” Dưới tình hình này, đây có thể được xem là châm chọc, nói móc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vân vân cái gì đó.

Tiễn Diệp không có phản ứng gì quá lớn, lẳng lặng nhìn một hồi sau đó đột nhiên hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Không nghĩ tứi hắn sẽ đột nhiên hỏi cái này, Kỷ Nhược Phi nhíu mày: “20.”

Ra thế … Nhóc con. Tiễn Diệp đã hiểu, chuyện tiếp theo cũng dễ giải quyết.

“Tiễn Diệp, anh định cứ tiếp tục như vậy sao?” Kỷ Nhược Phi lại hỏi.

“Tiếp tục thế nào?” Vẻ mặt của Tiễn Diệp làm cho người ta cảm thấy hắn ‘biết rồi còn hỏi’.

Kỷ Nhược Phi lạnh lùng cười cười, “Thật ra tôi rất thông cảm với anh. Tiễn Diệp, anh ta cũng không phải người mà ai cũng hiểu được. Hôm nay anh ta coi anh như bảo bối mà phủng ở trong ngực, ngày mai có thể ngay lập tức vứt anh đi, khiến anh vỡ tan mà ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút. Anh không đấu lại anh ta đâu, Tiễn Diệp, tình cảm của anh ta, ngoại trừ chính anh ta, chẳng ai có thể chiếm được.”

Tiễn Diệp kỳ thực rất bội phục Kỷ Nhược Phi, có thể đem sự biếи ŧɦái của Cận Sĩ Triển ra hình dung một cách chuẩn xác như vậy cũng không phải dễ dàng.

Nhàn nhạt cười, hắn hỏi lại: “Vậy cậu chiếm được sao?”

Kỷ Nhược Phi biến sắc. Vào những lúc như thế này, sự khác biệt giữa người lớn và trẻ con càng rõ ràng. Có một số người, chẳng bao giờ giấu được điều gì trên mặt.

Giống như không nhìn thấy, Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, nhìn Kỷ Nhược Phi, nói: “Cậu nói đều đúng, nhưng có một điều cậu sai rồi …”

Kỷ Nhược Phi theo dõi hắn, không rõ ràng lắm.

“Cho tới bây giờ, Cận Sĩ Triển chưa từng coi tôi như bảo bối mà phủng vào trong ngực …” Anh ta đã sớm vứt tôi sang một bên cho vỡ nát rồi.

Hắn cười vô cùng thản nhiên, chẳng có chút gì là bi thương hay chột dạ. Ngược lại, Kỷ Nhược Phi có phần hơi bối rối. Cũng khó trách, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tên Tiễn Diệp này, chẳng ai có thể sinh ra ấn tượng không tốt với hắn. Thế nhưng, có một số việc chung quy vẫn không có cách nào tránh khỏi.

“Tiễn Diệp, anh có thích Cận không?”

Cận, xưng hô rất thân mật, so với gọi tên trực tiếp thì càng khiến người ta suy nghĩ linh tinh. Chẳng qua, câu hỏi này cũng quá mức đi.

“Vấn đề này, số lần anh ta hỏi tôi nhiều hơn cậu, đương nhiên cũng sớm hơn cậu.” Tiễn Diệp hoạt động khớp cổ mấy cái, lại hỏi: “Có thể lấy cho tôi bộ quần áo rồi chứ? Tôi không muốn phải nói lại một vấn đề ba lần.”

“Tiễn Diệp, Cận không có khả năng thích anh.” Lần này, Kỷ Nhược Phi vẫn không thèm để ý đến lời hắn nói. “Cũng không phải tôi đang thị uy với anh, tôi nói rồi, thật ra tôi rất thông cảm với anh. Việc hay người nào đó anh ta cảm thấy hứng thú thì rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có gì là tình cảm chân thật, bao gồm cả người kia, Nguyên Chiến Dã …”

Nghe thấy ba chữ cuối, mí mắt Tiễn Diệp khẽ nháy.

Kỷ Nhược Phi cười cười giống như thứ cậu ta muốn chính là phản ứng này, cúi xuống, tiến lại càng gần Tiễn Diệp. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cậu ta nói: “Cái người gọi là Nguyên Chiến Dã ấy, có phải trông rất giống tôi không? Mỗi lần anh nhìn thấy tôi đều lộ ra loại vẻ mặt này khiến tôi cảm thấy cứ như là anh thầm mến tôi vậy.”

Tiễn Diệp không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu ta.

