Chương 26
“Hóa ra cậu nghĩ về tôi như thế này sao?” Y hỏi, không đợi Tiễn Diệp trả lời, “Dù vậy, chẳng phải cậu vẫn lên giường với cái con người đó à.”Tiễn Diệp ngầm thừa nhận câu đầu tiên của Cận Sĩ Triển, “Vì vậy, dù rằng anh là người như thế, nhưng tôi so với anh còn không bằng.”
Hắn cùng Cận Sĩ Triển, ngay từ đầu kẻ khởi xướng chính là hắn, do thế vô luận thế nào, cùng hắn làm ra chuyện đó, Cận Sĩ Triển coi như ‘vô tội’ đi, đó chính là lí do hắn không phản kháng, từ đầu tới giờ, hắn đều đang ‘ tự trừng phạt cho tội lỗi’ của mình.
Hiện tại hắn không có gì cả, cũng chả quan tâm đến việc gì. Nói ra thật buồn cười, Cận Sĩ Triển thậm chí còn có thể cho hắn sự thỏa mãn thân thể, cái loại cảm giác như một giây trước khi tử vong đó, hóa ra dù cho là ai thì cũng như nhau cả thôi …
Lại là Tiễn Diệp kia, cái người mang ánh mắt băng lãnh, cái gì cũng không có, cái gì cũng không quan tâm. Cận Sĩ Triển nhìn Tiễn Diệp đang dần khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu mới gặp mặt, y thậm chí cũng chẳng nghi ngờ dù bây giờ mình có đè Tiễn Diệp ra thì đối phương cũng không phản kháng.
Một cảm giác kỳ quái dâng lên, y hỏi: “Tiễn Diệp, cậu thực sự không quan tâm bất cứ việc gì sao?”
Tiễn Diệp khẽ nở nụ cười, vậy mà lại mang theo một tia thê lương chưa bao giờ có.
“Thứ mình quan tâm, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi. Tôi không có cách nào lưu lại, tôi chính là người như vậy đấy.” Có lẽ cả tính mạng của tôi cũng như vậy.
“Cận Sĩ Triển, gặp phải anh thực sự là bất hạnh của tôi, mà anh gặp phải tôi, so với tôi lại càng bất hạnh hơn.”
Thừa dịp Cận Sĩ Triển sửng sốt, Tiễn Diệp Tiễn Diệp đưa tay xoa xoa làn môi y, chẳng có ý tứ gì, chỉ đơn giản là muốn làm thế. Ngoại trừ khi làʍ t̠ìиɦ, đây là lần đầu tiên hắn cố ý tiếp xúc Cận Sĩ Triển. Hắn phát hiện người đàn ông này lúc phẫn nộ thì khóe miệng sẽ hơi cong lên, nhìn qua như là cười nhạt, người như vậy, vĩnh viễn sẽ không chịu thua.
Thích cũng tốt, ghét cũng chẳng sao. Hai người đã tới bộ dạng này, Tiễn Diệp biết, cho dù năm mươi năm nữa, khi hắn chỉ còn một mình, ngoại trừ những người khác, có lẽ hắn cũng sẽ nhớ tới người đàn ông tên Cận Sĩ Triển này. Cho dù không nhớ được gì về y thì cũng sẽ vẫn nhớ rõ y gọi Cận Sĩ Triển.
Tựa như cứ như vậy mà kết thúc …
Chẳng biết là ai chủ động, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hai người đã quấn lấy nhau cùng một chỗ. Không gian trên mặt đất rất thoải mái, chỉ cần tiến về phía trước một chút chính là tấm thảm thuần lông dê. Ở độ cao của tầng thứ hai mươi tư, trong phòng vẫn luôn tràn ngập ánh nắng, dù có làʍ t̠ìиɦ ngay tại đây, cũng không cảm thấy lạnh một chút nào.
Nằm trên y phục rơi vãi, Tiễn Diệp khẽ cong mình, nắm lấy bờ vai Cận Sĩ Triển. Đôi tay của đối phương đang chậm rãi di chuyển trên người hắn, hai bên đều đang cảm nhận một cách rõ ràng nhiệt độ trên thân thể nhau. Từ đầu đến chân ngoại trừ hạ thể bị nắm cùng một chỗ, giữa hai thân thể không có bất kì một khe hở nào, tư thế vừa nguy hiểm lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chỉ là … trong nháy mắt, Tiễn Diệp đột nhiên lại tự hỏi một vấn đề trước giờ hắn chưa từng lo lắng đến: Bọn họ như vậy với nhau, rốt cuộc tính là cái gì?
