Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 9

Chương 9
Học kì mới rốt cuộc cũng bắt đầu, đây là học kì cuối của Tiếu Huyền, sau vài tháng hắn sẽ không còn là học trò của anh nữa.

Nghĩ thế Âu Dương rất cao hứng, hai người trong khoảng thời gian này tiến tiến lùi lùi cũng đã nhiều lần, mà thứ khiến mọi chuyện trở nên phiền phức chính là quan hệ thầy trò của anh và hắn, hiện tại cuối cùng cũng có tiến triển mới.

Chờ Tiếu Huyền tốt nghiệp, chờ Tiếu Huyền trưởng thành, chờ Tiếu Huyền tốt nghiệp đại học, chờ Tiếu Huyền chính thức đi làm … Đó là bản kế hoạch cuộc anh vạch ra, mỗi một giai đoạn đều đáng chúc mừng.

Buổi tối vẫn như trước cùng Tiếu Huyền ở trong phòng ngủ “hẹn hò”, kỳ thật cũng chỉ là mở máy tính lơ đãng xem DVD, tựa vào nhau mà nói chuyện phiếm và ăn vặt .

Ngay cả Âu Dương cũng thấy loại hẹn hò này rất đơn điệu, nhất là với một học sinh trung học sinh lực dư thừa, nhưng Tiếu Huyền lại có vẻ không thích hẹn hò ở ngoài, Âu Dương Hi Văn cũng không miễn cưỡng hắn.

“Thầy ơi”, Tiếu Huyền đột nhiên cào cào tay Âu Dương, đêm nay tâm trạng hắn thoạt nhìn có vẻ không yên, lúc nói chuyện đôi khi còn đỏ mặt, “Em có việc muốn nói với thầy …”

“Huh?”

“Em có mua quà tặng thầy nga”

“A, thật sao …”

Nhìn Tiếu Huyền lấy một cái hộp nhỏ dài dài từ trong túi áo khoác ra, Âu Dương cũng không thấy được nó có gì đặc biệt.

Âu Dương nhận lấy, mở ra thì thấy đó là một cái đồng hồ đơn giản mà phóng khoáng, rất tinh xảo. Trên mặt không phải kiểu cầu kì có thêm ba, bốn cái đồng hồ nhỏ làm anh choáng váng, cũng không giống thiết kế thông thường chỉ có bốn vạch khiến anh chẳng bao giờ nhìn rõ thời gian. Cảm giác rất rõ ràng mà chính xác, thật hợp với sở thích của anh.

Âu Dương nâng tay xoa xoa đầu thiếu niên, “Không phải nói chờ em đi làm rồi mới tặng sao?”

“Cái này là tiền chính tay em kiếm được a”, biểu tình của Tiếu Huyền rất là kiêu ngạo.

Âu Dương “Ừ” một tiếng.

Tiếu Huyền có thu nhập cũng phải chuyện lạ, những đứa trẻ có hoàn cảnh như vậy thì thường từ lúc nhỏ trong đầu đã có tư tưởng kinh doanh, nhiều ít gì thì cũng chơi cổ phiếu, huống chi Tiếu Huyền lại thông minh như vậy..

“Cái đó thật ra cũng chỉ là tiền cha em cấp cho”, Âu Dương nhéo nhéo mũi hắn, “Vẫn không đúng”

“Không phải như thế”, Tiếu Huyền cười, khó tránh được có chút ngượng ngùng, “Là tiền thưởng”, tuy có chút ngại ngùng, nhưng chung qui vẫn không giấu được mà kiêu ngạo, “Tiểu thuyết của em giành giải thưởng”

“A?” Âu Dương nhất thời mơ hồ, một lúc sau mới tỉnh ngộ mà hỏi lại:”Em đem truyện kia đi dự thi sao?”

“Dạ”

“Chẳng lẽ là cuộc thi viết toàn quốc kia …”

Thấy Tiếu Huyền gật đầu, Âu Dương nhất thời không biết nói gì, sau nửa ngày mới ôm mặt hắn, kích động đến vẻ mặt đều đỏ lên, “Chúc mừng em a!”