Cười cười, Kỷ Nhược Phi đưa tay nâng cằm Tiễn Diệp lên, “Thật ra tôi vô cùng thích vẻ mặt này của anh, rất thỏa mãn. Bởi vì Cận cũng nhìn tôi như vậy, thứ anh ta thích không phải Nguyên Chiến Dã mà là khuôn mặt của Nguyên Chiến Dã! Anh cũng nhận ra rồi phải không? Bởi vì người đó rất giống tôi!”

Ngón tay nhẹ nhàng sượt qua cằm Tiễn Diệp, giống như đang thưởng thức mỗi một biểu tình trên mặt hắn.

Tiễn Diệp trầm mặc vài giây.

“Các cậu cũng không giống nhau.”

Kỷ Nhược Phi nhún vai, “Tôi biết. Cảm giác không giống, tính cách cũng không giống, nhưng những điều đó đều không quan trọng, chỉ cần khuôn mặt giống là được. Anh hẳn là biết, lên giường thì thứ gọi là cảm giác cũng nhìn không thấy.” Tay buông lỏng ra, rời khỏi cằm Tiễn Diệp.

“Người Cận thích là tôi, nhưng do một số nguyên nhân anh ấy không thể chạm vào tôi. Anh ấy giống như có cảm giác tội lỗi nên luôn một mực tìm người thay thế tôi. Tôi mới là người anh ấy phủng trong lòng bàn tay. Dù cho thế nào, anh ấy cũng không bao giờ thương tổn tôi, sẽ vĩnh viễn bảo vệ tôi.”

Cảm giác tội lỗi … sao? Nghĩ không ra đấy, người đàn ông kia cũng có loại cảm giác đó à. Tiễn Diệp thầm cười trong lòng, hỏi: “Vậy thì thế nào?”

“Cái gì?” Kỷ Nhược Phi nhíu mày.

Tiễn Diệp khẽ cong khóe miệng, chậm rãi đứng dậy, xuống giường. Chiều cao của hắn không chênh lệch so với Kỷ Nhược Phi là bao nhưng vô hình chung khí thế của hắn lại cường hơn Kỷ Nhược Phi không biết bao nhiêu lần.

“Anh muốn gì?” Chẳng biết có phải nghĩ là hắn không có sức đứng lên không, Kỷ Nhược Phi có điểm ngoài ý muốn nhìn Tiễn Diệp, khẽ lùi về phía sau một chút.

“Cậu sợ tôi?” Tiễn Diệp mang theo ý cười hỏi, hoàn toàn không lưu tâm đến tình trạng xích͙ ɭõa của mình bây giờ.

Kỷ Nhược Phi không nói lời nào, xem ra là cũng có hiểu biết nhất định về Tiễn Diệp, biết ‘chiến công vĩ đại’ của hắn trước đây.

Tiễn Diệp cũng chẳng nói gì nữa, nhìn bốn phía một chút, đúng như dự liệu, không thấy kính mắt của mình đâu, cũng không phát hiện quần áo có thể mặc. Lộ ra vẻ mặt ‘không còn cách nào khác’, Tiễn Diệp nhìn về phía Kỷ Nhược Phi, hỏi: “Có một câu, không biết cậu đã nghe qua chưa?”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Gì?” Trên mặt Kỷ Nhược Phi hiện ra biểu tình không hiểu nổi.

Tiễn Diệp cười cười, vẻ mặt rất dịu dàng.

“Không thể khiến cậu yêu tôi thì thà để cậu hận tôi còn hơn là không có cảm giác gì với tôi.”

Kỷ Nhược Phi càng mơ hồ.

Nụ cười từ dịu dàng dần trở nên đáng sợ, Tiễn Diệp vươn tay về phía Kỷ Nhược Phi, ngón tay dài nhỏ giống như ngoắc ngoắc trong không khí.

“Tôi sẽ dịu dàng một chút để cậu vĩnh viễn nhớ đến tôi …”

Trong thang máy, Cận Sĩ Triển một tay cầm điện thoại đặt bên tai, tay kia cởi hai nút đầu áo sơ mi ra nhưng vẫn cảm thấy không khí quá nóng nực, rõ ràng thời tiết này đã làm người ta cảm thấy lạnh rồi mà. Tình huống chính là như vậy, y vẫn đang tập trung tinh thần nghe người ở đầu kia điện thoại nói, cuộc đối thoại này, phần lớn thời gian y đều trầm mặc.