“Ách ~!” Hạ thể một trận co rút đau đớn, Tiễn Diệp ngửa đầu về phía sau, lộ ra đường cong hoàn mĩ nơi cổ, cả người đầy mồ hôi.
Tính là cái gì? Chưa từng là gì cả, chỉ có du͙© vọиɠ thôi phải không?
Ánh mặt trời sao mà chói mắt, quay đầu đi, đôi mắt vẫn cảm thấy rất đau xót. Ánh nắng chuyển từ sắc trắng sang sắc cam, chiếu vào thân thể hai người đang dây dưa cùng một chỗ, tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt. Loại hình ảnh này, kỳ thực rất đẹp cho dù có là chuyện ô uế gì đi nữa.
“Ưm … ah …” Thân thể đã hoàn toàn mở rộng nhưng vẫn có một chút thống khổ, cái thứ kể từ khi đi vào chưa từng rời khỏi thân thể mình kia, dường như đang cắt nát máu thịt bản thân. Đau đớn trong tâm chậm chạp lan tràn như là muốn vỡ ra vậy, hắn nghe được Cận Sĩ Triển không ngừng ở bên tai gọi tên mình …
Tiễn Diệp … Tiễn Diệp … Tiễn Diệp …
Đừng gọi toi nữa … tôi biết mình là Tiễn Diệp! Đừng gọi nữa! Rất muốn thét lên nhưng ngoại trừ thở dốc cùng một trận rêи ɾỉ đau đớn, hắn không thể phát ra âm thanh nào khác.
Cận Sĩ Triển nhìn thân thể đã bị mình khai phá đến thành thục dưới thân, đột nhiên lại có một loại cảm giác thành tựu xấu xa. Y là người đàn ông đầu tiên của Tiễn Diệp, cũng biết là cho đến bây giờ vẫn là người duy nhất. Đàn ông đều có một loại tâm lí quấy phá, tựa như vừa mới đoạt mất trinh tiết của một người, tuy rằng Tiễn Diệp là nam, thế nhưng, vẫn đem lại cho hắn kɧoáı ©ảʍ còn hơn cả phụ nữ cùng với những tên đàn ông khác. Không chỉ về mặt sinh lý, còn có cả tâm lý nữa. Đây là việc ngay cả y cũng bất ngờ, có một loại thôi thúc muốn xâm chiếm tất cả của người này, có thể khiến cho Tiễn Diệp phải lộ ra loại vẻ mặt hiện tại, trên đời này có mấy người chứ? (Chúc mừng anh là có mình anh thôi đấy :”>)
Như là phải chứng minh cái gì đó, Y cố sức di chuyển về phía trước một chút, Tiễn Diệp rêи ɾỉ càng lợi hại hơn. Cận Sĩ Triển khẽ cong khóe miệng, nâng hai chân Tiễn Diệp lên quấn lấy thắt lưng mình, tiếp tục dùng sức tiến vào, kɧoáı ©ảʍ từ nơi kết hợp kia không ngừng lan truyền toàn thân, một đợt so với một đợt lại càng mãnh liệt hơn, một trận so với một trận lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn. Cảm giác chỉ có đàn ông mới hưởng thụ được, tuyệt đối không có cách nào dùng bất luận ngôn ngữ gì để miêu tả. Mà cái người dưới thân đang rêи ɾỉ kia lại càng nâng loại cảm giác này lên một tầng kɧoáı ©ảʍ mới …
Cận Sĩ Triển ngẩng đầu lên, động tác nơi hạ thân không ngừng nghỉ, cảm nhận tư vị ẩm ướt nóng ấm bao trùm. Y vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, có chút khô ráp … cúi đầu, khuôn mặt Tiễn Diệp dường như có chút mông lung, hổn hển như đang hít vào ngụm dưỡng khí cuối cùng, khóe mắt ẩn hiện một tầng lệ quang. Cận Sĩ Triển nghĩ: Nếu như hiện tại cậu ta đeo kính …
Y muốn đối xử với Tiễn Diệp dịu dàng một chút, nhưng chung quy vẫn có một thanh âm nói cho y không cần làm như vậy! Không nên làm như vậy! Mãi cho đến lúc không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt, y biết, y là muốn nghe Tiễn Diệp mở miệng cầu xin.