Tiếu Huyền chỉ cười, bộ dáng thẹn thùng rất đáng yêu, đưa tay cào cào tóc, “Kỳ thật nếu không phải thầy nói thích, em cũng sẽ không có dũng khí đem nó đi dự thi”

Âu Dương chưa từng nghĩ hắn cũng sẽ có lúc thiếu tự tin như vậy, lần đầu tiên chân chính cảm giác được sự hiện hữu của hắn, mới hơi chần chờ một chút .

“Thầy, mang đồng hồ vào thử xem, là em dùng tiền thưởng mua đó …”

Âu Dương vò vò đầu hắn, “Gạt người, tiền thưởng làm sao được nhận nhanh như vậy, không biết phải qua bao nhiêu thủ tục”

Tiếu Huyền le le lưỡi, “Thầy thực thông minh nga. Kỳ thật cái này là em dùng tiền của mình mua, còn tiền thưởng em sẽ không lấy, bởi vì trẻ vị thành niên cần người giám hộ chứng minh thì mới có thể nhận tiền, em lại không muốn người trong nhà biết, nên thôi bỏ đi”

“Nhưng đây là chuyện tốt a, vậy mà vẫn không thể nói cho cha em biết sao?”

Tiếu Huyền nhún nhún vai, “Có nói cho ông ấy thì thứ nhận được cũng không phải lời chúc mừng”

Âu Dương ngẫm lại trước nay lời nói lẫn hành động của hắn luôn gần như hoàn mỹ, xem như hiểu được có bao nhiêu phần là đến từ áp lực của cha mẹ, nhưng xúi giục một đứa nhỏ đi đấu tranh với gia đình cũng không phải chuyện nên làm, “Thầy có phải được đi thăm hỏi gia đình các học sinh không?”

Tiếu Huyền giật mình nhìn anh, sững sốt trong chốc lát mới cười lắc đầu, “Không cần đâu thầy, thầy không khuyên được ông ấy đâu. Thầy cho rằng ông ta giống những phụ huynh bình thường khác sao?”

“Nhưng, thầy cũng nên vì em làm chút gì đó …”

Tiếu Huyền lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, mỉm cười dùng sức hôn anh, “Thầy, về sau em sẽ hảo hảo yêu thương thầy”

Đồng hồ đeo lên tay Âu Dương, thoạt nhìn cảm giác thực tao nhã.

“Thầy, thầy có thích không?”

“Có, đương nhiên a”, Âu Dương nhìn hắn giúp anh sửa sang lại dây đồng hồ, hỏi “Vì sao lại nghĩ muốn mua cái này?”

“Thầy, đồng hồ của thầy chẳng phải chạy sai sao?”

“Nói nhảm” Âu Dương búng trán hắn một cái, “Chỉ chạy nhanh có hai phút”

Tiếu Huyền cười hôn lên tay anh, “Thầy, thầy vẫn phải mang nó đó nha”

“Uhm”

Tiếu Huyền ngẩng đầu nhìn anh, “Thứ em tặng thầy không phải đồng hồ …”

“Ơ?”

“Là thời gian” Tiếu Huyền mỉm cười, “Thời gian là vĩnh hằng, nên chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ”

“… Uhm”

“Mang nó, thầy sẽ không được nghĩ đến ai ngoài em nga”

“Uhm”

“Nó chính là thay em giám sát thầy nga”

“Uhm”

“Thầy, thầy có yêu em không?”

“… Uhm”

“Sau này sẽ vẫn yêu em?”

“Uhm”

“Thật sự sao?”

Tiếu Huyền đứng lên, thẳng người, vươn đến hôn anh.

Môi Âu Dương hơi hơi run rẩy, thực dễ dàng bị khiêu mở, Tiếu Huyền liếʍ bên trong khoang miệng của anh, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi của anh, liền mạnh mẽ ôm lấy anh.

Tuy gặp một vài chống cự nho nhỏ, Tiếu Huyền vẫn giống như trước, ở trên giường đem cái áo lông cũ kĩ trên người anh lột xuống.

