Chiếc Lá Ký Sinh

Chương 22

Chương 22
Xe chạy không được năm phút, Cận Sĩ Triển lại thả chậm tốc độ, đến một ngã tư có thể quay đầu, y khẽ vòng tay lái ngược lại, quay về con đường vừa mới rời khỏi.

Tất cả y đều đã tính toán thật tốt, y tin tưởng sẽ không có gì nhầm lẫn. Thế nhưng, thứ duy nhất không giống với trong dự đoán của y chính là, một trận buồn bực khó hiểu khiến y thấy bất an, uống rượu, nhưng vẫn không có cách nào giải thích.

‘Cận Sĩ Triển, anh muốn tôi làm thế nào bây giờ –‘

Giọng nói của Tiễn Diệp tựa như gió thoảng, tùy thời tùy chỗ bám riết lấy y. Y hỏi Tiễn Diệp một câu rất khó trả lời, Tiễn Diệp cũng hỏi lại y một câu càng khó trả lời hơn.

Khóe miệng cong lên, Cận Sĩ Triển nhịn không được khẽ nở nụ cười. Tiễn Diệp, thực sự rất thông minh, người thông minh như vậy, thu nhận để dùng thật không có gì tốt hơn. Đáng tiếc, hắn là Tiễn Diệp, ngay cả Niếp Phong vũ – kẻ có quan hệ với bản thân hắn cũng không luyến tiếc gì mà li khai, càng đứng nói đến những người khác.

Nghĩ tới đây, Cận Sĩ Triển nhíu mày, tốc độ xe lại thoáng nhanh hơn một chút. Y nghĩ tới, nếu như hiện tại trở lại, hình ảnh thấy được chính là Tiễn Diệp đang cùng Cố Kinh Duy dây dưa một chỗ — y không muốn tiếp tục tưởng tượng, cảm thấy ruột gan như đảo lộn.

Y chỉ muốn biết, Tiễn Diệp rốt cục có thể làm đến tới mức độ nào, Cố Kinh Duy có thể làm đến mức độ nào.

Người đàn ông tên Cố Kinh Duy đó, Cận Sĩ Triển cũng không hiểu rõ về người ta lắm, hai người với nhau chỉ là cái loại nghe danh nhưng chưa từng gặp mặt, bình thường chẳng bao giờ tiếp xúc, cũng tuyệt đối thuộc về loại người âm thầm phân cao thấp, ngươi đoạt thành của ta, ta phải cướp lại đất của ngươi. Lần này bởi vì Tiễn Diệp mà trực tiếp chạm trán, trong ngực Cận Sĩ Triển có một tia không hài lòng.

“Chết tiệt! Đến chỗ nào cũng có thể câu dẫn đàn ông!” (Thế này mà còn nói không yêu thì em cũng chịu anh rồi Cận ca =))~)

Lại đột nhiên thay đổi, cách nhà Tiễn Diệp không xa, Cận Sĩ Triển dừng xe lại, đường nhìn rất đẹp, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa nhà người kia, đèn vẫn sáng.

Tắt máy, Cận Sĩ Triển rút từ trong túi quần ra một diếu thuốc, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa kia. Vừa mới chuẩn bị châm lửa, một giai điệu quen thuộc cất lên cắt đứt động tác của y, bỏ thuốc vào trong miệng, một tay mở nắp bật lửa, tay kia lấy di động ra.

“Ai?” Y không có thói quen xem tên người gọi.

“Anh đi đâu vậy?”

Giọng nói của Kỷ Nhược Phi.

Cận Sĩ Triển khẽ nhíu mày, đóng nắp bật lửa lại, mãi cho đến khi sắp hút xong một điếu, mới chậm rãi nói: “Có chút việc phải ra ngoài.”

Đầu kia trầm mặc vài giây, “Anh cảm thấy vậy xem như là giải thích sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy có thể giải thích một chút màn thân thiết ở đại sảnh khách sạn là chuyện gì không?”

