Nói chuyện mà chỉ nói nửa câu, thật khiến người khác phát điên.
Tiêu phụ muốn bắt Tiêu Phán Phán lại đánh cho một trận vì cái tật nói nửa câu này!
Tiêu Phán Phán không hề hay biết rằng tiếng lòng của mình bị người khác nghe được.
Cô chỉ nghĩ rằng Tiêu phụ và mọi người đang không vui vì hai nhà kia thôi.
Cả gia đình vừa đi về phía hậu viện vừa trò chuyện.
"Vân Nhi, Vũ Nhi, Tần gia và Bạch gia đã bồi thường, vi phụ sẽ tìm cơ hội trả lại. Ta nghĩ, đồ của hai nhà đó không nên dính vào Tiêu gia."
【 Ai da, còn trả lại làm gì, cứ quyên hết cho hoàng đế, vừa có thể gây ấn tượng tốt với ngài, lại còn giúp Tiêu gia có được tiếng thơm. Đây không phải là ba việc tốt cùng một lúc sao! 】
Tiêu Viễn Sơn và Diêu Thư Như nhìn nhau. Đây quả thực là một ý hay, tại sao họ không nghĩ đến nhỉ?
Tiêu mẫu tiếp nhận tín hiệu từ Tiêu phụ, chậm rãi lên tiếng: "Theo ta thấy, phu quân nên nhanh chóng đưa tất cả những món đồ thừa này đến Hộ Bộ quyên tặng, bệ hạ biết chắc sẽ rất vui mừng, nhất là trong thời điểm cần tiền bạc như lúc này..."
Tiêu mẫu chưa nói hết câu, nhưng ai nấy đều hiểu rõ ý bà.
【 Đúng là mẹ ta thông minh, nghĩ giống ta rồi, hắc hắc! 】
Tiêu Vân Vân khẽ che miệng cười duyên, Phán Nhi quả thật ngốc nghếch mà đáng yêu.
Cả nhà nhìn nhau mỉm cười.
Tiêu phụ nhanh chóng quyết định: "Được, vi phụ sẽ đi sắp xếp ngay."
Ông liếc nhìn Tiêu Phán Phán đầy hài lòng, rồi vội vàng rời đi.
"Nương ơi, con đói bụng quá, con về viện ăn cơm đây."
Tiêu Phán Phán ngây ngô như một đứa trẻ, hoàn toàn không hiểu ý của Tiêu phụ.
Trong đầu cô chỉ toàn là nghĩ đến việc ăn.
Tiêu mẫu bất đắc dĩ, đứa trẻ này thật là...
"Đừng về vội, nương sẽ bảo hạ nhân dọn một bàn ăn, chờ cha con về rồi cả nhà cùng ăn."
"Vâng, hay quá!"
Tiêu Phán Phán chép miệng nhớ lại bữa trưa ngon lành, bụng lại càng đói cồn cào.
【 Cha về sớm đi, con đói sắp chết rồi đây! 】
【 Người là sắt, cơm là gang, không ăn một bữa là đói lắm rồi! Ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn cơm ~ 】
Những tiếng than thở như trẻ con của Tiêu Phán Phán vang lên khiến cả Tiêu mẫu, Tiêu Vân Vũ và Tiêu Vân Vân phải cố nhịn cười.
Lần này, không chỉ người nhà mà cả đám nha hoàn hầu hạ bên cạnh cũng nghe được tiếng lòng của Tiêu Phán Phán.
Nhưng những hạ nhân đã được huấn luyện kỹ lưỡng, dù trong lòng ngạc nhiên đến đâu, họ cũng không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Tiêu mẫu thở dài, đứa trẻ này thật làm người ta vừa yêu vừa giận.
Bà cũng nhận ra vẻ mặt khác lạ của đám hạ nhân, biết rằng họ cũng đã nghe được tiếng lòng của Phán Nhi.
Nhưng bà không quá lo lắng, vì ít nhất bà đã chắc chắn rằng, nếu ai có ý xấu với Phán Nhi, người đó sẽ ngay lập tức bị nghẹt thở mà chết.
Chỉ còn một điều cần xác minh.
"Thù Du, ngươi đi chuẩn bị ít điểm tâm và trà cho mọi người."
"Vâng, phu nhân."
Thù Du khẽ cúi đầu rồi nhanh chóng lui xuống sắp xếp.
【 Điểm tâm? Ta muốn ăn điểm tâm! Bánh đậu xanh, bánh đậu đỏ, còn có bánh khiếm thực nữa... 】
Bước chân Thù Du khựng lại, nhưng cô vẫn giữ thái độ bình thản rồi nhanh chóng rời đi.