Vài tháng chưa làm loại chuyện này, Âu Dương thực khẩn trương, ở trong tình cảm mãnh liệt cũng chỉ cứng ngắc hơn là hưởng thụ. Lúc bàn tay của Tiếu Huyền ở trong qυầи ɭóŧ vuốt ve thăm dò, anh càng không ngừng hấp từng ngụm lương khí, bị đυ.ng tới nơi nhạy cảm thì cả lưng cong lên, liều mạng lùi về phía sau, chỉ đơn giản kɧıêυ ҡɧí©ɧ vài cái đã dễ dàng làm anh toàn thân ửng đỏ.

Không tính cho anh tiếp tục trốn tránh, Tiếu Huyền đè anh lại, đặt anh giữa hai chân hắn, một tay vuốt ve đùi và mông anh, một tay giữ miệng anh kịch liệt hôn môi.

Chỉ mạnh mẽ hôn môi cùng âu yếm cũng đã làm tốn không ít thời gian, nhưng không làm gì nhiều, chỉ khiến hai người toàn thân phát nhiệt, ướt đẫm mồ hôi, kề vào nhau ma sát, quả thực có ảo giác như sắp bị thiêu cháy.

Nơi sắp phải thừa nhận tính khí kia đã bị ngón tay đùa bỡn đến trở nên vừa mềm mại vừa ướŧ áŧ, Tiếu Huyền kiềm chế không được mà đem hạ thể đã gắng gượng đến nóng bỏng kia đặt ở huyệt khẩu ma sát qua lại trước khi xâm nhập.

Âu Dương nao núng run lên một chút, sợ hãi cảm giác đau đớn khi bị sát nhập, nhưng vẫn hơi hơi mở lớn chân, tạo ra tư thế chuẩn bị tốt.

Tiếu Huyền không còn nhẫn nại, ở phía trước tùy ý đĩnh nhập, đè xuống mông Âu Dương, dùng chút sức liền hoàn toàn chôn sâu vào bên trong. Nam nhân bị xâm phạm ở sâu nơi tư mật, “A” một tiếng , cứng người mà liều mạng hít sâu, trong nháy mắt thần tình đều đỏ bừng.

“Đau không?”

Âu Dương lắc đầu tỏ vẻ không phải, nhưng vẫn đang vất vả thở phì phò.

Tiếu Huyền chỉ vừa mới bắt đầu động, nam nhân dưới thân đã có chút kinh hoảng mà hơi xoay người, Tiếu Huyền nhìn bộ dáng này của anh chỉ thấy tâm tình càng ngứa ngáy, đơn giản lấy hai tay hoàn trụ, ở sau lưng dập mạnh một cái, không cho anh trốn, sau đó mới bắt đầu tăng mạnh lực đạo mà đĩnh động, nghe anh phát ra những tiếng rêи ɾỉ thất thố.

Lần này thế nhưng không cảm thấy đau, Âu Dương bị cảm giác giao hoan xa lạ này khiến cho không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể vất vả hít thở cùng nắm chặt lưng Tiếu Huyền.

Tiếu Huyền tận tình trừu sáp trong chốc lát, ôm anh lên, không thèm để ý đến anh đang hoảng sợ giãy giụa, chỉ để anh ngồi khóa trên người mình, dùng nhiệt tình chưa từng có mà đỉnh anh từ đầu đến chân.

Âu Dương sau lúc đầu cũng dần có kɧoáı ©ảʍ, trước kia chưa từng trải qua cái gì ngoài tư thế hoan ái bình thường, bây giờ vừa trúc trắc vừa sợ hãi tựa như trời sắp sụp xuống tới nơi. Anh vì theo không kịp tiết tấu mà bị Tiếu Huyền dùng mọi cách đùa nghịch, trở nên vừa choáng vừa hoảng, ngoại trừ rêи ɾỉ theo luật động cùng ôm cổ Tiếu Huyền, cái gì cũng không làm.