Khẽ nhăn mày, “Cậu thấy được?” Điếu thuốc trong miệng khẽ chuyển động theo sự nhúc nhích của bờ môi.

“Toàn bộ thế giới đều nhanh biết hết rồi!”

Cận Sĩ Triển cười một tiếng, y muốn chính là hiệu quả này.

“Anh cố ý?”

Không trả lời.

Một lúc sau, Kỷ Nhược Phi lại hỏi: “Anh rốt cục muốn làm gì?”

“Tôi làm gì không cần người khác đến hỏi.” Vừa nói xong, cửa nhà Tiễn Diệp mở ra, Cận Sĩ Triển bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, nhìn chằm chằm người vừa ra khỏi cửa.

Đó là Cố Kinh Duy.

“Anh đối với anh ta là nghiêm túc sao?” Người trong điện thoại dường như có điểm nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Cảm giác không hài lòng thoáng cái biến mất vào khoảng không, Cận Sĩ Triển cười gợi cảm đến e rằng không ai bằng, chính là canh ba nửa đêm thì cũng không ai thấy.

“Không nên so sánh cùng người ta, cậu không so được.” Mở cửa, Cận Sĩ Triển xuống xe, “Cậu hẳn là nên thấy hài lòng, cậu may mắn hơn cậu ta nhiều –” Có một số người vĩnh viến không bị lợi dùng, mà Tiễn Diệp, lại quá có giá trị lợi dụng.

Cúp điện thoại, ném điếu thuốc xuống đất, Cận Sĩ Triển dùng mũi giày dụi tắt lửa, ngụm khói cuối cùng có mùi vị gì, y cũng không rõ nữa.

Khi y đẩy cửa ra, vừa liếc mắt đã thấy Tiễn Diệp ngồi ở bậc cầu thang, đó không phải một vị trí dễ thấy được, nhưng vẫn bị y phát hiện ra.

Trong phòng vẫn thực lạnh lẽo, Tiễn Diệp ngồi ở chỗ kia, hai tay ôm lấy người, đó là tư thế sưởi ấm. Y nhìn Tiễn Diệp, người kia cũng đang nhìn y, mãi cho đến khi nghe được Tiễn Diệp mỉm cười, nói: “Đóng cửa vào, lạnh quá –” đó không phải thỉnh cầu, cũng không phải mệnh lện, một khắc kia, Cận Sĩ Triển cảm thấy mình rất tàn nhẫn.

Người đàn ông này cái gì cũng không có, trả giá hết thảy, nhưng hiện tại lại một mình ngồi ở đây.

Cận Sĩ Triển đi tới trước mặt Tiễn Diệp, từ trên cao quan sát hắn. Tiễn Diệp có cảm giác muốn ho khan, thân thể bắt đầu trở nên băng lãnh, mặt bắt đầu chậm rãi nóng lên, trong đầu rất loạn, từ khi Cận Sĩ Triển bắt đầu tiến đến.

Nhìn đến một tia mờ mịt trên mặt hắn, Cận Sĩ Triển nhíu mày, cúi xuống đẩy Tiễn Diệp một chút, y cảm thấy chính mình không dùng sức, nhưng Tiễn Diệp lại như một chiếc lá mà ngã ra phía sau, nằm trên cầu thang, nhìn thẳng vào y, sau đó chậm rãi chớp mắt một cái.

Không đeo kính, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Tiễn Diệp, cái loại tư thế lực bất tòng tâm, bộ dạng quần áo mất trật tự (?), Cận Sĩ Triển thậm chí có ý nghĩ Tiễn Diệp là đang quyến rũ y!

Không hề nghĩ ngợi, đồng dạng nằm sấp xuống, Cận Sĩ Triển gần như đè lên người Tiễn Diệp, cầu thang, thực là một nơi không sai mà.

“Anh –” Trong ánh mắt Tiễn Diệp ẩn chứa một tầng hơi nước mỏng manh, khuôn mặt vốn tái nhợt giờ phút này lại đỏ ửng lên, nhìn người ở phía trên, biểu tình muốn nói lại thôi.