Trầm mặc có đôi khi thật sự là một lựa chọn không tồi. Mặc dù sẽ có người nói đó là trốn tránh, nhưng y cho rằng đó là một loại phương pháp quan sát tình thế.

“Được rồi …” Lúc thang máy từ tầng một lên tới tầng tám, Cận Sĩ Triển nhếch khóe miệng, dùng thanh âm trầm thấp nói một câu, “Biết không? Tôi ghét nhất là thấy cái thái độ cầu xin người khác mà giống như ra lệnh này của anh, thật ngông cuồng … Không sai, đó chỉ là một trong những điểm tôi ghét ở anh …”

Cửa thang máy đột nhiên mở ra, Cận Sĩ Triển ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tầng mười, cũng không phải tầng y muốn lên mà bên ngoài cũng chẳng có ai. Khẽ nhíu mày, không đợi cửa tự đóng lại, Cận Sĩ Triển trước một bước đưa tay ấn nút đóng cửa.

Người ở đầu kia lại nói gì đó. Lần này, Cận Sĩ Triển dường như là tại thời điểm đối phương còn chưa nói xong đã ngắt lời.

“Anh là gì của cậu ta? Cậu ta đã rời khỏi anh rồi, anh bây giờ lấy tư cách gì mà nói chuyện với tôi?”

“Em trai?”Khẽ giương mi, Cận Sĩ Triển suy ngẫm từ này một chút, “Giờ anh thừa nhận cậu ấy là em trai rồi sao? Tôi thực sự rất cảm động đấy!”

Lại lẳng lặng nghe thêm một lúc, cho đến khi người kia nói gì đó, Cận Sĩ Triển lộ ra nụ cười châm chọc giống như vừa nghe thấy thứ gì đó rất nực cười.

“Được! Anh mang Ngyên Chiến Dã đến đây đổi, tôi sẽ …”

“Đinh ~!” một tiếng, thang máy ngừng lại, Cận Sĩ Triển đi ra, dùng sức đóng nắp điện thoại lại, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng vẫn chưa biến mất.

Lấy thẻ ra mở cửa, trong phòng yên tĩnh một cách kì lạ. Cận Sĩ Triển lướt nhìn bốn phía, không phát hiện có gì dị thường, cởϊ áσ khoác ra đi về phía phòng ngủ.

Không biết Tiễn Diệp đã tỉnh chưa … Mang theo nghi vấn, Cận Sĩ Triển đẩy cửa phòng ngủ ra. Bên trong không có gì khác biệt cho lắm so với lúc y dời đi. Liếc nhìn thấy người ở trên giường đang bị chăn phủ lên, thân thể còn đang khẽ giãy dụa.

Có điểm kỳ quái, Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, đi đến, đứng ở bên giường, đưa tay lật chăn ra … Sau đó … Ngây ngẩn cả người.

Dưới chăn, Kỷ Nhược Phi thân thể lõα ɭồ, bị trói vào một chỗ, tứ chi bị trói ở sau người, hay tay cùng hai chân buộc vào một chỗ. Sau đó lại dùng một sợi dây buộc cho co lên đến tận cổ khiến cả người cậu ta trông như chữ O. Nếu như tính mềm dẻo của thân thể không tốt thì cũng khó để tạo thành tư thế này. Mà Kỷ Nhược Phi trong miệng còn bị nhét vào một chiếc qυầи ɭóŧ, là của chính mình.

Thấy Cận Sĩ Triển, Kỷ Nhược Phi viền mắt đỏ hết cả “ưm ưm” kêu lên, càng giãy dụa mạnh hơn!

Lúc này, Tiễn Diệp, người mới vào thang máy ở tầng 10 đang chỉnh sửa quần áo trên người. Áo sơ mi cổ đứng cùng áo khoác màu đen cổ thêu hoa, quần jean bạc màu hắn mặc có chút chật. May là bây giờ thanh niên mặc quần áo cũng tương đối nghiêm chỉnh. Nếu Kỷ Nhược Phi mà mặc đồng phục cấp ba thì có lẽ hắn thật đúng là không có dũng khí khoác lên người.

Nhìn con số không ngừng thay đổi trên thang máy, Tiễn Diệp thầm tính toán trong lòng. Bây giờ, nhất định Cận Sĩ Triển đang mắng hắn …

“Tiễn Diệp đáng chết!”

Ngẩng đầu lên, đưa tay che khuất hai mắt, Tiễn Diệp bật cười.

Cận Sĩ Triển, tôi đáng chết, anh cũng không thể sống…

*****

Hết