Sau khi Tiếu Huyền từ trên lưng buông anh xuống, lại đẩy ngã anh lên giường, nâng hai chân anh lên áp sát hai bên sườn rồi hung hăng tiến vào, anh căn bản là không kềm chế được thanh âm, phát ra tiếng nức nở rêи ɾỉ bất lực như tiểu động vật.

Tiếu Huyền từ trên cao nhìn xuống, ở giữa cặp mông lồ lộ của anh tiếp tục trừu sáp, tiếng rêи ɾỉ hoảng loạn kia nghe vào tai hắn cũng chỉ thấy thực đáng yêu, làm cho phần dưới bụng lại càng nóng lên.

Biết được nam nhân hơn mình mười tuổi này là thật lòng thật dạ yêu mình sâu đậm, không vì danh lợi, lại càng không vì du͙© vọиɠ, dù ái tình mang lại nhiều đau đớn cũng nhẫn nhịn chịu đựng, trên lưng liền giống như có dòng điện chạy qua, cả người vì kɧoáı ©ảʍ kì lạ này mà hơi hơi phát run.

Tiếu Huyền cuối cùng ở trên lưng anh, từ phía sau làm thêm một lần nữa, ồ ồ thở dốc mà đỉnh anh.

Âu Dương toàn thân ửng đỏ ở dưới thân hắn rêи ɾỉ, thắt lưng bị hắn giữ chặt, vẫn còn chưa hết hoảng loạn.

Bên trong bị vật cứng nóng bỏng của người kia nhồi nhét, tận tình xuyên xỏ, mông của anh va chạm vào vùng bụng săn chắc của Tiếu Huyền, nơi giao hợp đã hoàn toàn bị mồ hôi và dịch thể làm cho ẩm nhớt, giữa những động tác mãnh liệt phát ra thanh âm làm người ta không khỏi cảm thấy thẹn..

Anh chưa từng trải qua hoan ái kịch liệt vừa hoang sơ vừa thuần chất như vậy, tuy thấy có chút dọa người, nhưng anh lại cảm giác đây mới là sự kết hợp chân chính.

Chờ Tiếu Huyền rốt cuộc dừng lại, tha cho Âu Dương, hắn cũng không còn hơi sức quan tâm cái giường cũ kĩ đã trở nên lộn xộn, khắp phòng đều là dư vị của một đêm tình mãnh liệt, mùi vị hoan ái nồng đậm phảng phất trong không khí thật lâu cũng không tản đi, làm người ta thấy có chút hư ảo.

Âu Dương hiếm khi phía sau không bị đau, nhưng toàn thân vô lực, nơi đó cũng có vẻ hơi sưng, liền chọn tư thế nằm úp sắp, đầu óc nặng nề quay cuồng liền muốn ngủ. Tiếu Huyền ôm anh làm anh lăn qua, sau đó ôm thắt lưng anh, cúi đầu vùi mặt trong ngực anh.

“Thầy, em rất thích được ở cùng thầy”

Âu Dương mơ mơ hồ hồ mà ôm lấy đầu hắn.

Tiếu Huyền tựa hồ thực thích cuộn người nằm bên cạnh anh, vùi đầu trong ngực anh, đem mái tóc mềm mại cọ qua cọ lại đến khi anh phát ngứa, híp mắt, chẳng khác gì con mèo ngủ gật. Tuy cả người đều cao lớn, nhưng quả nhiên vẫn đáng yêu như một tiểu động vật.

Chỉ cần thấy Âu Dương rảnh rỗi, hắn liền chạy lại gần vừa hôn vừa liếʍ, khiến anh cả mặt đều ngứa.

Âu Dương rốt cuộc nhịn không được mà hi vọng, phải chi Tiếu Huyền không phải thiếu gia gì đó thì tốt rồi, hai người chỉ cần ở trong một căn phòng nho nhỏ như vầy, ăn những thứ đơn giản như vầy, cũng đã thực hạnh phúc.

“Đúng rồi, Tiếu Huyền, em chuẩn bị ghi danh theo học trường nào chưa?”