Đừng … nhẹ một chút … xin anh …
Dù chỉ một câu thôi, dù cho thanh âm có nhỏ đến đâu, y cũng nghe được. Nhưng y biết, Tiễn Diệp vĩnh viễn sẽ không mở miệng, có thể đây chính là nguyên nhân y vẫn không thể buông tha Tiễn Diệp.
Ngoại trừ tính cách có vẻ kiên cường, người này hoàn toàn không có ưu điểm nào khác. Nhưng chính vì như thế mới có vẻ đặc biệt. Đáng tiếc, thực sự đáng tiếc. Cái gì đáng tiếc, chỉ có bản thân Cận Sĩ Triển mới biết được.
Nghĩ nghĩ, y cúi người hôn những giọt nước mắt vĩnh viễn cũng không rơi xuống.
Cái lưỡi đang liếʍ lau trên mí mắt. Tiễn Diệp nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nề, thân thể hắn ngoại trừ địa phương đang tiếp nhận kia thì toàn bộ đã chết lặng rồi, không còn cảm giác gì nữa, giống như tất cả đều bị đào ra hết, chỉ còn đau đớn hòa lẫn vui vẻ hỗn loạn, cái gì cũng đã quên, như vậy kỳ thực cũng chẳng có gì không tốt.
Âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau che dấu tất cả, thế giới dường như chỉ còn hai người bọn họ. Dùng phương thức này ở cùng một chỗ, có lẽ ai cũng không sai, Cận Sĩ Triển hỏi Tiễn Diệp không phải hắn thích Nguyên Chiến Dã sao? Tiễn Diệp không trả lời y, thật ra hắn muốn nói: Thích thì sao chứ? Thích cũng không nhất định có thể cùng một chỗ, thích cũng không nhất định phải cùng một chỗ …
Không cùng một chỗ mà nói, không chừng so với ở chung thì càng có thể kéo dài lâu hơn. Đạo lý này, rốt cuộc có ai có thể minh bạch hay không …
Ngay cả tiếng tim đập cũng dần trở nên an tĩnh. Cận Sĩ Triển cầm lấy tay Tiễn Diệp đưa tới bên môi, vết thương nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp. Thân thể Tiễn Diệp chợt co rúm lại một chút.
“Tiễn Diệp … tôi vẫn luôn thích gọi cậu Tiễn Diệp!”
Giống như trước đây, y ghé vào lỗ tai hắn, nói: Cậu, gọi là Tiễn Diệp à …
Tiễn Diệp có điểm muốn hỏi, chỉ là thoáng qua thôi … ban nãy mạch đập của tôi có nhanh hơn chút nào không?
Lúc làm xong, chợt có loại cảm giác tăm tối choáng váng. Cận Sĩ Triển mở mắt ra, phát hiện bốn phía đã chìm trong bóng đêm đen kịt, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, lấy tay gạt đi mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt, tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ người bên cạnh hấp dẫn sự chú ý của y.
Tiễn Diệp giống như chú mèo cuộn mình ở một góc giường, ngay cả một phần ba của cái giường cũng không chiếm được, chăn trùm quá vai, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể mơ hồ thấy đường cong dưới mũi, ngay cả hô hấp cũng mang lại một cảm giác cẩn thận dè chừng.
Nhíu nhíu mày, Cận Sĩ Triển nhớ tới chiếc giường đơn nho nhỏ của Tiễn Diệp, cậu ta bình thường đều ngủ như thế này sao?
Rất đáng thương. Giống như đứa trẻ vừa bị bắt nạt vậy, tuy rằng đích thật là hắn vừa bị Cận Sĩ Triển ‘bắt nạt’. Nhưng nhìn Tiễn diệp như vậy, Cận Sĩ Triển đột nhiên thấy không ưa nổi loại cảm giác này.
Y cùng với Tiễn Diệp làm một lần trên sàn phòng khách, sau đó lại lên giường làm tiếp nhưng vẫn không nhận được bất kì sự đáp lại nào của Tiễn Diệp, mãi cho đến khi Cận Sĩ Triển phát hiện hắn đã mất đi ý thức.
Như là vứt đi tất cả, sự kết hợp vi phạm lẽ thường vẫn đem lại kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa còn là loại muốn ngừng mà không được.
Cận Sĩ Triển đưa tay cầm lấy bao thuốc nơi đầu giường, dựa vào tường châm một điếu, trong bóng tối đột nhiên lóe lên một đốm sáng, có vẻ đặc biệt rực rỡ. Điếu thuốc sau khi làm chuyện đó, vị đạo vẫn là có chút khác biệt so với bình thường, hít một hơi thật sâu, tất cả trông thật tiêu điều, tựa như một bộ phim đen trắng vậy.
