Trong điện lập tức trở nên yên lặng, mọi người ngừng lại. Lúc này, trong lòng ai nấy đều có một suy nghĩ chung.
Không sai, họ nghĩ rằng lão hoàng đế đã để mắt tới một tiểu thư nhà ai đó.
Các phi tần ai cũng muốn xem thử, rốt cuộc Tiêu Phán Phán là mỹ nhân như thế nào, đến mức khiến bệ hạ quan tâm.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu mẫu dẫn Tiêu Phán Phán bước vào điện.
“Thần phụ bái kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cùng các vị nương nương.”
“Dân nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cùng các vị nương nương.”
Trên đường đi, Tiêu mẫu đã dặn dò Tiêu Phán Phán phải theo sát bà, giữ lễ nghi và cẩn thận từng lời nói, từng cử chỉ, tuyệt đối không được vô ý. Thế nhưng, suốt dọc đường, nét mặt của Tiêu Phán Phán vẫn không giấu được sự bồn chồn, mắt nàng liên tục đảo qua chỗ này chỗ kia.
Mặc dù đã cố nén lại, nhưng tiếng lòng của nàng vẫn không ngừng vang lên trong đầu.
Cuối cùng, khi vừa mới yên ổn một chút, Tiêu Phán Phán lại nghe tiếng Hoàng hậu gọi đến. Tiêu mẫu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: "Phán Nhi, vào gặp rồi thì đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẫu thân thật sự lo sợ lắm."
Nhưng nếu bảo Tiêu Phán Phán ngừng nói thầm trong lòng thì thật không phải nàng nữa.
[Ôi trời, bệ hạ chắc chắn không để mắt đến một cô nương còn nhỏ thế này đâu!]
Nghe thấy âm thanh ngạc nhiên có chút trầm trồ, các phi tần trong điện chợt ngẩng đầu nhìn, nhưng lại không thấy ai lên tiếng. Dù chỉ nghe giọng nói, ai nấy đều đoán được rằng đó là của tiểu thư nhà Tiêu gia.
Hoàng hậu và các phi tần cố giữ nét mặt bình tĩnh, trao nhau ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiếp theo đó, một lần nữa, giọng nói trong trẻo của một cô bé lại vang lên trong đầu mọi người:
[Ôi, Hoàng hậu nương nương thật sự trẻ trung hoa quý, trông chỉ như mới đôi mươi, khó mà tin có thể có một người con trai đã hai mươi tuổi. Không biết ngài giữ gìn thế nào nhỉ? Đứng cạnh ta có khi ai cũng nghĩ là tỷ tỷ của ta. Thật là đáng ngưỡng mộ!]
[Rồi còn Quý phi nương nương, nhan sắc nồng nàn như hoa, quả thực là mỹ nhân hoàn hảo từ mọi góc độ. Thật lòng ngưỡng mộ!]
[Các vị nương nương khác đều có nét đẹp riêng, đúng là toàn mỹ nhân. Hoàng đế đúng là có phúc quá!]
Tiếng lòng của Tiêu Phán Phán không cách nào khiến người khác làm ngơ. Nghe vậy, các phi tần trong điện bỗng cảm thấy vui vẻ, trong lòng ai cũng rộn ràng phấn khởi. Họ chưa từng được ai khen ngợi chân thành đến thế.
Ngay cả Hoàng hậu thường ngày trang nghiêm cũng không ngăn được nụ cười nở trên môi, nét mặt thư giãn, những nếp nhăn nhẹ bên khóe mắt hiện rõ khi cười.
Tiêu mẫu thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn trời đất vì Phán Nhi vẫn chưa nói điều gì không nên.
[Ôi trời, Hoàng hậu nương nương sao không gọi chúng ta đứng lên đi? Quỳ lâu quá chân ta đau nhức rồi. Cung đình quả là phiền toái, động một chút là phải quỳ tới quỳ lui!]
Nghe tiếng lòng của con gái, Tiêu mẫu cảm giác như hồn vía mình bị kéo lên thiên đàng rồi lại ném xuống địa ngục, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
“Nào, con là Tiêu Phán Phán đúng không? Phán Nhi, mau đứng lên.”
Hoàng hậu chẳng những không giận, ngược lại còn thấy Tiêu Phán Phán là một đứa trẻ thẳng thắn, có sao nói vậy, thật lòng rất đáng yêu. Bà rất quý mến nàng.
“Hoàng hậu tỷ tỷ, ngài nhìn kìa, chân của Phán Nhi đều đã quỳ đến đau rồi.”
Quý phi nũng nịu nói.
Dương hoàng hậu hơi khựng lại, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Quý phi hôm nay cư xử khác thường, từ ngữ uyển chuyển, thái độ dịu dàng, không giống phong cách của nàng chút nào. Quý phi xưa nay vốn thẳng thắn, lời nào muốn nói đều trực tiếp, không chịu nổi kiểu giả bộ duyên dáng.
Hôm nay, nàng lại nhập vai điệu đà. Thật khác biệt!
Hoàng hậu mỉm cười ôn tồn đáp: “Là bổn cung sơ ý, nhất thời ngây người. Vừa rồi còn tưởng nhìn thấy một tiểu tiên nữ.”
[Ôi trời, Hoàng hậu nương nương khen ta là tiểu tiên nữ! Hoàng hậu nương nương thật biết nhìn người, hắc hắc.]
“Hoàng hậu nương nương quả thật như thần tiên trên trời, Vương Mẫu nương nương. Con chỉ là tiểu đồng nữ dưới trướng của Vương Mẫu nương nương thôi, chẳng đáng nhắc đến.”
Tiêu Phán Phán nghiêm túc nhìn Dương Hoàng hậu đáp lại.
“Thật là, nha đầu này, còn có vẻ nghiêm trang thế kia.”
Dương Hoàng hậu không nhịn được mà bật cười.
Chẳng trách nào bệ hạ lại muốn triệu tiểu thư của nhà Tả thị lang vào cung. Hóa ra, lại là một tiểu cô nương đặc biệt thú vị như thế này.
“Hừ.” Quý phi khẽ hừ lạnh, tỏ vẻ không hài lòng.
[Ôi trời, Quý phi nương nương tức giận, thật kiêu kỳ, càng đáng yêu nữa. Muội muội muốn dán dán!]
Quý phi nghe thấy lập tức vui vẻ, trong lòng ngọt ngào.
Các phi tần khác không chịu nổi, thầm nghĩ: “Còn có chúng ta nữa!”
Trong khi đó, Tiêu mẫu chỉ cảm thấy như mình đang trôi dạt giữa thiên đàng và địa ngục, cảm xúc hỗn loạn, cơ thể run rẩy không ngừng.
[Ký chủ, ăn dưa!]
[Tới ngay!]