“Dạ, không biết” Tiếu Huyền không thèm để ý mà chỉ ở một bên cọ cọ cổ anh.

“Nhưng sắp đăng kí nguyện vọng rồi, dù sao cũng phải lo tính chứ” Âu Dương giúp hắn coi qua tin tức của các trường đại học, “ Đại học K văn học rất mạnh, bất quá không biết ngươi có muốn theo học không …”

Tiếu Huyền đột nhiên vươn tới hôn nhẹ anh, “Giúp em lấy một cây kẹo đường được không? Cây nào cũng được, thầy”

Âu Dương vừa đưa kẹo đường cho hắn, vừa tiếp tục lật sách, “Uhm, đại học T thì sao? Trường học tốt, lại không quá xa, như vậy cuối tuần thầy có thể gặp em …”

Âu Dương nói nửa ngày cũng không thấy ai phản ứng gì, quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Huyền một mình ăn kẹo xem tạp chí.

Âu Dương có chút thất vọng: “Tiếu Huyền”

Tiếu Huyền cũng không ngẩng đầu lên, lơ đãng nói, “Thầy, bây giờ còn sớm lắm, không cần gấp như vậy đâu”

“Ai, sao lại nói là sớm? Đây là chuyện rất trọng yếu a, vạn nhất em thi đậu vào một trường rất xa, chúng ta ngay cả gặp mặt cũng sẽ khó khăn, thầy cũng cần chuẩn bị tâm lý trước a… “

Tiếu Huyền có vẻ nhàm chán mà lật lật tạp chí, “Thầy không cần quan tâm nữa, giao thông bây giờ phát triển như vậy, dù có xa đến đâu thì dùng chuyên cơ cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.”

Âu Dương đột nhiên hiểu được, buông danh sách các trường đại học xuống, “Có phải hay không, cha em đã thay em chọn trường rồi?”

Tiếu Huyền cũng không cho ý kiến: “Dạ, còn chưa xác định. Bọn họ có tính toán riêng của bọn họ, không phải em nói muốn học cái gì thì sẽ được học cái đó, thầy nghĩ lại đi”

Âu Dương lo lắng nhìn hắn, “Em nếu có chủ kiến, chẳng lẽ không thể tìm bọn họ bàn bạc một chút sao?”

Tiếu Huyền cười cười: “Đương nhiên được a”, sau đó nghiêng người lộ ra nụ cười có chút gian xảo, “Thầy, không cần lo nhiều như vậy đâu, chuyện này cũng thực nhàm chán mà. Trời hơi lạnh, chúng ta lên giường đi, có được không?”

Âu Dương có chút do dự, nhưng vẫn ôm hắn, cùng hắn hôn môi, sau đó áp lên giường.

Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, Tiếu Huyền đối với nguyện vọng của bản thân vẫn trả lời là “Chưa xác định”.

Số lần thúc giục của Âu Dương cứ thế tăng lên, trở nên có vẻ dài dòng, bị Tiếu Huyền nói một câu “Thầy thực đáng ghét” liền ngượng ngùng, cũng không tiếp tục hỏi nhiều.

Tuy Tiếu Huyền nói có thể thương lượng với người nhà nhưng đến nay vẫn chưa có tin tức, không biết rốt cuộc là bàn bạc không được, hay Tiếu Huyền căn bản không dám tìm bọn họ để hỏi.

Chọn nguyện vọng là chuyện đại sự, nếu chọn sai sau này sẽ sinh ra nhiều vấn đề phiền phức rắc rối khác. Âu Dương cảm thấy không nên để một tiểu hài tử như thế chịu nhiều áp lực, tốt nhất vẫn là anh đi thăm hỏi các gia đình, trực tiếp cùng phụ huynh nói rõ ràng.

Bất quá rất khó liên hệ được với Tiếu Phiền. Người như ông ta không phải muốn gặp là có thể gặp, dù xếp hàng hẹn trước cũng chưa chắc có thể tranh thủ thời gian nói chuyện, ngay cả lão sư của con trai mình cũng không ngoại lệ.