Mãi cho đến khi thuốc đã cháy hết phân nửa, Cận Sĩ Triển mới xốc chăn lên, xuống giường đi tới tủ quần áo lấy ra một cái quần mặc vào người, nửa thân trên trần trụi mở cửa phòng ngủ.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, y quay đầu nhìn thoáng qua Tiễn Diệp, nhưng gần như cũng chỉ là liếc mắt mà thôi, có lẽ muốn nhìn một chút xem hắn có tỉnh hay không.
Bật công tắc đèn phòng khách, bốn phía trong nháy mắt bừng sáng. Trong phòng khách vẫn đang là một mảnh hỗn độn, quần áo của y cùng Tiễn Diệp rơi lả tả xung quanh, ngay cả trên sàn nhà cũng đọng lại vết tích màu trắng sữa, chứng minh hai người đã từng ở đây điên cuồng như thế nào. Cận Sĩ Triển chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, đi tới ngồi xuống trên sô pha.
Điếu thuốc trong miệng, dường như đã chẳng còn mùi vị gì.
Giữa lúc Cận Sĩ Triển đang nghĩ hình như có chỗ nào đó không đúng, điện thoại đột nhiên vang lên, ngay bên cạnh, tay vừa duỗi ra bắt máy, cũng chưa kịp nói gì, người ở đầu kia đã trực tiếp hỏi một câu: “Lúc này nên mở cửa cho tôi rồi chứ?”
Giật giật điếu thuốc trên miệng, Cận Sĩ Triển cúp điện thoại, đứng lên đi về phía cửa.
Cửa vừa mở ra, Kỷ Nhược Phi tràn ngập ý cười đang đứng ở bên ngoài. Mặc một chiếc áo khoác không cổ màu xanh cùng quần jean mài màu lam thẫm, trang phục trẻ trung hợp thời trang, hơn nữa bản thân tướng mạo của cậu ta cũng không tồi, Kỷ Nhược Phi nếu đang đi ở trên đường tuyệt đối sẽ khiến cho vô số người phải ngoái đầu nhìn theo.
Cận Sĩ Triển không nói gì, xoay người đi vào trong phòng, người bên ngoài cũng tiến vào theo, quen thuộc mà thay giày, đi tới phòng khách nhìn thấy thứ trên mặt đất, cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó cười cười, hỏi kẻ đang ngồi trên sô pha: “Mang người về nhà à?”
Cận Sĩ Triển tiếp tục hút thuốc, không trả lời cậu ta, cũng biết đối phương là đang chế nhạo mình.
Kỷ Nhược Phi bật cười, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cận Sĩ Triển, cố ý hạ thấp giọng nói: “Có cần tôi phải về trước tránh đi một chút không?”
Nghiêng đầu, Cận Sĩ Triển bỏ điếu thuốc trong miệng ra, hỏi: “Vậy cậu còn tới làm gì?”
Kỷ Nhược Phi giơ hai tay làm thế đầu hàng, “Được rồi! Cái gì cũng không gạt nổi anh! Tôi đích thật là biết anh mang anh ta về nên cố ý đến xem, được chưa?”
Thừa dịp Cận Sĩ Triển không nói lời nào, cậu ta đưa tay đặt lên ngực y, vô tình mà lại cố ý vuốt ve, loại chọc ghẹo trắng trợn này cũng chỉ có cậu ta mới dám.
“Hơn nữa thôi thật sự rất hiếu kỳ về anh ta, hai lần trước mới chỉ nhìn thoáng qua, hoàn toàn chưa kịp tinh tế thưởng thức gì!” Trong giọng nói nhiều hơn một phần vui đùa, nhưng dường như Cận Sĩ Triển nghe không ra.
“Người để cậu thưởng thức thì có rất nhiều, nhưng tôi nói rồi, đừng nên có chủ ý gì với cậu ta.”
Ngữ khí của y khiến Kỷ Nhược Phi rút tay về, nheo mắt nhìn chằm chằm Cận Sĩ Triển, nói: “Anh có biết không, tôi ghét nhất biểu tình hiện tại của anh, giống như là bản thân vừa làm sai cái gì …”
Giống như bị nhắc nhở một chút, Cận Sĩ Triển thoáng nhíu mày, dụi điếu thuốc trong miệng vào gạt tàn, động tác có phần thô bạo.