Trong mắt Cận Sĩ Triển, vẻ mặt hiện tại của Tiễn Diệp được gọi là “Dục cự hoàn nghênh”. Đang suy nghĩ thì một tay đã đồng thời làm cái việc sớm đã thành thói quen — cởi bỏ quần áo Tiễn Diệp, hôn một cái thật nóng bỏng lên khuôn mặt kia, tay cũng di chuyển tới vùng cấm địa.

*Dục cự hoàn nghênh: Tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phục tùng, không dám phản kháng

Y hỏi: “Cố Kinh Duy cũng làm như vậy với cậu sao?”

Không nghe thấy Tiễn Diệp trả lời lại đột nhiên nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào một tiếng la huyên náo —

“Ah ~~ xin lỗi! Làm phiền rồi! Xin hỏi có ai ở nhà không? Nếu không thì tôi tiến vào đây ~~~”

Cửa thoáng cái đã bị người từ bên ngoài đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi vào, xua đi tà niệm trong đầu Cận Sĩ Triển, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, đều chưa kịp đứng lên.

Một người đàn ông tóc màu cà phê sẫm đứng cách đó không xa, trong tay là một túi hành lí, nhìn qua có vẻ phong trần mệt mỏi. Người đó lúc này đã thấy hai người đang nằm trên cầu thang, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt quét qua quét lại từ mặt Tiễn Diệp sang Cận Sĩ Triển, kinh hoàng sợ hãi, cuối cùng nhìn thoáng qua Tiễn Diệp, như là đã xác định được cái gì, sau đó đường nhìn dừng lại trên mặt Cận Sĩ Triển, từ từ cắn răng ‘ken két’, tóc cũng nhanh dựng lên.

Cận Sĩ Triển cảm thấy hình như mình đã từng gặp qua người này, chỉ là không nhớ là ở đâu, vào lúc nào. Cùng lúc đó, đối phương đã giống như con lừa bị quất một roi mà đánh về phía y, trong miệng gào lớn —

“Lại là tên cầm thú này! Hôm nay ông nội phải làm thịt mày ~~~~”

Trước mắt Tiễn Diệp một mảnh tối sầm, vốn còn không rõ người đến là ai, nhưng vừa nghe thấy giọng nói gần gũi kia, thở nhẹ một tiếng, “Tiểu Quan!”

Sau đó ý thức dần mất đi, hắn cảm thấy thắt lưng như bị cái gì chặt đứt, cuối cùng, không biết gì nữa mà ngất đi.

Trước khi thần trí hoàn toàn tiêu thất còn mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau cùng chửi mắng, hắn rất muốn nói —

Hai người làm ơn đừng phá quán của tôi a —

Thời điểm Tiễn Diệp hôn mê, chung quy vẫn nghe thấy từng đợt âm thanh như quỷ hồn liên tục truyền đến bên tai.

Gϊếŧ mi — chém mi tên cầm thú — thiến tên Vương bát đản nhà mi —

Thanh âm thê thảm không gì sánh được, còn mang theo một trận ‘sát khí’, nói tóm lại là làm cho người nghe nổi lên một trận da gà mà phát run.

Chính là như vậy rất giống với trước đây —

Trong lúc mông lung, Tiễn Diệp cảm thấy bản thân như bị người khác bế lên, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực, chẳng biết vì sao, Tiễn Diệp nghĩ loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, mãi cho đến khi bị buông ra, hắn còn muốn đưa tay níu giữ cảm giác đó, chẳng qua đến cùng vẫn là lực bất tòng tâm.

Trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, hắn nghĩ hẳn là có người đang ở bên cạnh mình, nắm tay mình. Là Tiểu Quan sao —

Tiểu Quan nói, tôi đã nói rồi, nếu còn gặp lại tôi sẽ phế đi hắn —

Khi Tiễn Diệp khôi phục ý thức, cảm thấy bản thân hẳn là đang nằm trên giường, trong phòng rất ấm áp, tuy rằng cái chăn trên người có điểm nặng, vả lại dưới lòng bàn chân còn có cái gì âm ấm, là túi chườm nóng sao? Hắn không nhớ là mình còn có loại vật dụng này — đầu tiên là thấy mũi có chút xót, cơ thể vô cùng đau đớn, đặc biệt trên lưng có cảm giác như bị nện cho từng cái, hắn muốn mở mắt ra, nhưng lại phát hiện mí mắt nặng đến nỗi không nâng lên nổi.

Loại cảm giác này thức sự không dễ chịu một chút nào, một người rất ít khi bị ốm, một khi phát bệnh càng khó bình phục hơn người bình thường. Tiễn Diệp chính là thuộc về loại này, khí lực toàn thân dường như đều bị đánh cắp.

“Ưm — ” Tiễn Diệp vừa cử động, một trận đau nhức từ phía sau truyền đến làm hắn buông lỏng ra.

Làm sao bây giờ —

“A! Cậu tỉnh rồi hả?” Một giọng nói vui mừng reo lên cùng với một trận tiếng bước chân gấp gáp tiến về phía hắn.

Tiễn Diệp có điểm nhức nhối, khóe miệng nở một nụ cười, hắn muốn cười với người kia một cái.

“Tiểu Quan –”

“Được rồi! Cười thế so với khóc còn xấu hơn! Thật vất vả mới cho cậu uống thuốc được đấy, ngủ thêm một lúc nữa thuốc mới có công hiệu –”

Cảm giác được một bàn tay đang sờ sờ trên trán mình, rất dịu dàng, Tiễn Diệp thả lỏng mà “Ừ” một tiếng, lại đột nhiên cảm thấy trong lòng dường như đang có gì đó đè nặng, phảng phất như muốn xác định người kia có còn ở bên mình hay không, hắn nhỏ giọng nói một câu: “Tiểu Quan, tôi rất đau –”

Người kia không lên tiếng, Tiễn Diệp cũng không nghe được bất cứ thanh âm gì nữa, hắn nghĩ, liệu đây có phải cảm giác trước khi chết không. Một lúc lâu sau, lại cảm thấy có người đang thô lỗ vò vò tóc hắn, sau đó không còn thấy đau nữa, người bên cạnh mở miệng, trong giọng nói vốn nguyên bản nhiệt huyết mười phần giờ phút này lại mang theo một tia nghẹn ngào.

“Biết đau còn dám coi bản thân như người máy hả?” Một lát sau lại nói, “Yên tâm! Rất nhanh sẽ khỏi thôi –”

Đây là lời dỗ dành mà, Tiễn Diệp ở trong lòng cười cười, làm khó Tiểu Quan rồi, hắn biết cậu ta không quen nói những lời như vậy. Nhưng mà đích thực là đã an tâm hơn rất nhiều, có lẽ là thuốc bắt đầu có tác dụng, hoặc có lẽ là hắn thực sự muốn nghỉ ngơi một chút, Tiễn Diệp càng lúc càng chìm sâu vào mê man, cuối cùng hắn cẳm thấy còn có một việc thiết yếu cần xác nhận, dùng chút sức lực còn lại tích góp được, hỏi: “Cậu, không có việc gì chứ?”

Nếu như không phải là ảo giác, hắn nhớ trước khi mình hôn mê, Tiểu Quan đang ‘vật lộn’ với Cận Sĩ Triển mà —

“Hả? Không sao! Đương nhiên là không sao! Làm sao chính là tên cầm thú kia! Lão tử đã đánh cho hắn răng rơi đầy đất, đánh cho khuôn mặt đó của hắn không bao giờ còn dám ra ngoài gặp người khác nữa –”

Không dám ra ngoài gặp người khác? Nói vậy — thật là tốt nha —

—–

Hết