Rốt cuộc cũng đợi được đối phương gọi điện hẹn gặp mặt, Âu Dương không dám chậm trễ, ăn mặc chỉnh tề từ trên xuống dưới, đến rất sớm so với giờ hẹn thì lại được báo là Tiếu tiên sinh hiện đang có hội nghị quan trọng, phiền anh chờ thêm một lúc.

Khi đó giới hạn cuộc hẹn chỉ có nửa tiếng, lại bắt Âu Dương đợi đến mấy tiếng đồng hồ, kiểu hình thức của kẻ có tiền như thế nhất thời làm anh càng khẩn trương, tới khi được bí thư dẫn đến văn phòng thì trên lưng đã toàn là mồ hôi.

Nam nhân tiếp đãi hắn rất cao lớn, anh tuấn đoan chính, đeo mắt kính, tuy có hơi hơi mỉm cười nhưng vẫn làm người ta cảm thấy đạm mạc lạnh lùng, thoạt nhìn đại khái chừng ba mươi tuổi.

“Tôi là Tiếu Đằng, anh hai của Tiếu Huyền”

Âu Dương vội bắt lấy bàn tay được chìa ra một cách chán nản như có lệ của hắn, “Tôi còn nghĩ lệnh tôn sẽ đến …”

Đối phương cười một tiếng: “Tiếu Huyền nhỏ hơn tôi mười tuổi, trưởng huynh vi phụ, thầy có việc gì thì cứ nói với tôi là được rồi. Thầy tìm tôi là vì Tiếu Huyền trong trường gây ra chuyện gì sao?”

“Nga này …” Âu Dương thấy hắn mời ngồi thì ngay ngắn ngồi xuống ghế đối diện, “Là như vầy, sắp đến hạn nộp nguyện vọng, nhưng Tiếu Huyền lại chưa có ý kiến gì, gần đây em ấy có vẻ vì chuyện này mà không vui, chẳng hay người nhà có nhận ra không?”

“Tôi thấy Tiếu Huyền cũng không nhất định phải đi tiếp quản gia nghiệp, dựa trên hứng thú cùng thiên phú của em ấy đối với văn học mà nói, sau này nhất định rất có thành tựu …”

Tiếu Đằng cười cười, “Tiếu Huyền ở nhiều phương diện khác cũng rất có thiên phú, chẳng lẽ bởi vì nó chơi bóng tốt thì tôi phải cho nó trở thành ngôi sao thể thao ư? Một người có thể giỏi rất nhiều thứ, tất nhiên phải có thứ chọn thứ bỏ”

“Chính là, Tiếu Huyền đối với văn học cũng rất có hứng thú, huống chi em ấy còn nhỏ như vậy mà đã có tác phẩm đoạt giải, không phải người bình thường nào cũng làm được. Sau này em ấy nhất định là một tác gia tài giỏi, nếu bỏ lỡ thì thực đáng tiếc”

“Hiện tại dù không cần em ấy Tiếu gia cũng vẫn có thể phát triển tốt như vậy, hơn nữa nhân tài rất nhiều, đâu phải thiếu em ấy thì công ty sẽ chống đỡ không nổi đâu, vì vậy có thể cho em ấy tự do một chút không?”

Tiếu Đằng cười cười lắc đầu, “Thầy Âu Dương, tôi nghĩ thầy chưa thực sự hiểu rõ”

“Kiến thức của trường học chỉ là một phần nhỏ mà chúng ta cần dạy cho Tiếu Huyền, nó học đến bây giờ cũng không phải chỉ để thi đậu và viết tiểu thuyết. Người trong tương lai sẽ tiếp quản Tiếu gia thì phải trải qua cuộc sống như thế nào, người ngoài như thầy không thể tưởng tượng được đâu”

Lời nói của Âu Dương bắt đầu trở nên vụng về lúng túng, những gì chuẩn bị tốt đều không có cơ hội nói ra, vì vậy có điểm hoảng loạn, “Tôi không hiểu Tiếu gia, nhưng mà tôi hiểu Tiếu Huyền a…”