“Đừng quên chính anh muốn làm như vậy, hiện tại hối hận có phải hay không quá già mồm rồi?”
“Tôi không hối hận.” Quay đầu nhìn Kỷ Nhược Phi, Cận Sĩ Triển chậm rãi nói một câu.
“Vậy anh làm thế nào để chứng minh cho tôi xem?” Không buông tha, Kỷ Nhược Phi ghé sát vào mặt y, không phục hỏi.
Nếu như là bình thường, Cận Sĩ Triển có thể sẽ đẩy cậu ta ra, bởi vì y không cần chứng minh cái gì với bất kì ai. Nhưng hôm nay, từ đáy lòng phảng phất có một thanh âm đang nói với y: Chứng minh cho cậu ta biết đi! Mặc kệ thế nào …
Suy nghĩ một chút, vươn tay, đỡ lấy gáy Kỷ Nhược Phi, Cận Sĩ Triển từ từ cúi đầu hôn cậu ta, chỉ đơn thuần là tiếp xúc môi, nhưng lại có thể khiến hai người đều an tâm.
Thừa dịp Kỷ Nhược Phi định cạy miệng mình ra, Cận Sĩ Triển kết thúc nụ hôn. Không đồng ý, Kỷ Nhược phi cau có ngẩng đầu lên, “Đã lâu rồi anh không hôn tôi!”
Cận Sĩ Triển buông tay, mặt không đổi sắc xoay người khôi phục tư thế ngồi ban nãy, đột nhiên muốn châm một điếu thuốc, y muốn chứng minh, thuốc hôm nay, có lẽ vẫn mang mùi vị vốn có.
Một gian phòng, một mặt tường, lại biến thành hai không gian, ngăn cách hai người.
Đến khi điếu thuốc thứ tư cháy hết, ngay cả không khí hít vào cũng mang mùi thuốc lá, này cũng không phải hương thơm tuyệt vời của nước hoa, nhưng lại khiến người ta có cảm giác muốn xa đọa. Cận Sĩ Triển chậm rãi mở mắt ra, nhìn tàn thuốc rơi trên đùi, cùng với mẩu thuốc ngắn ngủi trên đầu ngón tay, điếu thuốc này, ngay cả một ngụm y cũng chưa kịp hút.
Thời gian quả thực như đã trôi qua kẽ tay y.
Nhíu mày, Cận Sĩ Triển đứng lên vứt điếu thuốc đã tắt ngấm xuống mặt đất, đi về phía phòng ngủ. Lúc vừa đưa tay muốn mở cửa, y phát hiện cửa đang khép hờ, chỉ là có điểm nghi hoặc, vởi vì y không nhớ rõ mình có đóng cửa hay không.
Đẩy cửa ra, trong phòng vẫn tối như cũ, trên giường không có một bóng người, mà cửa sổ sát đất thông ra ngoài ban công lại bị mở ra. Người đáng lẽ đang nằm ở trên gường lại ngồi ở sàn ban công, đưa lưng về phía y.
Cận Sĩ Triển sửng sốt một chút, đóng cửa lại, thuận tiện mở đèn lên, đi ra ngoài ban công.
Dưới ánh đèn, bóng dáng Tiễn Diệp càng thêm vẻ đơn bạc.
Tiễn Diệp ngồi trên mặt đất, dựa sát vào lan can, hai chân trần thò ra bên ngoài, không một chút hoảng sợ, trên người mặc quần cùng áo sơ mi trong tủ của Cận Sĩ Triển, không đóng cúc. Gió đêm có điểm lớn, thổi tới làm cho vạt áo hắn khẽ phiêu động, cũng làm mái tóc kia tung bay rối loạn.
Độ cao của tầng thứ hai mươi tư rất hoàn mỹ, phóng mắt nhìn xuống, thành phố tối tăm lúc này lại rực sáng trong ánh đèn, nhìn lên bầu trời, thế mà lại chẳng có lấy một ngôi sao.
Cận Sĩ Triển không biết Tiễn Diệp đã tỉnh từ lúc nào, cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Khi y đi tới bên người Tiễn Diệp, đối phương khẽ ngẩng đầu liếc y một cái. Tóc trên trán bị thổi lộn xộn, Cận Sĩ Triển không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt Tiễn Diệp, chỉ là cảm thấy dường như hắn đang cười.
Giờ khác này, vậy mà lại khiến cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị.
