Hệ thống: Trong sách chỉ viết là ‘một vị phi tần’.
Sở Yêu Yêu: …
[Được thôi.]
[Lá gan cũng lớn thật, dám có ý định ám sát hoàng đế? Nàng ta không sợ liên lụy đến nhà sao?]
“Xem xong chưa?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sở Yêu Yêu sợ đến cứng người.
[Chết rồi, sao mẫu phi lại ở đây? Đến từ lúc nào vậy?]
Thục phi: Đi chung với các con.
Sở Yêu Yêu nhanh trí, nàng chậm rãi đứng lên, làm như không nhìn thấy Thục phi, nhắm mắt lờ mờ, mơ màng đi về phía trước.
[Mình đang mộng du, mình đang mộng du...]
Thấy vậy, Thục phi chậm rãi lên tiếng: “Xuân Thi, bản cung nhớ người mộng du đều duỗi thẳng hai tay, nhảy đi.”
Vừa dứt lời, Sở Yêu Yêu thật sự giơ hai cánh tay lên, nhảy nhót như một tiểu cương thi...
Hệ thống: …
Trí tuệ của ký chủ nhà nó đâu rồi?
Hả? Ở đâu rồi!
Thục phi nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, đi tới kéo lấy đứa bé đang cố nhảy về phía trước.
Đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu bị phát hiện, đối phương gϊếŧ người diệt khẩu thì sao?!
Đứa nhỏ này, không thể không đánh!
...
Vừa ăn khuya xong, sáng sớm hôm sau Sở Yêu Yêu còn chưa tỉnh ngủ đã bị Thục phi bế dậy.
Vì Thái hậu hồi cung, các phi tần và hoàng tử, công chúa đều phải đến Từ An cung thỉnh an Thái hậu.
“Xuân Thi, ngươi không cần đi theo.” Nói rồi, Thục phi liếc mắt ra hiệu cho Xuân Thi.
Xuân Thi cúi đầu đáp dạ, sau đó nhìn về phía Thúy Nhi đang quét dọn bên ngoài.
Nàng sẽ giúp nương nương canh chừng Thúy Nhi thật kỹ.
Trên đường đi, Thục phi căn dặn: “Chốc nữa đến Từ An cung, con đừng chạy lung tung, cố gắng đừng lại gần hoàng tổ mẫu của con, biết chưa?”
Sở Yêu Yêu mở to mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
[Vì sao vậy?]
Thục phi thở dài, thần sắc có chút thất vọng: “Hoàng tổ mẫu của con... Thôi, nói những điều này với một đứa trẻ như con làm gì chứ?”
[Chẳng lẽ... hoàng tổ mẫu không thích mẫu phi, cũng không thích mình?]
Thục phi không nói thêm gì nữa, chỉ xoa đầu nhi nữ.
Đến Từ An cung, mọi người mới biết Thái hậu đi đường nhiều ngày, bị nhiễm lạnh, bệnh cũ tái phát, đầu gối đau nhức dữ dội.
[Oa, hoàng tổ mẫu uy nghiêm quá, khí thế quá đi, mà lại... chẳng già chút nào, thật sự rất trẻ! Nếu trang điểm một chút, nói là tỷ tỷ của mẫu phi cũng có người tin!]
Tiếng gì vậy? Những lời này... cũng rất lọt tai.
Thái hậu im lặng quan sát xung quanh.
[Mình nhớ hoàng tổ mẫu xuất thân từ nhà võ tướng, lúc còn trẻ đã nhiều lần ra trận cùng với hoàng tổ phụ, nhiều lần cứu hoàng tổ phụ khỏi nguy nan, lần nghiêm trọng nhất là chắn một mũi tên cho hoàng tổ phụ, suýt mất mạng.]
Sở Yêu Yêu càng nhớ lại càng hăng hái.
[Còn có vào mùa đông của một năm nào đó, hoàng tổ mẫu và hoàng tổ phụ bị mắc kẹt trên núi, không có quân cứu viện, xung quanh lại có bầy dã thú. Hoàng tổ mẫu chăm sóc hoàng tổ phụ bị thương, lấy áo ấm của mình cho hoàng tổ phụ, cuối cùng khi quân cứu viện đến, toàn thân hoàng tổ mẫu đã đông cứng, chắc là lúc đó để lại bệnh ở chân.]
Sở Yêu Yêu nhìn Thái hậu trên giường bằng ánh mắt sáng ngời.
[Những chiến tích anh hùng của hoàng tổ mẫu, nói ba ngày ba đêm cũng không hết!]
[A a a, hoàng tổ mẫu thật lợi hại, ngài chính là hình mẫu của mình, mình muốn cổ vũ khen ngợi người!]
[Tiếc là bây giờ mình không nói được, không thì nhất định sẽ khen ngợi người không nghỉ luôn.]
Nghe thấy giọng nói non nớt này, ánh mắt Thái hậu rơi vào người Sở Yêu Yêu.
Chẳng lẽ là tiểu oa nhi này?
Nghĩ vậy, Thái hậu vẫy tay: “Tiểu Yêu Nhi phải không, lại đây với hoàng tổ mẫu, Thục phi cũng lại đây.”
Sở Yêu Yêu cười tươi, chạy đến.
[Hoàng tổ mẫu gọi mình đến, vui quá đi, hoàng tổ mẫu thân thiết~]
Đúng vậy, tiếng nói kia quả thật là tiếng lòng của Yêu Yêu? Chẳng lẽ Yêu Yêu có kỳ ngộ gì?
Im lặng liếc nhìn Thục phi, Thục phi dường như không có phản ứng gì.
Chẳng lẽ chỉ có ai gia nghe được?
Ý thức được điều này, ánh mắt Thái hậu nhìn Yêu Yêu càng thêm dịu dàng.
Còn cầm một miếng điểm tâm, tự tay đút cho Yêu Yêu ăn.
Thục phi ở bên cạnh có chút rụt rè, xưa nay Thái hậu đối với nàng không mặn không nhạt, nàng tưởng Thái hậu ghét mình, vì thế ngoài những lần thỉnh an cần thiết, nàng gần như không xuất hiện trước mặt Thái hậu.
Nhìn thấy sự yêu thích này, Sở Yêu Yêu mạnh dạn trèo lên giường mềm, nằm bên cạnh hoàng tổ mẫu.
[Mẫu phi đã nghĩ sai rồi.]
[Hoàng tổ mẫu không phải không thích mẫu phi, mà là vì... Tiện nghi phụ hoàng quá thích mẫu phi, sau khi đăng cơ còn muốn lập mẫu phi làm hoàng hậu.]
[Vì hoàng tổ mẫu xuất thân từ gia đình võ tướng, nếu hoàng hậu kế tiếp cũng xuất thân từ gia đình võ tướng, quan văn chắc chắn sẽ lật đổ Thái An điện.]