Tiếu Đằng lập tức cười ra tiếng, nhưng trong mắt lại không có ý cười, “Ý của thầy là, thầy hiểu Tiếu Huyền hơn chúng tôi? Thầy Âu Dương quả nhiên thực tự tin”

“Tôi là thầy của em ấy … “

“Thầy Âu Dương, việc của Tiếu gia, không nhất thiết phải giải thích với thầy. Thầy chỉ cần hiểu: Quyết định như thế nào mới là tốt nhất cho Tiếu Huyền, về điểm này chúng ta tuyệt đối rõ hơn thầy. Đa tạ thầy đã làm tròn bổn phận chuyên môn, nhưng điều này chẳng thể ảnh hưởng đến chúng tôi. Cuộc sống của Tiếu Huyền sẽ không vì hai câu nói của thầy mà thay đổi”.

Nửa giờ đồng hồ gặp mặt rất nhanh đã lạnh lùng chấm dứt, đối phương rõ ràng xem thường anh cùng thái độ nhiều lời của anh, đương nhiên chẳng thể bàn bạc được cái gì. Âu Dương tuy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếm mùi thất bại, nhưng trực tiếp đối mặt với loại xem thường cao cao tại thượng như vậy, vẫn là nan kham mà không nâng nổi đầu.

Tiếu Đằng muốn làm anh hiểu rõ mà tự động ly xa Tiếu Huyền, bọn họ chính là hiện nay quá thân thiết, nhưng chỗ của Tiếu Huyền so với anh lại cao hơn rất nhiều, thậm chí trên hẳn anh.

“Thầy, thầy đi gặp anh em?”

Lúc gặp lại Tiếu Huyền, hắn hơi nhăn mày bước vào phòng, ngay từ câu đầu tiên liền hỏi rõ ràng dứt khoát.

“Đúng vậy”, Âu Dương cười cười đưa nước trái cây cho hắn, “Nói một chút chuyện nộp nguyện vọng của em …”

“Ai mượn thầy xen vào chuyện của người khác vậy?”

Âu Dương ngẩn người, tay dừng giữa không trung, nhất thời không biết làm sao

Tiếu Huyền sắc mặt khó coi, không kiên nhẫn nói: “Chuyện của em em có thể tự giải quyết, thầy xen vào làm gì?”

Âu Dương không biết nói gì cho phải, “Nhưng là, thầy nghĩ …”

“Thầy căn bản không hiểu chúng ta đang trong tình trạng gì, cũng chỉ làm mọi việc phiền thêm, chẳng lẽ thầy nghĩ thầy có thể giải quyết tốt hơn em sao?”

Âu Dương lùi lại hai bước, nhất thời không nói không ra lời.

“Đã nói với thầy là không cần thăm hỏi gia đình học sinh gì đó, sao thầy còn luôn tự cho làm như vậy là đúng?”

“Thầy chỉ muốn …”

“Thôi quên đi, thầy còn nói gì nữa? Không ngốc đến mức đem quan hệ của chúng ta nói ra luôn chứ?”

Âu Dương sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn trả lời: “Thầy chưa nói …”

“Vậy là tốt rồi”. Tiếu Huyền vẫn thực phiền toái mà tiếp tục, “Về sau nhớ hạn chế xuất hiện trước mặt người nhà em”

Âu Dương có chút giật mình mà “A” một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, buông cốc nước trái cây trên tay xuống, cầm lấy khăn chậm chạp lau qua lau lại những vết ố trên bàn.

Sau một lúc cũng không thấy người kia nói gì, Âu Dương lau xong cái bàn, đứng một lát, sau đó an vị đọc sách, cúi đầu không lên tiếng nữa.

Tiếu Huyền ngồi một bên, bình tĩnh lại nhìn anh, trong phòng yên tĩnh đến khó chịu.

“Thầy”, mặt Tiếu Huyền đột nhiên dãn ra, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc thoắt cái đã trở về nét cười đáng yêu như trước, “Thầy, thầy sinh khí sao?”

Âu Dương hoang mang mà nhìn hắn, nhẹ lắc đầu, cười cười.