Không hiểu vì sao tự nhiên lại thấy phiền muộn, Cận Sĩ Triển kéo kéo tay Tiễn Diệp, giọng nói có chút ồm ồm: “Đứng lên đi! Rất nguy hiểm!”
Tiễn Diệp ý cười càng sâu, lắc đầu, nói sẽ không.
“Từ độ cao này nhảy xuống, sẽ không phải chịu một chút đau khổ nào.”
Như là người điên đang nói, Cận Sĩ Triển kéo Tiễn Diệp đang không nhúc nhích, có lẽ là sợ động tác quá mạnh sẽ làm hắn ngã xuống phía dưới … y không dám khẳng định cái lan can chết tiệt này có chắc chắn một trăm phần trăm không.
Cuối cùng, Cận Sĩ Triển ngồi xuống bên cạnh Tiễn Diệp, chẳng qua là y quay lưng về phía lan can, y không có sở thích treo hai chân ở độ cao từ tầng thứ hai mươi tư.
Động tác của y tạo thành một khung cảnh càng quỷ dị: Hai người đàn ông, một người chỉ mặc áo sơ mi còn chưa đóng cúc, người kia lại nửa thân trên ở trần, tại thời điểm gần nửa đêm, ngồi ở trên ban công hóng gió.
“Có thuốc không?” Tiễn Diệp quay đầu, nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt hỏi một câu.
Cận Sĩ Triển lục túi, móc ra bao thuốc, vừa nhìn, chỉ còn một điếu. Tiễn Diệp cũng không khách khí, rút nó ra kẹp giữa ngón giữa cùng ngón áp út, sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cận Sĩ Triển, muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
Nhìn hắn một cái, cận Sĩ Triển rút bật lửa ra giúp hắn châm thuốc. Cái bật lửa được thiết kế thông khí, trong gió vẫn không bị tắt đi, ngay cả khuôn mặt Tiễn Diệp cũng được chiếu sáng. Đàn ông làm động tác châm thuốc, không ngờ lại thật gợi cảm.
“Cạnh!” một tiếng, Cận Sĩ Triển đóng nắp bật lửa.
Tiễn Diệp đột nhiên bật cười, ngậm điếu thuốc, nói: “Đây là lần đầu tiên anh đối tốt với tôi như vậy.” (Có lần đầu tiên tức là có lần thứ n đó anh :”> ) Thuốc trong miệng chập chờn theo làn môi, đốm lửa màu đỏ rơi lả tả trong gió, Tiễn Diệp chưa từng cười thu hút đến như vậy.
Cận Sĩ Triển từng nói ánh mắt Tiễn Diệp nhìn y đã thay đổi, như vậy hiện tại, không chỉ có ánh mắt, bộ dáng tươi cười của hắn cũng đã đổi thay rồi. Giống như có vật gì tắc nghẹn ở trong lòng, Cận Sĩ Triển rốt cuộc nhịn không được hỏi Tiễn Diệp.
“Cậu tỉnh bao lâu rồi?”
Không trả lời, Tiễn Diệp cúi người hút thuốc, làn khói thuốc mỏng manh chưa kịp thành hình đã bị gió thổi đi không còn bóng dáng. Một tay đưa về phía sau chống đỡ thân thể, một hơi lại một hơi hút thuốc, gió thổi mạnh làm nó cháy càng nhanh, một điếu thuốc, chỉ mới hút được một nửa.
Mãi đến khi hút xong, vứt điếu thuốc trong miệng đi, hắn quay đầu nhìn Cận Sĩ Triển, cười cười, nói: “Lạnh chết đi được!” Giọng nói run run.
Hình ảnh duy mĩ đã định trước chỉ là biểu tượng hoàn mỹ mà thôi, có ai biết được đằng sau nó là sự nỗ lực lớn như thế nào.
Cận Sĩ Triển nhướn mi. “Biết lạnh cậu còn ngồi đây phát điên cái gì?”
“Không phải anh cũng đang ngồi đây sao?” Tiễn Diệp vừa mở miệng đã khiến Cận Sĩ Triển á khẩu không trả lời được.
“Tôi không phải cố ý muốn tới nơi này giả u buồn cái gì …” Tiễn Diệp tiếp tục nói: “Tôi chỉ là muốn để bản thân thanh tỉnh một chút. Trên người rất đau, cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng, tôi từng này tuổi rồi không nên làm trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế …” nói đến đây thì nở nụ cười, Tiễn Diệp lúc này, nhìn thế nào cũng thấy tinh thần có vẻ không bình thường.
*****
Hết