“Em chính là hay nói giỡn a. Thầy không phải bị dọa rồi chứ? Bộ dạng em khi giả làm người lớn có phải rất giống không?”

Hắn bây giờ trở về dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu quen thuộc, giống như bộ dạng lãnh khốc tương tự ca ca hắn khi nãy thực sự chỉ là trò đùa, Âu Dương bị hắn ôm cọ qua cọ lại cũng thoải mái được một chút, hơi mỉm cười.

Tiếu Huyền lết lại gần, ôm lấy anh mà hôn như an ủi, sau đó thuận thế nằm trên đùi anh, như khi hai người làm nũng với nhau.

“Ân, thầy nếu không biết về tình trạng của gia đình em, em hiện tại nói qua cho thầy nghe, được không?”

Âu Dương “Uhm” một tiếng, trên người còn chút cảm giác lạnh lẽo, dù được thân thể ấm áp của hắn dụi tới dụi lui thì cơ thể vẫn không trở về bình thường.

“Anh hai em hiện tại hơn ba mươi, là cha của ba đứa con đều còn nhỏ, đứa lớn nhất hiện cũng chỉ mới mười tuổi, nhỏ nhất là long phụng thai, vừa qua sinh nhật một tuổi. Cho nên anh hai vừa xem ta như em trai, vừa xem em như con”, đầu Tiếu Huyền trên lưng anh cọ cọ.

“Em còn có một anh ba, nhưng anh ấy là con rơi ở ngoài của cha em. Anh hai và mẹ em đối với chuyện này rất tức giận, vẫn không đồng ý cho anh ấy cùng dì tiến gia môn. Nhưng mấy năm nay cha em kiên quyết muốn đưa họ vào nhà, lại đặc biệt sủng anh ba, khiến cho quan hệ giữa mọi người càng căng thẳng.

Kì thực em thấy anh ba cũng không tệ lắm, chính là độc mồm độc miệng, con người ngược lại rất tốt, hơn nữa còn rất có năng lực. Hiện tại anh hai một mình thừa kế gia nghiệp, áp lực rất lớn, nếu có anh ba giúp đỡ sẽ tốt hơn nhiều, nhưng mẹ và anh hai căn bản không muốn anh ba nhúng tay vào việc của Tiếu gia, thầm nghĩ sau này cho em tiếp quản.

Cá tính của anh ba cũng không hợp với bọn họ. Gần đây lại công khai nói mình là đồng tính, có người yêu, không có khả năng cưới vợ, cũng sẽ không sinh con nối dõi, làm cho cha em phi thường thất vọng, nên anh hai cũng tạm yên tâm …”

Âu Dương nhìn hắn, “Vậy còn em?”

“Dạ?”

“Em, em cũng là kết giao đồng tính a. Nếu em cũng không kết hôn, không sinh con, vậy cha em có thể hay không …”

Tiếu Huyền cười cười: “Thầy, em còn chưa có trưởng thành mà. Ai lại đi hỏi ta loại chuyện này chứ, còn quá xa đi”

Âu Dương “Ừ” một tiếng, cúi đầu thu dọn giường ngủ.

Anh nói không nên lời câu “Thầy muốn ở cùng em cả đời”. Đối với một nam sinh mười sáu tuổi nói “cả đời”, anh cũng hiểu được thực hão huyền.

Thời gian sau này còn rất dài, anh còn thật sự tính toán chuyện tương lai, hiện tại đột nhiên hiểu được, có tương lai hay không, ai cũng không thể đoán trước.

“Thầy?”

Âu Dương phục hồi tinh thần, nhìn thiếu niên đang ôm anh.

“Thầy, buổi tối có muốn làm không?” Tiếu Huyền mang theo vẻ tươi cười đáng yêu ôm chặt lấy anh, “Em vừa mua bộ bảo hiểm mới nga …”

Âu Dương để hắn ôm, cởϊ áσ, lột quần, từ sau lưng sát nhập …

Thực ra cũng không có nhiều đau đớn, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy thương tâm.